Phía trước là cầu vồng Chương 7 | Nụ hôn bất ngờ
Sáng chủ nhật, tại sân bay thành phố C, không gian tràn ngập tiếng ồn ào của dòng người ra vào, trong tiết trời cuối hạ đầu thu. Đan Thư, với chiếc váy hoa nhẹ nhàng, ly xòe phía dưới, tạo nên vẻ trẻ trung, phóng khoáng, hoàn toàn khác biệt so với phong cách thường ngày của cô với áo sơ mi và quần jeans. Đây là món quà sinh nhật từ chị Linh, mặc dù Thư ít khi khoác lên mình. Hôm nay, cô trang điểm nhẹ nhàng, nhận ra rằng việc gặp gỡ gia đình Bảo Long đòi hỏi một chút sắc son, để không làm mất mặt anh. Khi Long nhìn thấy Thư bước ra khỏi dãy trọ, anh cũng ngạc nhiên mất vài chục giây. Chưa bao giờ anh được vào phòng trọ của cô, vì Thư chưa cho phép. Những lần đón đưa, Bảo Long chỉ đứng đợi ở ngoài. Thư không lo sợ rằng anh sẽ phê phán phòng trọ chật hẹp, mà cô lo ngại rằng việc Long vào phòng sẽ gây nên những hiểu lầm không mong muốn. Vì vậy, dù Long cố năn nỉ đến đâu, Thư vẫn quyết định không cho anh vào phòng. Anh chàng đẹp trai chỉ biết chờ đợi bên ngoài. Sáng nay, khu trọ vắng bóng vì các sinh viên chưa trở lại sau kỳ nghỉ hè, chỉ có một vài người ở lại làm thêm hoặc ngủ nướng. Thư lặng lẽ cùng Long đi ra xe và tới sân bay.
Tất nhiên, không thể thiếu sự chia tay của hai cặp trai tài gái sắc. Bá Trọng vỗ vai Long:
– Đối xử cẩn thận với em vợ tôi đấy! Chỉ cần Thư có một giọt nước mắt, tủi hờn trên khuôn mặt bé nhỏ của cô, ông xác định sẽ ra tay đấy nha!
Bảo Long nháy mắt, mỉm cười:
– Anh rể yên tâm, Thư chẳng bao giờ buồn khi ở bên em đâu!
Bá Trọng gật đầu:
– Tốt, hãy đi chơi thoải mái, ít ra cũng được một vài ngày, nếu tối nay không về kịp, thì mai hoặc ngày kế tiếp cũng được, tôi sẽ lo công việc. Hai người cứ đi và về an toàn, ý nhầm, tôi muốn nói là, hãy trở về một cách an lành!
Thiên Vĩ tươi cười:
– Hy vọng sau một tuần luyện tập kỹ lưỡng, hai người sẽ có kết quả tốt. Chờ hai người báo tin vui nhé!
Đan Thư nhăn mặt:
– Hai anh nhầm ý thật!
Vị Chủ tịch Bệnh viện Thiên Vĩ liếc mắt vui vẻ:
– Cái miệng bé Thư này, nói điều gì cũng từ tự nhiên, anh không có ý đâu, hai người hãy đi vui vẻ nhé!
Hai chị em chỉ còn biết cười, Trúc Linh vuốt nhẹ tóc em gái:
– Bé Thư hãy giúp anh Long nhé, hai anh kia chỉ muốn trêu em một chút thôi. Hãy coi như là một chuyến dạo chơi nhé!
Chị Tú Vi cũng gật đầu:
– Đúng vậy, hai anh ấy chỉ muốn em ngượng thôi. Bé Thư nhớ bảo anh Long đưa đến quán ăn vặt gần cổng trường Cấp ba Chuyên nhé, chỗ đó ngon lắm!
Đan Thư gật đầu nhưng trong lòng cô, tâm trạng đã thấy thoải mái hơn nhiều. Trò chuyện với Bảo Long luôn mang lại niềm vui, thậm chí cô cảm thấy nhớ anh nếu một ngày không gặp. Nhưng đôi khi, cô tự hỏi, nếu mình có tình cảm với anh chàng bác sĩ đẹp trai và tài năng này thì sẽ ra sao? Tuy nhiên, với lời hứa giúp đỡ không đòi hỏi bất kỳ điều kiện nào, Đan Thư tin rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời, không có gì nghiêm trọng hơn.
Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, nên Thư cảm thấy hồi hộp một chút. Bảo Long an ủi cô:
– Hãy đọc sách hoặc ngắm mây trời, thời gian sẽ trôi nhanh và chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi!
