Phía trước là cầu vồng Chương 9 | Cắt đứt mối quan hệ
Bảo Long nhìn qua một cách lười biếng khi thấy Ngọc đến gần, còn Đan Thư thở ra một tiếng nhàn nhạt. “Thật là đáng ghét, đến đây ăn cũng không được yên bình.” Ngọc nở nụ cười nhưng ánh mắt của cô lạnh lùng khi thấy cơ hàm của mình cứng đờ:
– Chị Bích Ngọc ngồi ăn ốc cùng tụi em nhé!
Bảo Long dường như không để ý Ngọc, vẫn tiếp tục khêu ốc cho Thư và Ngọc cũng nhẹ nhàng tham gia vào. Ngọc ngồi xuống gần Thư và bắt đầu kể:
– Anh Long còn học cấp ba, em học cấp hai, nhớ không? Có lần em được nghỉ học, em nhớ anh nên tới đây chờ. Lúc đó, tại quán ốc này, em đòi anh đút. Nhưng anh nói con gái ngoan ngoãn phải biết tự lập, anh còn nhớ không?
Bảo Long vẫn đút ốc cho Thư mà không quan tâm đến Ngọc, miệng mấp máy:
– Không nhớ! Anh quên nhanh lắm, chỉ nhớ mỗi cô vợ này thôi!
Khi một chiếc taxi dừng sát xe của họ, quán ốc đã đông khách. Bảo Long vẫy tay:
– Thăng, đây!
Thăng mỉm cười:
– Hôm nay anh về sớm thật đấy?
Vừa nói, anh vừa chào hai cô gái rồi ngồi xuống. Long quay sang bạn:
– Bệnh viện bận quá. Chiều nay tại sao ông không qua sinh nhật mẹ tôi?
Thăng nhấp nước rồi giải thích:
– Sáng tôi qua chúc mừng sinh nhật cô Khuê và giải thích rồi. Bên nhà vợ tôi có việc chiều nay. Mấy giờ hai người ra sân bay?
Bảo Long nhìn đồng hồ:
– Tám giờ rưỡi máy bay cất cánh, sắp ra sân bay!
Bích Ngọc nhanh chóng nói:
– Anh Long, sau này anh có về qua Biệt thự không? Em muốn ngồi chung xe. Bạn em gọi gấp quá nên em để xe lại nhà anh!
Bảo Long từ chối:
– Không, chúng ta ra sân bay luôn!
Thăng nói:
– Sau khi anh chở Long và Thư ra sân bay, em cần thì ngồi chung rồi anh đưa em qua Biệt thự lấy xe. Anh sẽ đưa xe về qua đó!
Ánh mắt của Bích Ngọc trở nên tối sầm, hai hàm răng siết chặt. Sau một lúc, cô cười:
– Dạ không cần, việc ở sân bay buồn lắm. Em sẽ đi taxi qua Biệt thự lấy xe và chào hai bác vì lúc trước đi hơi vội!
Bảo Long gật đầu:
– Tùy! Tạm biệt!
Nghe giọng điệu từ biệt của Long, Ngọc tức giận và xấu hổ, liền đứng dậy:
– Không cần làm phiền mọi người nữa, em đi đây!
Rồi không chờ đợi phản hồi, Ngọc quay lưng và rời đi. Thăng nói với Long:
– Cái đuôi kia dài và mệt mỏi đấy!
Long nhếch môi:
– Đuôi hồ ly mà!
Đan Thư không hiểu tại sao gia đình anh lại thích chị Ngọc nhưng Bảo Long và bạn anh lại khinh thường cô ấy như vậy. Trong mắt Thư, Ngọc không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang. Tuy nhiên, cô không ưa lối hành xử kiểu đứng trên người khác của Ngọc. Nhưng việc của cô đã xong, không cần phải quan tâm nữa. Sáng mai, cô sẽ là Dương Đan Thư như bao ngày trước, và anh sẽ là Hoàng Bảo Long như chưa từng gặp. Hai người sẽ tiếp tục con đường riêng của mình, không cần phải suy nghĩ nhiều. Mặc dù lòng cô thầm thì, nhưng những ngày vừa qua, Thư cảm thấy có một chút tiếc nuối, một chút mất mát.
