Phía trước là cầu vồng Chương 8 | Hòa mình vào vai diễn
Khi môi của Bảo Long tiếp xúc với môi Đan Thư, cô bỗng cảm thấy người mình trở nên cứng đơ và run lên, đôi mắt cô mở to nhìn Bảo Long. Liệu anh ta có dám hôn cô không? Cái này có phải là vi phạm hợp đồng không nhỉ? Thư nghĩ trong lòng, mình ngốc quá, mình đã ký hợp đồng gì mà lại trách người ta vi phạm? Cô hiểu rằng Bảo Long đang diễn và nhiệm vụ của cô là phải hợp tác cùng anh để không làm hỏng công việc. Vậy nên, cô chấp nhận “đóng giả” một chút. Do cảnh này chưa được tập trung, Thư cảm thấy hơi lúng túng. Sau một vài giây, sau khi nhìn xoe đôi mắt, cô đặt hai tay lên ngực chắc nịch của anh và nhẹ nhàng đẩy anh ra. Nhưng cảm giác của môi anh, mềm mại và mát lạnh, làm cho Thư cảm thấy hấp dẫn. Bờ môi của anh nhẹ nhàng chạm vào, lưỡi anh nhẹ nhàng lướt trên môi đỏ mọng của Thư, như thưởng thức một loại rượu quý, khiến cô cảm thấy lâng lâng. Cái biểu cảm đó của Thư khiến Bảo Long muốn nắm lấy bờ môi mềm mại của cô. Nhưng thấy cô nhẹ nhàng đẩy ra, anh nhìn cô với ánh mắt ôn nhu của người si tình, sau đó cười nhẹ. Thư liếc mắt nhanh chóng với anh:
– Anh này thật quái, ở chốn đông người như thế này mà cứ như chỉ có hai ta!
Bảo Long cúi đầu mỉm nhẹ và hôn nhẹ môi cô, sau đó nói với giọng nam tính:
– Vì vợ anh xinh đẹp mà!
Thư ngước đôi mắt tròn nhìn anh:
– Sẽ trả giá cho anh sau!
Bảo Long nháy mắt:
– Dưới tay vợ, anh nguyện chết!
Khi thấy con trai quấn quýt lấy cô gái trước mặt và một vài tia sáng lóe lên từ máy ảnh của các phóng viên, bà Lan Khuê giận đỏ mặt. Bích Ngọc không thể nói được một từ nào, trong khi chị cả Kim Anh nhìn Bảo Long:
– Long, cậu đang làm gì thế? Chúng ta đang ở Việt Nam chứ không phải Pháp!
Bảo Long bất ngờ:
– Chị hai nói hay ghê, có luật pháp nào ở Việt Nam cấm yêu nhau mà không được hôn nhau không?
Kim Anh trả lời gắt gỏng:
– Nhưng không phải là theo truyền thống của Việt Nam!
Bảo Long lơ đãng, vuốt nhẹ tóc của Thư:
– Nonsense!
Bà Khuê dù bực tức nhưng vẫn giữ điều giọng nhẹ nhàng:
– Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Đan Thư vui vẻ trả lời:
– Dạ, cháu hai mươi tuổi ạ!
Bà Lan Khuê nhíu mày:
– Cậu có đang theo học Đại học hay đã ra trường rồi?
Nhìn thấy sự miễn cười trong câu hỏi đó, Đan Thư mỉm cười:
– Dạ, cháu hiện đang là sinh viên của Đại học Kinh tế ạ!
Bố của Bích Ngọc, sau một thời gian im lặng trước biểu hiện của Long, bỗng nói:
– Cô có phải là con của một gia đình danh giá không?
Đan Thư nghĩ trong lòng, đã mất công đến đây, nếu để nghe những lời miệt thị như thế này thì phải dạy bảo những người giàu này một bài học. Vì vậy, cô vẫn bình thản:
– Cha mẹ cháu làm ăn nhỏ tại quê ạ!
