Phu nhân quyền thế chương 2 | Tự thân vận động
Chiều hôm sau, Dương Hồng Quân đã sắp xếp cuộc hẹn với bên mua nhà để làm việc cuối cùng. Tuy nhiên, đến giờ hẹn, bên mua bất ngờ thay đổi quyết định và từ chối mua lại căn nhà, dù Quân đã giảm giá xuống.
Căn nhà của gia đình Quân không nằm ở vị trí xấu, chỉ là hơi cũ một chút. Tuy nhiên, việc bán lại không thuận lợi, dù giá cả là rất hợp lý. Hà Vi lo lắng khi biết chuyện này và bày tỏ sự phiền muộn của mình.
Nếu không bán được, em lo rằng ba sẽ không chờ được!
Em gọi cho cô gái hôm trước được không?
Gọi cho chị An à?
Đúng. Chị ấy hôm qua đã nói rằng nếu muốn bán, em cứ gọi lại.
À… Vâng. Em sẽ gọi ngay! Em quên mất.
Hà Vi nhanh chóng lấy điện thoại ra và thử gọi số của Bảo An, nhưng lại bị báo máy bận và chỉ để lại thông báo gửi lại tin nhắn.
Thấy em gọi không thành công, Quân nghĩ rằng Bảo An có lẽ chỉ nói đùa hôm trước và không thực sự muốn mua như lời em nói. Anh không còn kỳ vọng nhiều nữa.
Lần nữa, Quân bắt đầu tìm kiếm người mua nhà. Đến khi trời khuya, Hà Vi nhắn tin yêu cầu anh đến bệnh viện ngay. Quân nghĩ là có chuyện xảy ra với ba mình, nên không hỏi thêm mà vội vã chạy xe đến bệnh viện. Tuy nhiên, khi đến đó, thực tế không phải là như anh nghĩ mà là Bảo An muốn thảo luận việc mua nhà với hai anh em.
Trong tình huống này, việc quan trọng nhất là bán được căn nhà, nên Quân không quan tâm nhiều đến chuyện khác. Anh lịch sự chào hỏi Bảo An và bắt đầu làm việc chính.
Xin lỗi vì sự phiền toái này vào thời điểm này!
Không sao! Tôi nhận được tin nhắn của Vi từ tối qua nhưng lúc đó tôi đang họp nên không thể nghe máy. Mai tôi có việc phải đi ra Bắc, sợ mọi người không chờ được nên tôi đến đây ngay.
Cảm ơn cô rất nhiều! Thực ra, chúng tôi mới nên đến gặp cô!
Không vấn đề. Hai bên đều cần, nên việc ai đến không quan trọng. Tôi sẽ đưa ra giá ngay bây giờ! Trước khi anh đến, trợ lý của tôi đã kiểm tra, đợi một lát nữa cô ấy sẽ báo lại và tôi sẽ đưa ra giá!
Được! Anh đồng ý!
Cả ba người ngồi xuống trên dãy ghế ở hành lang bệnh viện chờ đợi. Khoảng hai mươi phút sau, có cuộc gọi cho Bảo An. Sau khi nghe điện thoại, cô đưa ra giá mua căn nhà với hai anh em Hà Vi.
Trợ lý của tôi đã báo cáo rồi. Tôi đề xuất giá một tỷ hai. Anh xem sao?
Giá này cao hơn giá Quân đề xuất ban đầu. Sau mấy lần thất bại, lần này lại có giá tốt hơn. Quân không cần suy nghĩ nhiều mà đồng ý, và Bảo An cũng nói thêm:
Ngày mai, có người tên Nghĩa sẽ đến thay tôi gặp anh! Anh chuẩn bị giấy tờ nhé! Về vấn đề thanh toán, nếu gia đình anh cần tiền ngay, tôi sẽ yêu cầu Nghĩa trả một nửa trước. Phần còn lại sẽ thanh toán sau khi giấy tờ hoàn tất!
Cảm ơn cô!
Không có gì! Vậy chúng ta ký hợp đồng nhé! Tôi phải về đây!