Thư bước vào phòng, tim cô đập nhanh như muốn rời khỏi ngực. “Làm sao bây giờ nhỉ? Đồng ý giúp đỡ người ta, giờ thì việc đã xong lại cảm thấy lo lắng như vậy làm sao?” Thư cố gắng kiềm chế hơi thở, lấy quần áo tắm rửa qua loa, tẩy trang và leo lên giường nghỉ. Ngày hôm nay cô cảm thấy mệt mỏi…
Sáng hôm sau…
Thư tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng, cô vươn vai và cảm thấy một điều gì đó thiếu sót. Thông thường, Bảo Long sẽ gọi cô đi ăn sáng, sau đó cô sẽ về dọn dẹp, đọc sách, chiều đi học tiếng Anh và tối lại đi làm thêm. Ngày hôm nay chỉ thiếu mỗi việc ăn sáng cùng anh mà sao cảm thấy trống trải. Thư tự đặt nghị lực và nhấc điện thoại, thấy cuộc gọi đến từ Bảo Long:
– Alo!
Anh với giọng trầm ấm:
– Em dậy chưa? Anh đang chờ ở ngoài, đi ăn sáng nhé!
Thư tự hỏi liệu mình nghe đúng không? Cô tự vỗ vào mình. Có lẽ cô đã nghe đúng. Nhưng tại sao Bảo Long vẫn giữ thói quen của một tuần trước trong khi mọi thứ đã kết thúc?
Tuy nhiên, trái tim Thư không chịu điều khiển, nó tiếp tục đập mạnh với những nhịp đập vui vẻ. Cô mỉm cười:
– Dạ vâng, chờ em một chút ạ!
Thư tắt điện thoại, vệ sinh cá nhân, mặc quần áo và thoa một chút son rồi lấy túi xách ra khỏi phòng. Cô tự nhủ rằng có lẽ cô về khuya qua đêm nên sáng nay Bảo Long mời cô đi ăn sáng chỉ để cảm ơn thôi. Thư nghĩ cô cũng cần phải rõ ràng về cảm xúc của mình, để không có bất kỳ hiểu lầm nào trong tương lai.
Sau khi ăn sáng xong, như mọi khi, Bảo Long lại đưa cô về phòng trọ. Xe dừng trước cổng, Thư cảm thấy ngần ngại:
– Anh Long!
Anh quay sang cô với ánh mắt chờ đợi:
– Em muốn nói gì?
Thư nhẹ nhàng:
– Anh Long à… Em nghĩ rằng… mọi thứ đã kết thúc rồi, anh đừng nên giữ thói quen như vậy nữa. Chúng ta chỉ giả vờ yêu nhau trong một kịch bản thôi, vì vậy…
Bảo Long im lặng. Trái tim anh như vỡ ra và rơi vào một vực sâu. Anh hít một hơi dài trước khi nở một nụ cười:
– Ừ, hôm qua em về muộn quá nên hôm nay anh muốn mời bé Thư đi ăn sáng để cảm ơn cô nàng diễn xuất xuất sắc của em!
Thư hiểu rồi, đó chỉ là cách để Bảo Long biểu đạt lòng biết ơn. Thư tự cười mỉm, biết rằng mình đã tự đặt mong ước. Với nụ cười nhẹ nhàng, cô lắc đầu:
– Không có gì, nhưng có lẽ anh nên tìm một cô gái thực sự cho riêng mình, không nên tiếp tục đóng kịch mãi được, hôm qua anh không nói sắp cưới em sao?
Bảo Long gật đầu, không dám nhìn vào mắt Thư:
– Ừ, anh biết rồi, bé Thư cũng cần có gia đình của riêng mình, anh không thể ở bên mãi được!
Nghe điều đó, Thư cảm thấy lòng như có chút xót xa, tiếc nuối và hụt hẫng. Còn Bảo Long, anh muốn nói điều gì đó, nhưng đó lại là một điều gì đó rất gần gũi mà anh không dám thực hiện. Cuối cùng, anh chỉ có thể nhìn Thư với ánh mắt đầy tinh nghịch:
– Sao mà bí xị như thế? Đừng nói là em thích anh thật lòng nhé!