Bố của Ngọc kinh ngạc và nói:
– Con trai duy nhất của Tập đoàn Hoàng Gia lại yêu một cô gái từ một gia đình nông thôn sao?
Bảo Long tỏ ra khó chịu nhưng vẫn tự tin nói:
– Thôn quê thì sao ông Trần Anh? Đầu tiên, cháu yêu Thư chứ không phải tình hình gia đình của cô ấy, thứ hai, ông có vẻ đang quá mức quan tâm đến vấn đề này rồi đấy. Việc Hoàng Bảo Long này kết hôn với ai có liên quan gì đến gia đình ông không?
Bố Bích Ngọc giữ im lặng. Mẹ Bảo Long nghe thấy giọng con trai có vẻ căng thẳng nên lên tiếng:
– Con trai ơi, con yêu Thư chắc chắn không phải vì gia cảnh, nhưng con có chắc rằng nó yêu con không liên quan đến danh tiếng của Hoàng Gia không?
Đan Thư cảm thấy khó chịu trước cách nói khinh thường của những người trước mặt, nhưng để thể hiện vai diễn, cô vẫn lịch sự:
– Xin lỗi bác, anh Long và em tự do trong tình yêu, và khi yêu anh ấy, em không quan tâm anh Bảo Long thuộc dòng họ nào ạ. Hơn nữa, em thích tự lập, giống như chị gái em, em sẽ học giỏi và tự lo cho bản thân cùng với ba mẹ ạ!
Bà Khuê nhíu mày:
– Vậy gia đình em không có con trai đâu hả?
Đan Thư lắc đầu:
– Không, gia đình em có hai chị em gái. Chị em em học Đại học xong đã lấy chồng ạ! Nhưng em nghĩ con trai hay con gái cũng không quan trọng lắm ạ!
Mẹ Bảo Long cười:
– Tại sao không? Em hẹp hòi quá! Con trai mới là người nối tiếp gia đình, còn con gái thì lấy chồng là xong. Như hai chị gái của Bảo Long, giờ mới có dịp ghé nhà, cứ như là mất con vậy!
Đan Thư cũng cười, nhưng là một nụ cười sâu sắc:
– Em không quan tâm đến vấn đề đó lắm ạ! Tư tưởng ấy quá cổ hủ rồi ạ. Trước đây bà nội em cũng nghĩ giống bác vậy.
Bà Lan Khuê nhìn Thư với ánh mắt khinh nhờn:
– Ta hiểu rồi, tức là chị em em bị gia đình bỏ rơi, chỉ có mẹ nuôi dạy đúng không? Không được công nhận đúng không?
Đan Thư nắm chặt bàn tay nhưng vẫn mỉm cười:
– Đó là sai lầm của bà nội em trước đây ạ. Nhưng sau khi bà em sáng suốt, mọi thứ đã thay đổi, dù có muộn màng nhưng vẫn hơn giữ niềm tin cũ ấy ạ. Bây giờ chị em em là niềm tự hào của gia đình. Và em nghĩ phụ nữ xứng đáng được tôn trọng, vì theo nghiên cứu khoa học, chỉ số IQ và tuổi thọ của phụ nữ cao hơn nam giới. Trên thế giới, nhiều phụ nữ đã trở thành Tổng thống hoặc Thủ tướng, đấy ạ!
Bảo Long nhìn Thư với ánh mắt hài lòng, bất chợt hôn nhẹ lên trán cô:
– Vợ anh là tuyệt nhất!
Trong khi bà Khuê còn đang bất ngờ trước lý lẽ của Thư, Bích Ngọc lại nhìn cô một cách chăm chú:
– Đan Thư, chị cảm thấy em quen quen, có lẽ đã gặp ở đâu đó rồi…
Thư hơi sững lại. Chị ấy từng đến cửa hàng NEW để mua sắm, đã thanh toán tại quầy thu ngân. Nhưng thường Thư không trang điểm, chỉ sử dụng một chút son môi khi làm việc. Lần đặc biệt nào đó của cửa hàng mới khiến cô trang điểm chút ít, nhưng không chuyên nghiệp như hôm nay. Ngoài ra, chị Ngọc chỉ đứng trước mặt cô một lúc, và có lẽ vì thời điểm đó đang tức giận vì Bảo Long không đến đón, nên chị ấy có thể đã quên. Vì vậy, Thư trả lời tự nhiên:
– Nếu chị có dịp ghé qua Đại học Kinh tế, chắc sẽ gặp em ạ!
