Phu nhân quyền thế chương 24 | Tin tưởng gia đình
Em vui vẻ nở một nụ cười rạng ngời. Chồng cô, ông Kiên, nhìn thấy nhưng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì thế anh chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Em nói đi, em cười vui vẻ như vậy làm sao?
Chán ông ngoại quá!
Sao lại chán ông ngoại?
Vâng. Bé An sắp có thêm em bé mới rồi!
Quá tốt! Anh sẽ gọi Tuấn Anh đặt vé máy bay cho cả hai đứa mai bay ngay!
Vâng. Anh điện thoại cho Tuấn Anh nhé! Em đi chuẩn bị đồ! Mai mình bay!
Ừ.
Ông bà Kiên, Dung, đã lên chức ông bà nội, ngoại từ lâu nhưng khi nghe tin có thêm thành viên mới trong gia đình, họ vẫn háo hức, mong ngóng. Sự vội vàng, mong đợi của họ không chỉ đến từ tình yêu dành cho cháu mới mà còn là sự lo lắng, quan tâm chân thành.
Bà Thùy Dung, mẹ kế của Bảo An, mặc dù chỉ là người mẹ kế nhưng tình cảm của bà dành cho con riêng của chồng không kém cạnh tình cảm với con ruột. Trong lòng bà, tình yêu dành cho mọi đứa trẻ là bình đẳng, không phân biệt đối xử. Điều này làm cho Bảo An và anh em chồng luôn có tình cảm đặc biệt với bà.
Hai ông bà Kiên, Dung, đã bay sớm nhất đến Đà Nẵng để gặp gỡ gia đình Bảo An. Buổi gặp gỡ diễn ra ấm cúng, không có khoảng cách, không phân biệt địa vị hay gia cảnh. Sự hòa thuận và vui vẻ đã tô điểm cho buổi gặp mặt hạnh phúc.
Quân, chồng của Bảo An, hạnh phúc vô cùng khi có bố mẹ vợ tận tình và yêu thương như vậy. Bà Thùy Dung mang theo nhiều đồ ăn mà Bảo An thích, không quên mang theo quà cho gia đình. Điều này khiến cho Quân cảm thấy hạnh phúc và biết ơn về sự quan tâm của bà.
Khi đến nhà riêng của Bảo An, bà Thùy Dung không chờ nghỉ mà ngay lập tức bắt tay vào công việc nấu ăn. Tuy nhiên, Quân không cho phép:
Mẹ, mẹ ngồi nói chuyện với các ông bà đi. Các vấn đề về ăn uống, con và bé Vi sẽ lo.
Nhưng việc bếp núc để mẹ và bé Vi làm. Còn con, hãy nói chuyện với hai ông đi!
Anh nói đúng đấy. Bếp núc để mẹ và bé Vi làm. Con ra nói chuyện với ông nội và ông ngoại đi!
Bảo An theo vào phòng ăn và cũng đồng tình với ý kiến của mẹ, nên đẩy chồng ra khỏi bếp.
Mẹ nói đúng đấy! Anh ra nói chuyện với ông nội và ông ngoại đi! Em ở đây giúp mẹ và bé Vi được rồi!
Em chỉ làm vài công việc nhẹ thôi nhé!
Vâng. Em biết rồi! Anh ra ngoài đi!
Bảo An đuổi chồng ra khỏi phòng khách và sau đó ôm mẹ Thùy Dung từ phía sau như những ngày xưa.
Mẹ! Con nhớ mẹ quá!
Sao vậy con? Sáng giờ con ăn được nhiều không?
Con ăn được ít thôi mẹ! Mẹ đừng lo!
Thế là tốt rồi! Ngồi xuống đây đợi mẹ nấu ăn!
Con muốn ôm mẹ như vậy cơ!
Cha bố cô! Ôm như này mẹ làm sao được!
Con cứ thích ôm mẹ!
Bà Thùy Dung lắc đầu nhưng Hà Vi thì cười tủm và nói đùa:
Cô ơi! Có phải ngày xưa chị An hay làm nũng cô không ạ?
Ừ. Suốt ngày mè nheo!
Thế không có lạ đâu cô! Chị dâu con cũng vậy đó! Cả nhà ai cũng chịu thua, đến hai đứa nhỏ như con còn phải chiều lại chị gái cơ!
Bảo An không chú ý đến lời trêu chọc của mẹ và em chồng, ngược lại, cô rất hào hứng tham gia vào cuộc trò chuyện vui vẻ.
Vi ơi! Sau này khi lấy chồng, em nhớ học chiêu này của chị nhé! Đảm bảo chồng mê tới già!
Sao anh em lúc đầu như khúc gỗ mà giờ lại như soái ca trong ngôn tình vậy!
Đó! Em thấy chiêu của chị có lợi hại không?
Quá lợi hại! Em nhất định phải học theo để chồng mê tới già! Ha ha…
Ha ha…
Ba người vừa nói vừa làm trong không khí vui vẻ trong bếp. Không lâu sau, Quân xuất hiện. Hà Vi biết anh trai quan tâm đến chị dâu, cô không quên đùa thêm.
