Phía trước là cầu vồng Chương 6 | Tình cảm nảy nở

08/03/2024 Tác giả: Hà Phong 197

Đan Thư vội vã bước vào phòng, đóng cửa kín và cảm nhận một cảm giác nóng bừng lan tỏa trên khuôn mặt, trái tim đập mạnh mẽ. Cô cố gắng thở đều và sâu để kiểm soát cảm xúc, nhưng không hiểu sao cơ thể lại run lên đến vậy. Chỉ vì va chạm nhẹ nhàng với người ta mà sao cô lại cảm thấy rối bời và lạ thường đến vậy? Nghĩ vậy, Thư tự mình vỗ về khuôn mặt để tỉnh táo hơn trước khi lấy đồ và đi tắm.

Ở ngoài con hẻm, Bảo Long sau khi dạo chơi qua khu trọ của Thư, anh quyết định không về Biệt thự ROSE mà ghé vào Shop thời trang hàng hiệu của Tập đoàn Trương Thị thuộc nhà Bá Trọng. Khi bước vào cửa, một số nhân viên đã nhận ra Long ngay lập tức:

– Bác sĩ Bảo Long hôm nay đi một mình à? Các lần trước anh thường đến cùng cậu Bá Trọng mà!

Long cười rộn ràng:

– Ôi trời, nói như vậy ai mà hiểu lầm thành “gay” chứ! Bá Trọng bận rộn với hai đứa con nhỏ nên không thể đi cùng tôi được. Người ta đã có vợ và con, tôi cứ thế mà ở bên cạnh, không khí ngượng ngùng lắm đấy!

Nhân viên trả lời với một nụ cười nhẹ trước những lời đùa của Long. Anh đã không lần đầu tiên đến Shop, nhưng trước đây thường đi cùng Bá Trọng nên mọi người biết hai người này có mối quan hệ thân thiết với nhau, bởi Bá Trọng chẳng bao giờ đến cửa hàng với những người chỉ có mối quan hệ xã giao. Tất nhiên, Bảo Long thường đến đây với mục đích mua quần áo cho người mẹ yêu thích thời trang hàng hiệu. Vì không thường xuyên về thành phố A, mỗi khi có dịp lễ, anh luôn gửi quà cho mẹ. Một nhân viên bán hàng nói:

– Anh Long, có một số mẫu thời trang mới về rất phù hợp với phu nhân ạ!

Long từ chối:

– Không, lần này tôi không mua cho mẹ nữa.

Ánh mắt của nhân viên lóe lên một chút ngạc nhiên trước khi hỏi:

– Vậy là sao? Anh mua cho ai ạ? Em thấy anh đi một mình nên tưởng là mua cho phu nhân ạ!

Bảo Long nhíu mày một lúc trước khi trả lời:

– Tôi muốn mua một số bộ váy dành cho tiệc, đi chơi và cả đồ để ở nhà cho một cô gái hai mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu mươi lăm, cân nặng thì tôi không chắc chắn, nhưng ước lượng khoảng năm mươi ki-lô-gam.

Nghe Bác sĩ nói về một loạt các con số và thái độ suy nghĩ, nhân viên bán hàng tỏ ra hồ hởi:

– Ôi, chắc là vợ tương lai phải không ạ? Bác sĩ rất bận rộn, chỉ có người quan trọng mới khiến anh dành thời gian và công sức như vậy chứ? Anh muốn phong cách như thế nào ạ?

Bảo Long cong môi, tạo ra một nụ cười đẹp:

– Tôi muốn phong cách trẻ trung, lịch sự và sang trọng, không quá kiểu cách nhưng cũng không quá gợi cảm, cô hiểu ý tôi phải không?

Nhân viên gật đầu với một nụ cười:

– Dạ, em hiểu ạ. Anh ngồi chờ một chút nhé!

Bảo Long gật đầu và ngồi chờ. Không lâu sau đó, nhân viên đưa ra một túi lớn và một túi nhỏ trước mặt anh. Bảo Long tin tưởng hoàn toàn vào sự chuyên nghiệp của nhân viên, bởi mẹ anh, người khá kỹ tính, cũng rất hài lòng với sản phẩm từ đây. Anh nhận đồ và đến quầy thu ngân để thanh toán.

Sau khi đặt mọi thứ vào xe, anh đến Shop mỹ phẩm NEW. Do vẫn còn sớm, Đan Thư chưa đến ca làm việc. Anh bước vào và yêu cầu:

– Em lấy giúp anh bộ mỹ phẩm tốt nhất cho phụ nữ hai mươi tuổi nhé!

Cô bé bán hàng ngạc nhiên:

– Ơ, em tưởng anh đến mua thêm quà cho phu nhân nữa đây?

Bảo Long lắc đầu:

– Không đâu! Mẹ anh có thiếu gì đâu!

Cô nhân viên cười nhẹ:

– Thế này thì chắc phu nhân sắp có con dâu rồi!

Long cười rất ý nghĩa:

– Bí mật!

Trong khi chờ cô bé bán hàng gói bộ mỹ phẩm đắt tiền, Bảo Long hỏi:

– Có vẻ như các nhân viên thu ngân ở đây đều là sinh viên phải không em?