Ngọc gật đầu:
– Chị cũng ghé qua một vài trường Đại học để trò chuyện với sinh viên, nhưng chỉ khi các trường mời vào dịp đặc biệt và gặp gỡ sinh viên giỏi thôi!
Đan Thư nghe thấy ý nghiã mỉa mai trong những lời đó, chị ấy đang tự đặt mình cao hơn người khác, cô cười:
– Em chỉ xuất hiện trong những sự kiện nổi bật hoặc những dịp tôn vinh sinh viên giỏi thôi ạ!
Ngọc lên mặt:
– Chị thấy lời nói của em quá là không kiềm chế, ra mắt nhà anh Bảo Long mà nói lung tung, lộn xộn quá đấy!
Thư nhìn về phía Long với ánh mắt vô tội:
– Em chỉ đưa ra ý kiến của mình thôi, em có nói sai sao ạ?
Bảo Long vuốt nhẹ tóc của Thư, chỉnh sửa lại phần tóc lòa xòa, sau đó ôn nhu nhìn cô và bất ngờ cúi xuống chạm mũi với mũi Thư, nói:
– Em nói hoàn toàn chính xác!
Sau đó, anh quay lại phía bố mẹ:
– Mọi người đã hỏi Thư chưa ạ? Con đưa người yêu về giới thiệu mà cả nhà như đang thẩm vấn cô ấy vậy!
Bố của anh đã im lặng từ trước bỗng lên tiếng:
– Long, chỉ là để tìm hiểu thôi, tại sao phải nói nặng nề như vậy?
Chị ba Kim Hiền cũng thêm vào:
– Con thấy Bảo Long nói đúng đấy ạ. Lần đầu Thư ra mắt nhà mình, mọi người nên để cô ấy tự nhiên, nếu tiếp tục thẩm vấn như vậy, có lẽ tình cảm sẽ giảm đi!
Bảo Long cười:
– Thấy chị ba hiểu em nhất đấy!
Lúc đó, có vài vị khách gọi bố mẹ Bảo Long:
– Chủ tịch và phu nhân, có uống thêm chứ?
Mẹ của Long thay đổi biểu cảm, cười nói:
– Dĩ nhiên rồi ạ!
Mọi người tiếp tục đi tới các bàn để chúc rượu. Cuối cùng, cả gia đình Bảo Long cùng nhà Bích Ngọc ngồi xuống một bàn tròn. Hai gia đình đã đủ chín người, cộng thêm Thư là chín. Bảo Long thì thì nhẹ nhàng hỏi cô:
– Em có ổn không?
Thư cười:
– Không sao cả ạ!
Anh ôm cô ngồi xuống cùng gia đình và nhà Bích Ngọc, Thư nắm chặt tay anh và nói nhỏ:
– Em có thể đi vệ sinh không anh?
Long cười:
– Em thật ngốc, em là vợ chưa cưới của anh đấy, không thể chỉ đứng không được, đúng không?
Bích Ngọc nhìn vào cảnh tình cảm trước mặt với sự tức giận. Nhưng cô giữ vẻ dịu dàng của một cô tiểu thư tri thức:
– Thư hãy ngồi xuống đi em, đừng ngại, bạn nhà mà!
Khi cô ngồi xuống, điện thoại của cô bỗng reo lên – là anh Bá Trọng. Không biết có nên nghe hay không, cô thấy bàn tay của Bảo Long chuyển sang lướt phím giúp cô:
– Em hãy nghe đi, chắc anh rể đang hỏi về tình hình ra mắt nhà chồng!