Bảo An đứng dậy, có vẻ như muốn rời đi, nhưng sau đó cô nhận ra có vấn đề cần nói thêm với Hà Vi:
À… Chị mua nhà để cho người khác thuê lại, nhưng thấy tình hình nhà em khá gấp, vậy nên chị quyết định đợi sau khi ba em phẫu thuật xong, em sẽ thu xếp trả nhà lại cho chị nhé!
Chị ơi, vậy nếu nhà em muốn thuê lại, có được không ạ?
Em muốn thuê lại à?
Vâng, bất kỳ khi nào chúng em cũng phải đi thuê nhà, nếu chị cũng cho thuê thì có giúp đỡ anh em được không ạ?
Giá thuê cả căn nhà sẽ khác với việc thuê một phòng trọ đấy em ạ! Còn nhà này, chị dự định sau khi nhà em dọn đi, sẽ sửa lại và cho thuê với giá khác. Em nghĩ giá chín triệu một tháng có thuê được không?
Nghĩ đến giá thuê trong tình hình hiện tại, gia đình Hà Vi thực sự khó khăn. Hơn nữa, họ hiểu rằng người ta không thể làm kinh doanh và từ thiện cùng một lúc, nên việc họ được ở nhờ cho đến khi ba phẫu thuật và chuyển đi cũng là đủ tốt. Mặc dù cảm thấy hụt hẫng, Hà Vi không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận. Dương Hồng Quân đứng bên cạnh cũng hiểu được tâm tư của em gái và sự không muốn rời xa ngôi nhà của anh. Tuy nhiên, ở thời điểm này, anh không thể càng đáng nổi, vì vậy anh lên tiếng thay em:
Gia đình tôi cảm ơn sự giúp đỡ của chị, nhưng về việc thuê lại nhà, chúng tôi xin phép, thực sự gia đình tôi không đủ khả năng.
Không cần phải cảm ơn đâu, chúng ta là thuận mua vừa bán. Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì sự lịch sự này! Bây giờ, chúng ta chốt xong việc mua bán, còn về thủ tục, anh làm việc với người bên tôi.
Được!
Chào anh!
Hôm sau, Nghĩa thay thế Bảo An và tiếp tục làm việc với anh em Quân. Tốc độ làm việc của Nghĩa rất nhanh và dứt khoát, giúp cho anh em Quân có ngay số tiền để hỗ trợ ba anh làm phẫu thuật ghép thận. Rất may mắn, bệnh tình đã gặp điều kiện thuận lợi, đúng bác sĩ, đúng loại phẫu thuật, và đúng thời điểm. Anh em Quân thực sự biết ơn Bảo An rất nhiều, vì sự sống sót có giá trị và những kỷ niệm gia đình quan trọng. Mặc dù có một chút tiếc nuối, nhưng anh em Quân đều chấp nhận tình hình và chúc mừng cho sự thành công của cuộc ghép thận.
Cuối cùng, cuộc ghép thận thành công, ông Kha trở lại với cuộc sống hạnh phúc bên gia đình. Mặc dù sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng điều này đã là một kỳ tích với gia đình ông. Mặc dù biết rằng căn nhà đầy kỷ niệm sắp không còn nữa, cả ông lẫn hai anh em Quân vẫn hạnh phúc chấp nhận việc đi thuê trọ.
Ngày trả nhà đang đến gần, hai anh em Quân tranh thủ một ngày nghỉ để dọn đồ đạc. Bất ngờ, Nghĩa lái xe ghé qua. Hà Vi nghĩ có lẽ cậu đến đòi nhà sớm, nhưng cô vội vàng xin xỏ:
Anh Nghĩa ơi, có thể để bọn em ở thêm hai ngày nữa không ạ?
Điều gì mà vội vã thế? Cô bé không mời anh vào nhà uống nước sao?
À… Vâng. Mời anh ạ!
Dương Hồng Quân cũng đứng lên và Nghĩa chào hỏi, sau đó nói:
Hôm nay tôi ngang qua, nên ghé vào thôi, không phải đòi nhà đâu!
