Phu nhân quyền thế chương 14 | Yêu thương nồng cháy
Bảo An không biết đây là ai nhưng nghe cô gái ấy nói câu thân mật như vậy thì đoán họ là người quen của nhau và đúng là rất quen khi thấy Huân đứng lên hỏi.
Ngân! Em về hồi nào mà không báo gì cho mọi người?
Em mới đáp chuyến bay hồi chiều nay. Em vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh đấy!
Nào! Lại chỗ trống bên anh Quân ngồi đi!
Bích Ngân gật đầu rồi lại ghế trống bên cạnh Quân ngồi xuống, hai người từng thân thiết một thời nhưng sau ba năm không liên lạc giờ cũng có một chút chưa quen. Quân gật đầu chào theo phép lịch sự thì Ngân lên tiếng hỏi thăm:
Anh! Anh vẫn khỏe chứ?
Vẫn khỏe! Em dạo này thế nào? Công việc bên đó tốt không?
Rất tốt! Nhưng em sắp chuyển về đây làm rồi!
Nói tốt sao lại chuyển về?
Vì ở bên đó không có người đợi em mỗi khi đi làm về.
Nói tới đây Quân dừng lại không tiếp chuyện với Ngân nữa mà quay sang vợ hỏi:
Em ăn thêm nữa không?
Em no rồi. Anh cứ tự nhiên đi!
Miệng em bị lem rồi! Để anh lau cho nào!
Ui… Bị lem hả? Xấu hổ quá!
Có sao đâu. Để anh lau cho!
Quân rất tự nhiên lau khóe miệng cho vợ mà không cần kiêng kị ánh mắt đang nhìn của mấy đồng nghiệp. Một bạn nữ chưa có bạn trai thấy vậy thì vờ nhăn mặt hô lên:
Ui… Phó Khoa ơi. Anh có thể nào bớt bớt phát cẩu lương cho tụi em không?
Tôi chỉ đơn giản lau giúp vợ tôi thôi mà các cô cậu cứ làm quá lên thế nhỉ?
Eo ơi… Anh là đang gi.ết dần con tim tụi em đấy biết không hả? Cho chúng em ăn cơm ch..ó ít thui. Trời ơi…
Nghe câu này cả nhóm lại cười phá lên, Bảo An cũng không nhịn được cười thì Quân lại thản nhiên tiếp tục.
Vậy các cô cậu mau mà học tập giống tôi đi!
Chúng em chịu thua thôi! Ai mà lãng mạn được như Phó khoa chứ!
Ha ha…
Cả nhóm lại cười khúc khích nhưng lúc này An mới bắt được câu then chốt. Chồng cô đã lên chức Phó khoa mà không thấy chia sẻ gì cả, thế này đêm nay phải phạt thật nặng. Nhưng trước mắt phải cảnh cáo mới được, có điều An mới chỉ nghĩ thế chứ chưa kịp làm gì thì Ngân thấy Ngân quay sang hỏi Quân.
Anh! Anh đã lập gia đình rồi sao?
Ừ.
Sao không nói gì?
Nói với ai?
Thấy Quân cố tình không hiểu ý của mình thì Ngân cười buồn, tuy nhiên cô ta vẫn giữ ý định tiếp tục.
Chẳng lẽ chuyện vui thế anh cũng không buồn thông báo cho em hay bạn bè sao?
Có dịp mở rộng sẽ thông báo mời mọi người sau.
…!!!
Nói tới thế mà còn hỏi nữa thì trở thành người vô duyên nên Ngân giữ im lặng, cô ta liếc qua phía An thì vừa hay bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn sang. Hai người phụ nữ, một mạnh mẽ, một nhu mì nhưng rõ ràng An không hề yếu thế. Cô ngay lập tức nhận ra người con gái ngồi bên cạnh chồng mình không hề đơn giản, có lẽ hai người không đơn thuần chỉ là bạn bè cũ…
An chỉ dừng lại vài giây trên người đối phương rồi quay sang chồng mình, có điều lần nữa cô chưa kịp nói gì lại bị Ngân xen vào.
Anh Quân! Ngày mai anh rảnh không?
Anh kín lịch dạy rồi!