Thư cảm thấy rất bực bội khi nghe Bảo Long nói như vậy. Anh ta nghĩ gì thế nhỉ? Liệu có phải cô đang theo đuổi anh không? Nhưng nếu thế thì không cần thiết, Thư không muốn mình bị xao lạc như vậy. Cô quay sang anh và nói rõ ràng:
– Thì sao chứ? Chú tự tin quá đấy! Lúc nãy tôi còn tưởng chú tử tế, không ngờ cũng kiêu ngạo không kém người nhà chú. Tôi thích chú đấy! Nhưng chú nhớ đấy, Đan Thư này thương được cũng sẽ bỏ được, nâng lên được cũng đặt xuống được, đặt vào tim được cũng có thể gỡ ra và vứt đi được đấy! Từ bây giờ chú đừng tìm tôi nữa!
Nói xong, cô tự mở cửa và đóng sầm lại, lao vào con hẻm, gạt vội giọt nước mắt tủi hờn và không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Long.
Khi về đến phòng, Thư để cho những giọt nước mắt tuôn trào. Cô không hiểu tại sao mình lại khóc, nhưng sau khi nói ra những điều đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Chỉ có điều lòng Thư lại nhoi đau. Sau khi khóc đủ, Thư lấy điện thoại, nhưng không có cuộc gọi hoặc tin nhắn nào từ Long cả. “Ừ, mọi thứ đã kết thúc và nên dừng lại. Tôi chỉ là một vai diễn để anh ta trốn tránh việc kết hôn với chị Ngọc kia thôi, việc gì phải luyến lưu chứ?” Thư hít một hơi sâu, xoá mọi suy nghĩ và cảm xúc, tiện tay chặn luôn số điện thoại, Zalo và Facebook của Bảo Long. “Không liên quan thì cũng chẳng cần giữ, chỉ là hẫng hụt chênh vênh một chút thôi.” Ngày mai, mọi thứ sẽ ổn…
Phía ngoài, Bảo Long lặng lẽ dõi theo dáng Thư chạy vào trong. Anh không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Cô lại gọi anh bằng “chú”, và nói thích anh? Liệu cô đang mỉa mai anh không? Bảo Long quay xe tới Bệnh viện Thiên Vĩ, định bụng trưa chờ cô bình tĩnh hơn sẽ nói chuyện với cô, dù chính anh cũng chưa rõ mình sẽ nói những gì…
Trong cuộc họp giao ban đầu tuần, tâm hồn của bác sĩ Long như lơ lửng trên mây. Mặc dù mọi hồ sơ bệnh án đã duyệt và anh đã xem kĩ trước ngày chủ nhật vừa rồi, nhưng thái độ không tập trung của anh lọt vào tầm mắt của hai người bạn thân thiết. Vì thế, sau cuộc họp, Thiên Vĩ cười:
– Nếu không có ý kiến gì thì mọi người đi làm việc nhé! Bác sĩ Long ở lại bàn bạc thêm một vài vấn đề.
Khi cánh cửa khép lại, Bá Trọng và Thiên Vĩ nhìn Long. Anh rể Đan Thư vỗ vai bạn thân:
– Long, buổi ra mắt OK chứ?
Long gật đầu:
– Ừ, Đan Thư làm tốt lắm. Dĩ nhiên là bố mẹ tôi không ưa nhưng đúng ý đồ của tôi. Thư quá xuất sắc!
Trọng và Vĩ đưa mắt nhìn nhau, Vĩ chau mày khó hiểu:
– Vậy sao trông cậu mệt mỏi thế? Hay lại có chuyện gì?
Long trầm ngâm kể lại câu chuyện ban sáng rồi chốt một câu:
– Định trưa gọi điện xin lỗi về câu nói đùa đó, nhưng nãy quyết định gọi thì Thư chặn hết rồi.
Trọng gật đầu:
– Chắc bé Thư cảm thấy bị tổn thương. Những người như Thư mạnh mẽ nhưng nhạy cảm lắm.
Vĩ nháy mắt:
– Này, tôi cứ có cảm giác ông cảm nắng bé Thư rồi ấy!
Trọng giữ khuôn mặt cực kì nghiêm túc:
– Không phải, bệnh của bác sĩ Long nặng hơn rồi, phải say nắng mới đúng!
Long ngước nhìn hai người trước mặt và buông một câu:
– Có phải tôi đang YÊU không???