Xin anh ngồi!
À… Bác trai đã khỏe chưa anh?
Cảm ơn cậu! Ba tôi cũng đỡ rồi!
Vậy thì tốt quá!
Hà Vi pha nước và mời Nghĩa ngồi, cô nói:
Anh Nghĩa, cho nhà em thêm hai ngày nữa nhé! Dọn xong là chúng em sẽ bàn giao chìa khóa ngay ạ!
Được rồi! Anh có nói đòi nhà đâu mà em phải vội vã thế?
Dạ…
Thấy Hà Vi ngập ngừng, Nghĩa không chần chừ mà nhanh chóng vào việc:
Thực ra, anh có việc cần làm, nhưng cũng tiện rẽ qua để thông báo cho hai người một tin!
Tin gì vậy ạ?
Sếp tôi không muốn cho thuê nhà này nữa, mà muốn sửa sang để ở. Tuy nhiên, Sếp tôi hiện không ở đây, nên tạm thời cho gia đình em ở nhờ. Sếp tôi nhắn là chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được, tiền thuê nhà không lấy, nhưng tiền điện nước gia đình dùng bao nhiêu thì tự đóng.
Anh nói sao vậy?
Ơ… Con bé này, anh nói rõ thế mà không nghe à?
Hà Vi vẫn còn không chắc chắn về những gì cô nghe, lúc này Hồng Quân lên tiếng hỏi Nghĩa:
Sếp anh nói như vậy à?
Vâng, Sếp tôi ban đầu định cho thuê nhà, nhưng vì cô ấy thích vị trí và kiểu nhà như này, nên chỉ muốn sơn sửa lại để ở. Nhưng trước khi cô ấy dọn đến, gia đình anh tạm ở tại đây!
Vậy có cách nào để chúng tôi trả ơn cô ấy bằng cách tự sửa chỗ này không?
À… Không cần đâu, chúng tôi đã thuê thợ, không cần phải đập phá gì cả, chỉ sơn lại nhà và lợp mái mới thôi, mái cũ cũng sắp mục nát rồi, lo sợ mùa mưa tới không chịu được.
Nghe rõ ràng không cần phải phá hủy nhà mà chỉ cần sơn lại và lợp mái mới, cả hai anh em Quân cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn thấy sự hạnh phúc từ họ, Nghĩa cũng cảm thấy hạnh phúc một phần. Anh dự định nói thêm một số điều, nhưng thấy Hồng Quân hỏi về việc sửa chữa:
Khi nào thợ anh thuê đến sửa?
Bắt đầu từ sáng mai, có phiền gì không?
Không phiền! Tôi sẽ thu xếp ở nhà khác để giúp họ!
À… Vấn đề này chúng tôi sẽ tự lo, anh chỉ cần gửi lại chìa khóa nhà là được!
Tôi hiểu rồi!
Cảm ơn anh!
Không cần phải chuyển nhà ngay lập tức khiến Hà Vi cảm thấy rất vui, và khi Nghĩa rời đi, cô ngay lập tức thể hiện niềm vui đó với anh trai của mình.
Em rất vui anh ạ! Chúng ta lại được ở nhà mình thêm một thời gian nữa rồi, chưa biết là bao lâu nhưng đã thế cũng khiến em hạnh phúc!
Ừ.
Ba mà biết tin này chắc ba sẽ vui lắm đấy! Và phải công nhận chị An tốt thật, lúc đầu tưởng khó tính, nhưng sau lại thấy chị ấy rất tốt bụng.
Thôi, hãy dọn đồ nhanh đi, cất cẩn thận không lại bị hỏng khi họ sửa lại nhà!
Em biết rồi!
À… Em lấy giúp anh miếng vải trắng sạch để che lại bàn thờ của mẹ, không là mai họ làm ẩu lại bẩn hết.
Vâng.
Hôm sau, Dương Hồng Quân lên lớp với tâm trạng thấp thỏm. Không phải vì lo người thợ sửa lại nhà không như ý, mà vì lo không may họ làm dơ nơi thờ tự của mẹ, nên buổi trưa anh không kịp ăn cơm mà phải vội về nhà để kiểm tra tình hình. Tuy nhiên, khi về đến nơi, họ vẫn chưa thực hiện phần đó.