Vậy tối mai cũng được! Em có chuyện trao đổi về chuyên ngành một chút!
Tối mai anh đã có hẹn với vợ anh rồi. Mình không cần thiết phải trao đổi chuyện về chuyên ngành lúc này. Nhưng nếu em cảm thấy cần, thì em cứ liên lạc trực tiếp với Giáo sư Phúc – anh họ của em. Họ sẽ bàn luận tiện lợi hơn!
Vâng, em sẽ liên lạc với anh ấy!
Biết khó mà nói chuyện riêng tư ngay lúc này, nên Ngân đã khôn khéo dừng lại. Bữa ăn kết thúc, mọi người tiếp tục đi tăng hai. Quân và An cũng nhiệt tình tham gia. Đến tiết mục giao lưu âm nhạc, An không còn cảm giác phấn khởi nữa. Tiếng của đồng nghiệp và tổ trưởng bộ môn gọi tên Quân và Ngân.
Anh Quân lên song ca với Ngân một bài đi! Lâu lắm rồi chúng ta không được nghe hai người hát. Vừa thèm không khí ngày trước và cũng vừa nhớ giọng ca thần tượng của Trường ngày nào!
Mọi người lên hát trước đi!
Chỉ là hát song ca chứ có làm gì đâu mà ngại! An ơi? Chắc bạn không ghen đâu nhỉ?
An nói rồi đẩy chồng lên trên.
Anh lên hát chúc mừng sinh nhật anh Huân đi ạ!
Em muốn anh lên thật à?
Chỉ là hát đôi thôi mà, có gì đâu!
Em không nghĩ gì thật chứ?
Câu hỏi này Quân ghé tai vợ hỏi nhỏ. An xấu hổ, nhưng cũng may đèn trong phòng mập mờ nhìn không rõ nên cô vẫy tay bảo anh cứ đi lên hát.
Không nghĩ gì!
Vậy anh lên thật đấy!
Anh lên hát với bạn ấy đi! Em cũng muốn nghe xem giọng ca của Phó khoa hay tới cỡ nào!
Bảo An đúng là chưa lúc nào chịu yếu thế cả. Ngay lúc này, tâm trạng không vui nhưng cô cũng phải đánh đòn phủ đầu với chồng. Nhưng Quân không để ý đến chuyện đó, cũng không có ý lên hát cùng người khác mà chỉ để tâm ý cho vợ.
Thể theo nguyện vọng của mọi người, tôi sẽ hát tặng mọi người một bài!
Nghe tới đây, Ngân nghĩ Quân sẽ hát đôi với mình. Giây trước vẫn đang chờ đợi, giây sau anh tạo sự bất ngờ cho cô.
Ngân thì hát đôi với tôi trước đó nhiều rồi, nên hôm nay tôi sẽ cùng vợ mình hát tặng mọi người. Vợ tôi cũng hát rất hay đấy!
Quân tủm tỉm nhìn An, cô nhăn mặt.
Em không biết hát!
Anh vẫn nghe em hát vu vơ ở nhà mà, nghe cũng đúng nhịp đó!
Đó là hát vu vơ thôi!
Hát hay không bằng hát đúng. Mọi người nghĩ sao?
Quân hỏi cả nhóm, mọi người đều vỗ tay cổ vũ cho hai vợ chồng. Duy nhất Ngân ngồi lặng thinh. An nhận ra điều đó, nhưng vẫn làm như không thấy, nói nhỏ với Quân.
Đừng hối hận khi muốn hát chung với em nhé?
Anh chỉ hối hận khi không được hát cùng em!
Đừng có dẻo miệng! Em còn chưa hỏi tội kia đâu! Lát về biết tay em!
Được! Anh nguyện bị phạt cả đêm!
Đi tiếp khách nhiều, An cũng góp vui vài bài, giọng ca không phải vàng nhưng cũng nghe được. An không thuộc kiểu người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng có tác phong và tài năng. Thân hình có mũm mĩm, nhưng khuôn mặt xinh đẹp. Được bảo dưỡng, uốn nắn bởi người mẹ kế Thùy, An tự tin và khéo léo.