Vì đã được lướt lên, Thư đành cúi xuống nói nhỏ vào điện thoại:
– Anh rể, em đang ăn cơm cùng gia đình anh Long, lát em gọi lại nhé!
Trọng cười:
– Ừ, em vui vẻ vậy là tốt rồi. Anh tắt máy đây!
Thư cất điện thoại, bà Khuê mỉm cười:
– Anh rể quan tâm em vợ thế sao?
Đan Thư không hiểu tại sao những người giàu có ở đây lại có lối ăn nói kiêu căng, khinh bỉ người khác như vậy. Nhưng người như cô không quan tâm. Vì vậy, cô lại bình thản cười:
– Anh rể của cháu rất tốt. Chắc chị cháu bận con nhỏ nên anh ấy gọi. Thực ra hôm nay anh chị sẽ đến chúc mừng sinh nhật bác nhưng vì anh chị mới sinh em bé nên không kịp, chỉ gửi quà ạ!
Bà Khuê bất ngờ:
– Ta có mời anh ấy không?
Bảo Long cười:
– Dĩ nhiên rồi ạ, anh rể của Thư là Bá Trọng, bạn thân của tôi ở Pháp, đã từng đến nhà tôi vào một dịp Tết dương lịch đấy ạ!
Bà Khuê ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Chị gái của cháu cũng biết chọn người đấy nhỉ? Quả là hai chị em khôn ngoan. Gia đình Bá Trọng thâm an, ít ai sánh kịp, nhà họ không tìm hiểu hoàn cảnh chị cháu sao? À, hoặc có thể lỡ em đã mang thai rồi phải cưới?
Đan Thư thấy vui vẻ trước suy nghĩ của mẹ Long:
– Ồ, tại sao bác lại nghĩ như vậy ạ? Thời nay dùng thai trói người à? Và anh rể cháu không phải là loại người dễ dàng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của phụ nữ. Anh chị kết hôn gần ba năm mới có thai và gia đình bác Kiên và cô Châu rất hiểu về gia đình cháu, họ rất quý chị của cháu đấy ạ!
Cách nói thẳng thắn của Đan Thư khiến bà Khuê cảm thấy khó chịu đến bực bội nhưng lại không thể phản đối. Trong khi đó, Bảo Long thì rất vui vẻ vì thấy Thư rất thú vị. Một cô gái yếu đuối sẽ không thể chịu đựng được cách trò chuyện của mẹ anh nhưng Thư không những chịu được mà còn đối đáp thông minh. Anh tập trung vào việc phục vụ thức ăn cho mẹ và Đan Thư, thậm chí còn xé cua cho Thư khiến cô ngại ngùng:
– Em hãy ăn đi, anh sẽ làm được mà!
Long hôn nhẹ cô:
– Đẹp hơn một chút, em mới thật sự rạng rỡ trong bộ váy cưới!
Bố Bích Ngọc cảm thấy sự hiện diện của gia đình mình tại bàn tiệc này hơi dư thừa. Cơ hội để tham gia Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoàng Gia của ông đang dần mất đi. Ông nói:
– Cô sẽ khi nào cho mọi người ăn cỗ đây?
Long cười:
– Dạ sắp rồi ạ, khi đó cháu sẽ gửi thiệp mời gia đình chú!
Không khí trở nên không thoải mái. Bà Khuê nói:
– Thôi, cứ để tự nhiên. Hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ, hãy vui vẻ đi. Bảo Long, con có dự định ở lại lâu không?
Long lắc đầu:
– Dạ sau ít phút nữa chúng ta sẽ ra sân bay để bay đến thành phố C luôn ạ. Sáng mai con còn có cuộc họp giao ban đầu tuần, dạo này số lượng bệnh nhân đông lắm. Thư cũng còn phải đi học và làm thêm ạ!
Bữa tiệc kết thúc gần sáu giờ chiều, Đan Thư lịch sự chào tạm biệt gia đình Long rồi cùng anh ra xe. Ngồi vào trong và cô vẫn chưa tin rằng mình đã hoàn thành vai diễn. Bảo Long khởi động xe và nói:
– Đan Thư, cảm ơn em đã giúp anh!