Buổi chiều, Dương Hồng Quân vẫn phải đi học, tính hết giờ sẽ về nhà ngay, nhưng không ngờ lại có cuộc họp đột xuất, và Hà Vi cũng ở bệnh viện chăm sóc ông Kha, nên anh dù cảm thấy lo lắng nhưng cũng phải đợi.
Cuối cùng, cuộc họp cũng kết thúc, Dương Hồng Quân chỉ kịp thu dọn qua bàn làm việc và phóng vội về nhà. Lúc này, thợ thuyền cũng đã về hết, chỉ còn một chị quét dọn đang kỳ cọ ngoài sân. Thấy Quân, chị ấy ngay lập tức đưa chiếc chìa khóa cho anh:
Cậu Nghĩa bảo tôi đưa tận tay cho cậu.
Vâng. Cảm ơn chị!
Trong nhà tôi đã dọn sạch rồi, chỉ còn phần ngoài sân tôi dọn nốt là xong.
Vâng. Chị cứ từ từ làm đi!
Dương Hồng Quân nhận lại chìa khóa từ tay chị quét dọn rồi nhanh chóng bước vào trong nhà. Anh thấy ngạc nhiên với việc chỗ bàn thờ không bị lấm bẩn bởi vết sơn, thậm chí còn được trang trí thêm với lọ hoa tươi và đĩa hoa quả mới. Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng anh cho rằng đó là công việc của chị quét dọn thay vì của Nghĩa, nên Quân quay trở ra và nói lời cảm ơn.
Cảm ơn chị đã thắp hương cho mẹ em nhé!
Ơ… Thắp hương gì cơ? Tôi chưa làm gì ngoài việc lau dọn nhà cửa đâu cậu.
Vậy không phải chị mang giúp hoa quả lên bàn thờ mẹ em sao?
À… Việc này chắc là do cô gái đi cùng cậu Nghĩa mang theo. Tôi thấy cô ấy xách túi đồ với bó hoa khi vào nhà cậu.
À… Vâng. Thế chị làm tiếp đi!
Vâng.
Không rõ ai làm, nhưng Dương Hồng Quân, tuân theo phong tục, quyết định gọi điện cảm ơn Nghĩa. Khi điện thoại kết nối, anh lập tức nói:
Mọi việc đã được hoàn thành trong ngày hôm nay, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều!
Tôi làm vì Sếp tôi mà, anh không cần phải lo lắng nhiều.
Dù sao, chúng tôi rất biết ơn hai người. Việc cậu chu đáo mua hoa quả để thắp hương cho mẹ tôi, tôi không biết phải nói gì nữa.
À… Việc này theo phong tục ở Bắc, chúng tôi thường làm trước khi sửa sang nhà. Sáng sớm chúng tôi đã thắp hương và xin phép rồi, nhưng khi hoàn thành công việc, chúng tôi thấy nên báo cáo lại một lần nữa. Thực sự, anh không cần phải quan tâm nhiều đâu. Bây giờ nhà đã được sửa, chúng tôi chỉ mong gia đình anh giữ gìn cẩn thận là được.
Chúng tôi sẽ giữ gìn cẩn thận. Cảm ơn cậu và hãy chuyển lời cảm ơn đến Sếp của cậu nữa!
Vâng, tôi sẽ chuyển lời!
Nghĩa tắt máy, đánh ánh mắt qua Bảo An và hắng giọng đùa cợt:
Xem ra anh chàng giảng viên này không chỉ lạnh lùng mà còn biết trước sau nữa!
Còn là người con hiếu thảo, chu đáo nữa!
Tôi chưa hiểu bà làm đến thế này vì lý do gì. Kinh doanh không, buôn bán bất động sản cũng không, giúp đỡ người khác cũng đã mua lại nhà với giá hợp lý rồi, nhưng việc sửa sang nhà là sao? Phải làm nhanh gọn trong một ngày làm gì?