Không biết giọng ca của Bích Ngân thế nào, nhưng khi hai vợ chồng An hát xong, mọi người vỗ tay rầm rộ. Chị gái đồng nghiệp hồi nãy phấn khích:
Ây za… Anh Quân may mắn quá! Có cô vợ giỏi kinh doanh lại hát hay thế này!
Cảm ơn mọi người đã khen vợ tôi!
Hai người hát thêm bài nữa đi anh Quân ơi!
Lời cổ vũ nhiệt tình và tiếng vỗ tay khiến hai vợ chồng không thể từ chối. Họ hát thêm hai bài nữa.
Buổi sinh nhật kết thúc, mọi người chia tay. Bữa tiệc vui, nhưng cũng có tình huống khiến An không hài lòng. Cô giữ lấy tâm trạng đó và chờ đến khi hai vợ chồng lên giường mới bày tỏ.
Anh hay quên thật! Mọi người không nói, em còn không biết anh được lên chức!
Anh nhận quyết định hai hôm trước. Cũng định khoe với em mà quên mất!
Nhận hôm nào không quan trọng bằng việc em không biết! Anh cố tình không để ý tâm trạng của em!
Anh không giấu em! Anh chỉ quên thôi!
…!!!
Thấy vợ im lặng, Quân tưởng An giận, vội vàng giải thích:
Anh không có ý giấu em, là anh quên thôi!
Chuyện này anh mới nhận quyết định hai hôm trước. Em còn không biết chồng mình được lên chức đâu!
…!!!
Thấy vợ tự nhiên im lặng, Quân lại nghĩ An giận, vội vàng giải thích:
Anh không có ý giấu em, là anh quên thôi!
Chuyện này anh mới nhận quyết định hai hôm trước. Em còn không biết chồng mình được lên chức đâu!
Đối với anh, chuyện đó không quan trọng bằng em. Anh chưa kịp nói thôi!
Anh coi em là tất cả, với em, bất kỳ chuyện gì liên quan đến anh đều khiến em lưu tâm!
Câu nói này làm An xúc động, rơi nước mắt.
Không khóc nữa! Lần sau có chuyện gì anh cũng nói với em trước! Lớn nhỏ gì cũng nói!
Cái đồ hâm này! Phụ nữ người ta dễ mềm lòng, dễ yếu đuối. Dù vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng với gia đình, với chồng, cũng muốn được chia sẻ, được hiểu!
Ừ. Anh hiểu rồi! Anh sẽ ghi nhớ!
Anh coi em là tất cả, nên mọi chuyện liên quan đến anh đều quan trọng với em!
Có vẻ như Quân là một người đàn ông may mắn, từ một cuộc giao dịch tưởng như không có tương lai, cuối cùng lại có được thành công. Có người nói rằng không nên tin vào duyên số, nhưng cũng có người nói rằng nên tin vào nhân duyên. Đến giây phút này, Quân có thể khẳng định rằng nhân duyên là có thật, vì anh và An chính là nhân duyên trời định. Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, chênh lệch về mọi thứ, nhưng vì duyên mà gặp gỡ và trở thành vợ chồng.
Bảo An là cô gái xuất sắc về mọi mặt nhưng sống rất giản dị và khiêm nhường. An thích hợp với mọi đối tượng và tình huống, thể hiện tính cách phù hợp. Chính vì nhận ra tính cách đẹp ấy, Quân đã đem lòng cảm mến và yêu An.
Tình yêu là một điều kỳ diệu, và khi Quân cảm nhận được nó, anh xác định An là người anh muốn ở bên cạnh cả đời.
Anh quan trọng với em như thế à?
Rất quan trọng! Đối với tình thân, bố mẹ và anh chị em là số một, nhưng đối với tình yêu, anh là cuộc sống của em!
Anh…
Có điều gì muốn nói với em không?
Nếu em tin anh, mọi việc, mọi lời đồn đại đều là vô căn cứ! Anh khẳng định rằng anh yêu em là người đầu tiên, và cũng là em khiến trái tim anh rung động!
Vâng, em tin!
Vậy thì chúng ta ngủ thôi!
Ngủ ngay hả?