Đan Thư im lặng gật đầu. Khi máy bay cất cánh vài phút, cô bắt đầu đọc tạp chí sau khi ăn nhẹ. Tuy nhiên, không biết có phải do cảnh mây trời lãng mạn hay do hồi hộp mất ngủ từ tối qua mà cô không thể thoát khỏi sự “xíu xiu” của Bảo Long, đôi mắt cô đã đang lên. Thư cố gắng ngồi thẳng và mở mắt lớn nhưng hai mí mắt lại liên tục muốn nhắm lại. Cảm giác ấm áp và êm dịu ở bên cạnh khiến cô nghĩ rằng có lẽ chỉ là do ghế máy bay, việc ngả lưng một chút đã khiến cô buồn ngủ quá, êm và thơm thế này…
Và “một chút” của cô đã chính xác như “xíu xiu” mà Bảo Long nói. Đến khi tiếng cô tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh, Đan Thư bỗng tỉnh giấc. Mở mắt ra, cô cảm nhận mình đang dựa vào vai ai đó, cảm nhận mùi nước hoa nam quen thuộc. Thư quay mắt một vòng. Trời ơi, liệu cái cô nghĩ là ghế không phải lại là vai của Long. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh và đỏ mặt nói:
– Xin lỗi anh, em…
Bảo Long vuốt nhẹ một vài sợi tóc trước mặt cô:
– Đừng nói tối qua em hồi hộp không ngủ được nhé! Chúng ta đã tới nơi rồi!
Thư nhìn xung quanh dạo, liệu có phải chỉ là mây là mây thôi chứ? Cô quay lại nhìn anh:
– Đâu? Thành phố A toàn mây vậy à? Hay em đã lên Thiên Đường rồi?
Bảo Long cười:
– Nói nhiều quá! Đây là thành phố A, nhưng chúng ta đang trên bầu trời của thành phố đấy thôi!
Đan Thư gãi đầu, rồi ngó lơ đi chỗ khác.
Khi ra khỏi sân bay, Đan Thư chỉnh lại tóc và nói:
– Anh Bảo Long, ở đây thật bình yên! Tại sao anh không lập nghiệp ở thành phố A mà lại tới thành phố C? Em thấy ở đây cũng có nhiều tiềm năng phát triển mà?
Bảo Long mỉm cười:
– Em quả là người học kinh tế, có cái nhìn sắc bén! Ở đây phát triển khá mạnh nhưng có những ngành nghề ở thành phố C sẽ tốt hơn. Ngoài ra, ở đây anh chắc chắn sẽ bị giục lấy vợ! Đến thành phố C làm việc với Trọng và Vĩ sẽ thuận lợi hơn!
Anh kể xong thì thấy một chiếc Ferrari dừng trước mặt họ. Một anh chàng cao lớn bước ra từ trong xe:
– Long, đúng giờ chưa? Xe của ông đây! Tự nhiên không bảo tài xế đưa xe ra, lại còn kêu tôi tới lấy!
Anh ta nói và mới chú ý đến sự có mặt của Thư:
– Ồ, đây có phải là vợ tương lai của anh không?
Long nhìn anh ta và nói:
– Đúng vậy, đây là Đan Thư, bạn gái của tôi!
Rồi anh quay lại Thư:
– Đây là Thăng, bạn của tôi từ cấp ba. Anh ấy vừa qua để đưa xe cho chúng ta!
Đan Thư vui vẻ chào Thăng. Còn anh ta lại cười trêu chọc:
– Cảm ơn em đã giúp cho thằng bạn của anh không còn ế. Cả trường chuyên mỗi mình nó là trai siêu giàu mà vẫn chưa có vợ!
Nghe cách anh Thăng nói, Đan Thư cảm thấy Bảo Long không phải là người bình thường ở đây. Cô nghe Bảo Long nói với Thăng:
– Để tôi đưa cậu về!
Thăng từ chối:
– Thôi, tôi có việc gần đây, sắp có người đến đón tôi. Không phiền hai người nữa, tạm biệt!
Sau khi nói xong, Thăng vẫy tay chào Bảo Long và Đan Thư rồi bước về quán cà phê trong khu vực chờ của sân bay. Bảo Long mở cửa xe cho Thư và sau đó lên ghế lái, xe nhanh chóng rời khỏi sân bay. Lúc này, cô mới cảm thấy hồi hộp, cảm giác như đang ra mắt gia đình của người yêu thực sự vậy. Thư nghe Bảo Long nói:
– Em cảm thấy hồi hộp không? Chúng ta đi ăn nhé!
Thư tròn mắt:
– Giờ này mà anh còn muốn đi ăn à?