Cô gái gật đầu:

– Dạ, vì lượng khách ngày càng tăng, đặc biệt vào cuối tuần, nên hai năm qua chúng tôi đã thuê thêm các sinh viên làm thu ngân buổi tối ạ. Bởi nhân viên cửa hàng NEW làm cả ngày lẫn đêm thì có thể căng thẳng quá ạ!

Bảo Long gật đầu:

– Ừ, vì tối hôm trước tôi đến đây thấy một bạn khác!

Cô nhân viên tươi cười:

– Dạ, đó là ca tối của cô Đan Thư, sinh viên của Đại học Kinh tế ạ. Cô bé đó giỏi lắm, học giỏi, xinh xắn và cực kỳ chăm chỉ. Hai năm qua, không một lỗi nhỏ nào. Cô bé quê lên thành phố mà vẫn giữ được tính cách khiêm tốn, chăm chỉ như thế thật hiếm có. Hiện nay, nhiều người bị tiền bạc mê hoặc, họ bỏ cuộc học hoặc thậm chí đánh đổi nhân cách để có được tiền!

Nghe những lời thú vị từ cô bán hàng nhẹ nhàng, Bảo Long thấy lòng vui vẻ. Anh thanh toán và rời đi, vừa bước ra khỏi cửa, anh nhấc điện thoại gọi cho Bá Trọng. Sau một chút chuông reo, giọng của bạn bè trầm ấm vang lên:

– À, tôi nghĩ nếu chạy xe từ đây đến nhà của bé Thư cũng chỉ mất khoảng mười phút thôi, một tay lái như bác sĩ Long mà?

Long mỉm cười:

– Ông nói đúng đấy! Ông tưởng tôi làm định mua về để ngồi đó cả buổi à? Tôi ghé qua cửa hàng thời trang của ông và Shop NEW. Giờ tôi đang trên đường về chung cư, còn phải xem một số hồ sơ bệnh án nữa.

Bá Trọng cười:

– À, thế à? Mới gặp đã nghĩ xa như vậy à? Về đi, mai gặp nhau!

Bảo Long không hiểu sao, anh lại hứng thú mua quần áo và mỹ phẩm cho Thư. Dù đã gặp mấy lần, anh biết cô ấy thích ăn mặc giản dị, nhưng trong dịp này, việc chuẩn bị phải hoàn hảo hơn. Tất cả đã sẵn sàng, mẹ anh không còn lý do nào để nghi ngờ. Tuy nhiên, Bảo Long vẫn cảm thấy từ bên trong mình, mọi thứ này là để chuẩn bị cho một cảm xúc mới mẻ hơn, không chỉ vì một sự kiện ra mắt…

Trong bóng tối ấy…

Khoảng chín giờ ba mươi phút, sau khi đã kết thúc việc quản lý sổ sách, Đan Thư vội vã chào tạm biệt các chị đang sắp xếp hàng hóa và bước ra khỏi cửa hàng để kịp bắt chuyến xe buýt cuối cùng. Trong buổi chiều, chiếc xe máy của cô bất ngờ gặp sự cố, khiến Thư phải dùng xe buýt thay vì tự lái như thường lệ. Khi ra khỏi cửa hàng, cô thấy ngay chiếc xe của Bảo Long đậu chếch bên ngoài Shop NEW. Có lẽ họ có kế hoạch gặp gỡ gì đó đêm nay. Nhưng vậy mà còn nhờ cô giả làm người yêu của anh ta làm gì nhỉ? Gạt bỏ những suy nghĩ ấy, Đan Thư bước nhanh về phía bến xe buýt. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên. Thư lấy điện thoại ra và nhìn số hiển thị – một số lạ nhưng rất đẹp, có đuôi là số chín. Cô lẩm bẩm:

– Đây là ai vậy nhỉ? Số điện thoại như thế này thì chắc là nhầm máy rồi!

Sau khi tắt điện thoại và đặt lại vào túi, Thư định bước đi khi bất ngờ nghe tiếng gọi:

– Đan Thư!

Cô quay lại nhìn và thấy Bảo Long đang vẫy tay gọi mình. Còn mười phút nữa là xe buýt sẽ đến, vì vậy cô đi về phía anh. Đến gần, cô thở hổn hển:

– Anh gọi em à? Anh muốn nói gì? Nhanh lên, đã muộn rồi, em phải kịp bắt xe buýt!

Bảo Long mở cửa phía trước và kéo Thư ngồi vào:

– Lên xe, anh đưa em về! Muộn rồi! Đi xe buýt nguy hiểm lắm!

Thư còn bỡ ngỡ chưa hiểu chuyện gì thì Long đã đưa cô lên xe và khởi động sau khi thắt dây an toàn cho cô. Sau một lúc, Thư mới nói:

– Ơ… Tôi tưởng anh… đợi ai đó chứ?

Bảo Long gật đầu:

– Vâng, anh đợi em đấy! Đứng đó lâu, muỗi cắn sưng chân mà em vẫn không nhận ra, gọi điện thoại thì em không nghe à!?