Trong bầu không khí đầy cảm xúc, câu hỏi bất ngờ của An khiến Quân bật cười. Vợ anh thật hài hước. Anh cũng nên đáp lại mới vui chứ nhỉ…
Không ngủ thì em muốn làm gì?
Làm những điều cần làm! Anh phải chuộc lỗi với em!
Quân hiểu ý vợ, nhưng vẫn muốn trêu cô.
Vậy em muốn anh chuộc lỗi như thế nào?
Anh cũng bắt đầu bầy nhầy giống em à?
Ồ… Thì sống với em cũng phải thích nghi chứ!
Dám ví em là lũ à? To gan thật!
Ha ha…
Còn cười hả? Em cho anh biết tay!
Bảo An đẩy Quân xuống giường, sau đó nằm trên người anh hăm dọa.
Anh sẽ bị “ăn thịt”!
Anh sẵn sàng rồi vợ…
Sau lời nói đầy ý cười của Quân là hành động nhanh lẹ, anh lật người vợ dành thế chủ động, tiếp tục hành động mê loạn. Cảm xúc tình yêu dâng trào bởi nụ hôn mỗi lúc sâu hơn, đầu lưỡi quấn quýt đến mê loạn. An khẽ rên lên một tiếng, và cả hai không muốn rời xa nhau, chỉ muốn hòa mình vào nhau mãi mãi…
!
A… ưm…Quân…
Tiếng rên nhẹ của An làm cho không khí trở nên sống động hơn, kích thích tinh thần của Quân. Anh không ngừng di chuyển, tạo ra những cử động hứng khởi trên cơ thể của cô. Đôi bàn tay mạnh mẽ của anh ôm sát bên eo An, làm cho cô không thể chống cự, hoàn toàn bị quyết định bởi sức mạnh của anh. Mặc dù bị áp đảo, nhưng cảm giác càng làm cho An muốn khám phá thêm… Cô nhấc đầu lên, tay nắm chặt cổ chồng, và đưa môi hôn lên. Hôn mắt, hôn môi không đủ, cô tiếp tục hôn xuống vai, rồi ngực anh, và tiếp tục đến phần thân dưới…
A…
Từ sâu trong cổ Dương Hồng Quân bất giác phát ra tiếng rên khoái cảm không kiểm soát được, anh thở dốc hơn…
An thích thú nhìn dáng vẻ của chồng, thực sự quyến rũ nhưng cũng rất chân thực…
Không kiềm chế được dục vọng, Quân tiếp tục làm chủ cuộc tấn công, đưa một chân của An lên cao để tạo thêm sâu sắc. Mỗi cử động mãnh liệt của anh làm cho An không kiềm chế được, như bị đắm chìm trong biển sâu thăm thẳm… Cô ôm chặt vai anh, để anh đẩy ngọn lửa nóng bỏng sâu vào trong cơ thể… Một lần nữa, cảm xúc mãnh liệt đưa cả hai đến chân trời hạnh phúc, cho đến khi Quân trút bỏ tất cả vào An…
Sau một cuộc tình mạnh mẽ, cả người Bảo An trở nên nhẹ nhõm, không còn năng lượng để làm gì. Quân đột ngột cõng cô, hướng dẫn họ đi thẳng vào phòng tắm. Mặc dù trước đó có chút ngần ngại, nhưng bây giờ An đã không còn cảm giác đó nữa, cô thoải mái để chồng chăm sóc. Chỉ là hôm nay, Quân có vẻ như đã uống một loại rượu mạnh, và một lần nữa anh làm cho cô mê mải theo. Cả hai lại trải qua một khoảnh khắc đầy ham muốn và phải đến lâu sau mới trở lại giường để nằm.
Lúc này, An thật sự kiệt sức, ánh mắt dần mờ và cô chỉ muốn ngủ ngay.
Em buồn ngủ quá!
Ừ. Ngủ đi! Gối đầu lên tay anh nè!
Ừm…
An chỉ đáp lại bằng giọng lười biếng và sau đó ôm đầu vào ngực Quân để ngủ một giấc thật sâu, bên cạnh người đàn ông của mình. Một giấc ngủ ngon bên người yêu thương.