Bảo Long bình thản:
– Ăn là để có sức, chứ không phải vì đói!
Thư nghiêng mũi:
– Ăn như vậy có lẽ váy của em sẽ không vừa đâu!
Long cười:
– Em quá khéo léo, nếu váy body hoặc váy xòe không vừa thì mặc váy suông, giả có bầu luôn thì đẹp!
Đan Thư đập nhẹ vào vai anh:
– Anh đã hết chuyện để đùa chưa?
Chiếc Ferrari dừng trước một nhà hàng sang trọng. Mặc dù đã một giờ chiều nhưng Thư không thấy đói, một phần vì hồi hộp, một phần vì đã ăn nhẹ trên máy bay. Cô ngơ ngác nhìn Bảo Long:
– Anh lại đưa em đi ăn thật à?
Long nhíu mày, tháo dây an toàn cho Thư nhưng đôi mắt sâu sắc lại nhìn cô:
– Đúng vậy!
Sau khi nói vếy, Bảo Long qua cửa bên để mở cho cô. Khi một bàn ăn được sắp xếp trong phòng VIP, điện thoại của Long reo lên:
– A lô, mẹ yêu, con nghe đây!
Đây là lần đầu tiên Thư nghe giọng nói uy nghiêm của mẹ anh:
– Còn ba tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu, sao con vẫn chưa đến Biệt thự? Mẹ thấy Thăng tới lấy xe bảo đưa cho con cách đây một giờ rồi đấy?
Long vui vẻ:
– Vâng, con đang ở thành phố A. Nhưng chúng ta đi ăn trước đã. Đến giờ tiệc, chúng ta sẽ tới khách sạn, không chậm một giây, mẹ yên tâm nhé!
Bà Khuê ngạc nhiên:
– Các bạn là ai? Bích Ngọc đợi con từ sáng giờ mà?
Long liếc Thư, cô đang lắng nghe:
– Chúng tôi là con trai và con dâu tương lai của mẹ. Mẹ quên mình nói sẽ đưa bạn gái về ra mắt gia đình chưa?
Bà Lan Khuê nhíu mày:
– Con đừng đùa với mẹ, dù không ở thành phố C nhưng mẹ biết hết mọi chuyện. Chắc lại thuê diễn viên để giả vờ đấy?
Bảo Long ngả lưng trên ghế thoải mái cười:
– Ôi dào, con trai mẹ không phải là diễn viên đâu. Và con là bác sĩ, gia đình mình có truyền thống kinh doanh, con không thích dùng tiền cho những trò vô bổ. Dù mẹ thuê thám tử theo dõi con cũng không thể quản lý hết đâu!
Biết không thể kiềm chế được con trai có chỉ số IQ cao như vậy, bà Khuê dù hận thù nhưng vẫn phải dịu dàng:
– Được, để chiều nay mẹ sẽ xem người đó có xứng đáng với bác sĩ Long không nhé!
Khóe miệng của Bảo Long cong lên:
– Vâng, mẹ chắc chắn sẽ hài lòng với con trai mẹ, vì chưa bao giờ con nhìn sai người đâu!
Câu nói đầy ý nghĩa ấy khiến bà Lan Khuê hiểu rằng không nên làm căng thẳng mọi chuyện. Với Bảo Long, một khi đã không thích thì cố ép cũng chẳng có ý nghĩa gì mà chỉ làm cho tình hình trở nên xấu đi hơn. Bà không muốn con trai chỉ là một cái tên trên giấy tờ hợp pháp mà không bao giờ được nhìn thấy mặt. Vì vậy, tốt nhất là nên lắng nghe và thấu hiểu, không nên ép buộc quá đáng.
Tắt máy, bà Khuê quay sang Bích Ngọc đang rơm rớm nước mắt:
– Mẹ, anh Long quên con thật rồi!
Bà Khuê vuốt ve mái tóc Ngọc:
– Không đâu, nó chỉ say nắng hay vui đùa chút thôi. Chắc là mấy con bé chân dài õng a õng ẹo thôi con, sao bằng Bích Ngọc của mẹ được. Nhà họ Hoàng chỉ có con là dâu mà!
Ngọc cầm tay bà Khuê:
– Kiếp này Bích Ngọc được mẹ thương là cả một phước lớn rồi, dù là con dâu hay không thì con vẫn luôn xem mẹ là mẹ của con!
Bà Khuê cười:
– Con thánh thiện quá. Con sẽ là vợ của Bảo Long, là người thay bố mẹ kế nghiệp gia sản này cùng hai chị. Yên tâm đi, mẹ đứng về phía con!