Thư nhớ lại cuộc gọi trước đó:

– Ơ, lúc đó là anh à? Số điện thoại đẹp nhưng lạ lùng quá, tôi không quen đại gia, số điện thoại của anh chị tôi đã lưu rồi, lỡ là lừa đảo thì sao nhỉ, ai dám nghe chứ?

Bảo Long cười:

– Ai lừa được em đâu? Mà sao em về nhà anh, lại cứ gọi anh là “anh” thế?

Thư nhìn ra phố vẫn sôi động vào thời điểm này:

– À… Ồ… sẽ thay đổi sau, lo gì!

Bảo Long chau mày nghiêm túc:

– Không được, phải tập luyện từng bước cẩn thận. Đan Thư đã giúp thì phải giúp cho đến cùng, hôm trước gọi điện thoại em dễ thương mà!

Thư trố mắt, cố né tránh sự chú ý:

– Em quên mất, em vẫn chưa quen, sẽ cố gắng để quen dần, anh yên tâm! Diễn tốt là được rồi mà, không cần gì nhiều!

Bảo Long nhìn cô:

– Người yêu thì phải quan tâm đó, sao lại không để ý được?

Thư mới để ý rằng Long không đang lái xe về hướng nhà trọ, cô lắc lư:

– Anh Bảo Long, anh đang đi nhầm đường đấy!

Long dừng xe trước một quán ăn đêm:

– Không có gì đâu, thành phố C dù rộng lớn nhưng anh đã ở đây mấy năm rồi, vẫn biết đường mà. Vào ăn đi, trước đây anh cũng đi làm chắc đã quên đói đang đói mất rồi. Không sợ dạ dày đau hả?

Thư cảm thấy bụng đói, chẳng biết phải làm sao:

– Vâng, vào đi thôi, bụng em cũng đang gầy đây mà!

Ánh mắt của Bảo Long tỏa ra sự thú vị khi nhìn thấy Thư, anh nói nhẹ nhàng:

– Ăn thêm một chút cho mập lên chút đi, không lại bị anh rể nói anh không biết chăm sóc em đâu!

Đan Thư nhìn Long và nói:

– Anh đang diễn rất hay đấy! Được chăm sóc như vậy trong vài tiếng đồng hồ, ai mà không mê chứ! Anh cũng chưa ăn tối à?

Bảo Long nháy mắt:

– Chưa, đợi người yêu đi ăn cùng. Bụng anh khỏe mạnh lắm, chỉ cần nhìn thấy người yêu là đủ no rồi!

Đan Thư thực sự ngạc nhiên. Miếng cháo vừa đưa vào miệng, chưa kịp thưởng thức hương vị, cô đã bị hóc họng. Anh ta nói như vậy mà không có ai để ý, không ai tán tỉnh được cô thì thật là kỳ lạ, khó hiểu và hiếm có. Bảo Long nhanh chóng rời ghế và đến sau lưng cô:

– Em sao không?

Thư uống nước từ tay Long và lắc đầu:

– Em ổn, anh diễn rất tốt, giống như thật vậy!

Bác sĩ nở nụ cười hấp dẫn:

– Đương nhiên! Ăn đi, anh không muốn nói nhiều nữa, em muốn thế nào thì anh sẽ không từ chối đâu!

Thư mỉm cười:

– Oh, anh quen với việc chiều chuộng những cô tiểu thư sang chảnh rồi à? Sao anh dùng từ “đền” và “bù” vậy? Em vẫn là người tự lập, dù gia đình có giàu có, anh không nên đối xử với em như vậy, phải không?

Bảo Long gật đầu:

– Được, nhưng ý của anh không phải như vậy. Bởi vì em là em, một cô gái hiện đại và năng động, tốt bụng, nếu em cần sự giúp đỡ, anh sẽ không từ chối.

Thư tỏ ra bất ngờ và ngồi xuống ăn cháo cùng Long, cảm thấy như có ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi vào từng phần của cơ thể mình, ấm áp và yên bình…

Từ đó, mỗi ngày Bảo Long gặp Thư một lần, và thường là tình cờ. Cô có thể gặp anh khi đi tập thể dục ở công viên gần khu trọ hoặc tại nhà sách. Và mỗi lần gặp nhau, họ thường tới những quán ăn, cho dù là sáng hay khuya. Đôi khi Thư cảm thấy:

– Anh có định biến em thành heo à? Ăn quá nhiều!

Bảo Long lắc đầu:

– Đừng lo, đó chỉ là để phục vụ vai diễn thôi!

Đan Thư tự nhủ, bác sĩ này thật cẩn thận, dù chỉ trong vài giờ nhưng anh đã chăm sóc cô cẩn thận. Sau này, ai nếu may mắn có anh làm chồng thì chắc chắn sẽ được cưng chiều. Nhưng dù sao, chỉ là diễn mà, không cần phải quá chu đáo. Điều đó khiến Thư cảm thấy vui vẻ khi ăn cùng Bảo Long, chia sẻ mọi thứ từ trời đất. Chỉ có điều, mỗi khi trở về phòng trọ sau khi ăn cùng Long, Thư lại cảm thấy chút tiếc nuối…

Bài viết liên quan