Thư đã lấy lại bình tĩnh:
– Thế giới của những người giàu có ở đây phức tạp thật! Nếu sau này anh kết hôn, vợ anh sẽ phải đối mặt với gia đình chồng khá khó khăn!
Long gật đầu:
– Tại sao vậy? Cô ấy lấy anh chứ không phải bố mẹ anh đâu?
Thư nhìn anh:
– Anh nói đúng quá! Liệu anh không nhìn thấy mặt người ấy à?
Long cười nhẹ:
– Nếu không muốn, có thể không nhìn, không sao cả. Với anh, việc lấy một người phụ nữ mình yêu là để mang lại hạnh phúc, sự thoải mái cho người đó. Nhưng bắt người ta phải ràng buộc vào những mối quan hệ không tốt thì không đáng làm đàn ông! Đến ăn đi!
Thư trừng mắt:
– Ồ? Vừa mới ăn xong mà? Xong việc rồi, không cần phục vụ vai diễn nữa đâu mà ăn ạ?
Long nheo mắt:
– Hôm nay ăn chỗ khác chán quá, thử vào quán này xem sao. Chịu khó ngồi chờ đi, Tú Vi!
Thư chưa kịp nói gì đã thấy Long dừng xe trước một quán ốc lề đường. Đó là một xe ốc thơm phức, mà chỉ cần đi qua đã làm người ta khó lòng cưỡng lại. Xe được dựng gọn gàng trên vỉa hè rộng và rất sạch sẽ, những bộ bàn ghế nhựa được xếp ngăn nắp. Trời đã vào thu, cái lạnh se lạnh khiến người ta cảm thấy hứng thú. Mùi ốc thơm phức kích thích sự tò mò của cô.
Thư cười:
– Em không nghĩ anh lại thích đến những quán như thế này đâu, chắc sợ làm phiền chị Vi đúng không?
Bảo Long kéo tay cô vào. Vừa thấy anh, bác chủ đứng sau xe ốc bốc khói mùi thơm lừng và nhận ra người đàn ông trước mặt:
– Ôi, Long đúng không? Cả chục năm trời rồi. Ta cứ nghĩ tới khi chết cũng không gặp lại con!
Bảo Long ghé lại gần xe:
– Bác nói đúng ghê, sao lại không gặp nhỉ? Bác sống cả trăm tuổi ý. Mấy năm qua cháu ở Pháp rồi lập nghiệp ở thành phố C nên ít tới đây thăm bác.
Bác bán ốc cười:
– Nhờ phước của cháu đấy. Năm đó nếu cháu không giành lại xe ốc này từ bọn côn đồ bảo kê thì lấy gì để gia đình tôi sống tới giờ này!
Rồi bà nhìn sang Thư:
– Vợ của con hả Long? Xinh quá!
Đan Thư đã từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác – một đại gia thoải mái vào quán ốc vỉa hè và nhận sự hàm ý của một người dân bình thường. Người đàn ông này còn những điều gì cô chưa biết đằng sau hình ảnh lịch lãm kia? Khi thấy cô trầm ngâm, anh hỏi:
– Thư, em thích ăn ốc luộc hay ốc xào?
Thư nhăn mày:
– À, dạ em ăn cả hai loại ạ!
Bảo Long quay sang bác chủ:
– Bác cho chúng tôi cả hai loại nhé! Vợ của tôi ăn được nhiều lắm!
Rồi anh lại nắm tay cô kéo chiếc bàn gần đó rồi ngồi xuống ghế. Khi hai món ốc được đưa ra, Long ngồi khêu ốc cho cô ăn dù cô không chịu. Vị mát lành của ốc kết hợp với vị thơm của sả, cùng với vị cay cay của nước mắm ớt tạo nên một cảm giác hấp dẫn lạ lùng.
Đang vui vẻ trò chuyện, hai người bỗng nghe một tiếng gọi:
– Anh Long cũng tới đây à?