Ngọc rưng rưng nước mắt, rối rít cảm ơn bà Khuê rồi nói:
– Mẹ phải thật khỏe mạnh nhé!
Bà Khuê gật đầu:
– Con ngoan, nín đi, khóc sẽ xấu đấy!
Bốn giờ chiều, tại Khách sạn lớn nhất thành phố A…
Sảnh lớn của khách sạn xuất hiện bảng điện tử chạy đi chạy lại dòng chữ: ” HAPPY BIRTHDAY MRS LAN KHUÊ”. Chỉ vẻn vẹn mười bàn tiệc nhưng sự xa hoa thì khỏi phải bàn tới. Bà Khuê mặc đầm quý phái cùng chồng mặc vest lịch lãm đang xem lại các bàn tiệc và thực đơn, ngắm chiếc bánh kem ba tầng với ánh mắt hài lòng. Bích Ngọc dĩ nhiên cũng có mặt cùng bố mẹ. Trông cô ấy như một nàng công chúa, đầu đội vương miện nhỏ, tóc búi sau, mấy sợi rủ xuống hai bên, vừa kiêu sa vừa xinh xắn. Cô mặc đầm đuôi cá lịch thiệp. Còn chưa thấy Bảo Long, Ngọc cùng bố mẹ trò chuyện vui vẻ.
Sau khi ăn uống, Bảo Long đưa Đan Thư đi thăm thú thành phố rồi dừng lại trước một Studio và chỉ một lát sau, Đan Thư như lột xác. Mái tóc của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng, rất hợp với khuôn mặt tròn trịa, chiếc váy dự tiệc mang phong cách rất dễ thương như một con búp bê nhỏ nhắn và đáng yêu với phần trên cúp ngực, phía dưới xòe ra tựa một thiên thần nhỏ. Đến Bảo Long còn ngơ ngác mất mấy phút khi thấy cô từ phòng thay đồ đi ra. Lối trang điểm nhẹ nhàng khiến cô bớt đi cảm giác lúng túng.
Khi hai người tới, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Lần đầu đặt tay mình trong tay anh, Đan Thư thấy tim như tăng nhịp đập. Bảo Long thì thầm vào tai cô:
– Em cứ là chính mình. Anh đưa em tới sát giờ để bỏ qua thủ tục chào hỏi rắc rối.
Màn công bố bữa tiệc và cắt bánh vừa xong, hai chị gái của Long xúng xính chụp ảnh cùng mẹ và Bích Ngọc. Bố mẹ Long đi xuống phía dưới chào hỏi mọi người. Chúc rượu một vòng, cả hai đi lên phía góc sân khấu trong khi mọi người nhập tiệc vì lúc này bố anh có điện thoại. Bảo Long lúc bấy giờ mới bước tới:
– Chúc mừng sinh nhật mẹ yêu, giới thiệu với bố mẹ và hai chị, đây là Đan Thư, vợ tương lai của con. Nãy tụi con thấy bố mẹ bận nên chưa lên chào ạ.
Bà Khuê vẫn giữ nét mặt quý phái mỉm cười:
– Chào cháu, hai đứa về trễ nha!.
Đan Thư tỏ ra tự nhiên mỉm cười:
– Dạ, cháu chào hai bác, chào các chị ạ! Chúc bác gái sinh nhật vui vẻ ạ!
Ngay lúc đó, Ngọc tiến đến:
– Anh Bảo Long còn nhớ em không ạ?
Nghe giọng hơi trách móc, Long gật đầu và nhấn nhá trán:
– Có chứ, em là con gái của giám đốc Công ty Trần Anh, tên là Ngọc!
Ngọc nhìn qua Đan Thư:
– Đây là…
Trong khi cô cúi chào Ngọc, Long nhanh chóng giới thiệu:
– Vợ sắp cưới của anh!
Lúc đúng, bố mẹ Ngọc đến gần và nghe thấy câu nói, bố cô ấy nhăn mày:
– Ôi, cậu Bảo Long đã định chính thức rồi à?
Bà Khuê vui vẻ nói:
– Họ trẻ, yêu nhau thôi, chưa thể nào biết được tương lai. Người ta còn chưa quen biết nhau đâu!
Bảo Long tự tin bày tỏ:
– Yêu hay cưới là do chính mình quyết định, không thể ép buộc ai được, không khác nào cầm tù người khác đâu cô chú nhỉ?
Trong khi mọi người đều nhìn nhau với nhiều cảm xúc khác nhau, có người tức giận, có người hụt hẫng, thì Bảo Long nhận ra có mấy phóng viên đang hướng máy ảnh về phía họ. Anh vội đưa Thư gần lại và tự tin cúi xuống… hôn cô…