Tôi tùy hứng thôi, tự nhiên thích làm việc thiện đấy mà!
Thôi đi, tôi chưa thấy bà tùy hứng như thế bao giờ. Nói thật đi! Lí do là gì?
Không có lí do, tự nhiên thích giúp đời thôi!
Vẫn muốn biết tại sao, Nghĩa đánh ánh mắt thăm dò, nhưng Bảo An phất tay đuổi cậu:
Ăn xong rồi thì đi gặp tình yêu đi, đừng có đứng đó lảm nhảm nữa!
Không nói tôi không đi! Tôi chưa từng thấy bà giúp đời kiểu mới gặp mấy lần như này đâu!
Thì tôi thấy bé Vi hiền lành, thương người, nên giúp có gì đâu?
Ờ… Thì được nhưng tôi vẫn thấy có gì đó sai sai…
Sai cái đầu ông, phắn đi không bé Thủy nó chờ. Sốt ruột!
Này… Đừng có nói là mới gặp anh trai người ta lần thứ hai đã kết nổ mắt nhé! Tôi không tin bà bị trúng tiếng sét ái tình đâu.
Nói linh tinh. Biến đi!
Ơ… Mặt đỏ thế kia là tôi nói đúng rồi phải không? Bà thích anh ta rồi sao hả An già ơi?
Bộp… Bộp…
Tiếng vứt đồ và tiếng la hét của hai ông già kêu râm ran trong không gian. Nghĩa đứng đó, nhấm nháp cốc cà phê với vẻ khoái chí, trong khi Bảo An đã ngồi xuống đất mệt lả sau cuộc truy đuổi. Nghĩa cười và nói:
Ờ… Thì tôi nhận ra phong cách của mình rồi đó, sao sao ấy?
Làm sao lại thích anh đẹp trai, lãng tử con nhà giàu chứ? Sao thay đổi nhanh vậy?
Duyên số, ai biết!
Tin duyên số à?
Ừ. Cũng nên tin đôi khi!
Nhưng tôi thấy chàng giảng viên này chỉ có học thức, chẳng đẹp trai bằng tôi mấy, lại còn không giàu có, hình như còn… không lãng mạn nữa. Không có…
Nghĩa cố ý làm tròn câu cuối để chọc ghẹo Bảo An. Cô đứng dậy và ném cái dép vào anh mắng:
Ông nói dám thế làm sao? Nhìn anh ấy khó gần, lại còn chẳng hơn tôi mấy, ở đây anh ấy chỉ ngang tầm với tôi mà thôi.
Vậy là bà ấy mù đẹp rồi, đến giờ vẫn ế cả.
Đồ ngốc…
Bảo An nhặt dép và đi vào chân, không muốn nói chuyện với Nghĩa nữa. Nghĩa tiếp tục chọc cô:
Ờ… Bà thích anh chàng giảng viên này à?
Ừ… Thì sao?
Tôi thật sự shock, nhưng để bạn thân thoát ế, tôi cố gắng kiềm chế cơn shock của mình. Cần tôi giúp đỡ gì không?
Không cần.
Thôi được rồi! Thề là tôi sẽ không chọc bà nữa. Chỉ cần bà gật đầu, tôi sẽ giúp nhiệt tình!
Cảm ơn trước nhưng lúc nào cần, tôi sẽ nói với ông!
Ok. Chốt nhé!
Bảo An, nhận thấy sự nghiêm túc của Nghĩa, cũng không còn ngần ngại và thể hiện sự cởi mở hơn, chia sẻ:
Bé Vi học mĩ thuật, mình muốn giúp cô ấy có việc làm thêm ở một phòng vẽ uy tín ở đây. Ông có thể giúp được không?
Bà đánh tâm lý từ em gái người ta à?
Tôi chỉ không muốn cô ấy làm ở những nơi không phát triển. Làm ở phòng vẽ chất lượng vẫn tốt hơn.
Ok. Hiểu rồi! Còn việc gì bà muốn tôi giúp nữa không?
Việc kế tiếp tôi sẽ tự vận động!