Cô Dung đã nấu mì ý cho chị em ăn rồi đấy! Anh yên tâm đi nhé!
Hà Vi nói thầm với bà Dung.
Con cá với cô là anh trai con sẽ không ra khỏi nhà nữa đâu!
Sao vậy?
Cô nhìn kìa! Vợ ngồi xuống là chồng ngồi xuống ngay cạnh luôn! Đó, lại như đôi chim sâu rủ rì rủ rỉ!
Có vẻ chị dâu con làm nũng chồng hơn cả bé Cua làm nũng ông bà ở nhà rồi!
Hi hi… Nói trêu vậy thôi cô à! Nhưng con thấy vui vui! Con ước, sau này con lấy chồng cũng được hạnh phúc như anh chị ấy!
Con xinh xắn, ngoan ngoãn, học giỏi thì kiểu gì cũng lấy được người chồng tốt! Cứ yên tâm!
Con sẽ hy vọng ạ!
Ừ.
Bà Dung cũng thích bé Vi. Cô bé xinh đẹp, ngoan ngoãn, giống với tính cách của con dâu lớn Ngọc Nhi. Nếu Tuấn Huy hay Tuấn Phát có bạn gái như bé Vi thì tốt biết mấy! Chắc chắn sẽ làm hạnh phúc cả hai gia đình.
Mẹ ơi! Được mì chưa ạ?
Xong rồi đây!
Nhìn ngon quá mẹ ạ!
Ngon thì ăn hết nha! Muốn ăn gì thì nói mẹ nấu cho!
Vâng ạ! Con cảm ơn mẹ! Ngon quá!
Quân nhìn vợ vui vẻ ăn mì, anh cũng thấy vui lòng. Ngược lại với tình hình buồn bã sáng sớm.
Ăn từ từ thôi em!
Ngon nhất quả đất luôn anh ạ!
Vậy em ăn nhiều đi cho khỏe!
Em sẽ ăn hết đĩa này luôn!
Ăn hết anh có thưởng!
Thưởng gì vậy?
Ăn xong em nói nha!
Anh hứa rồi đấy!
Ừ.
Bà Dung nhìn đôi vợ chồng con gái trò chuyện và thưởng thức mì ăn liền. Bà rất hạnh phúc, thấy con gái có được một người chồng tận tâm và quan tâm như vậy làm lòng bà an tâm.
Ban đầu dự định chỉ ở vài ngày, nhưng thấy Bảo An nghén nặng, bà Dung quyết định ở lại thêm thời gian để giúp đỡ con gái.
Anh này! Bé nghén quá! Đi làm thất thường không đảm bảo tiến độ công việc. Có lẽ mình nên ở lại giúp bé một thời gian!
Ừ. Anh cũng đang nghĩ vậy đó!
Vâng. Thế anh tính vợ chồng mình cùng với cháu Nghĩa đôn đốc công việc trong này giúp bé! Tuấn Anh với vợ nó ngoài kia cũng nhiều việc nên không phiền hai đứa nó nữa. Chờ Tuấn Huy, Tuấn Phát về nước thì chúng ta bàn giao lại cho họ giúp chị gái. Anh thấy sao?
Ừ. Em tính vậy cũng được!
Bảo An, nghén và không thể tham gia hầu hết công việc, cảm ơn sự giúp đỡ của bố mẹ và Nghĩa. Thậm chí, bà Dung còn đề xuất ở lại thêm thời gian để hỗ trợ.
Bích Ngân đã bắt đầu triển khai hợp đồng với công ty của Bảo An. Khi hai bên đang thảo luận về nguyên liệu cho dự án, An quyết định chia sẻ với bố mẹ về tình hình của mình.
Cô luôn tâm sự và chia sẻ với bố mẹ về công việc và cuộc sống. Trong tâm trí của bố mẹ, con cái luôn là người yếu đuối và người con trai lớn lao nhất. Do đó, khi đến lúc nói về chuyện lớn như vậy, An cảm thấy nên thông báo cho bố mẹ. Cô sẵn lòng đối mặt với sự trách mắng, vì việc giấu giếm đã là một sai lầm. Nhưng khi mọi chuyện được kể, mẹ Dung không giữ được sự bình tĩnh.
Con làm sao mà dám giấu bố mẹ! Lỡ không may…
Con xin lỗi bố mẹ! Nhưng lúc đó, con muốn thử thách một ván, vì con tin Quân. Và may mắn thay, ông trời đã ưu ái con. Anh Quân giờ đã thực sự yêu thương con rồi!
Con thật là liều lĩnh An ạ!
Ông Kiên, giống vợ, không kiềm được cảm xúc và la mắng con gái, nhưng An vội ôm ông như ngày xưa.
Bố đừng giận con nữa! Con có liều, nhưng ông trời đã thương con. Chỉ là có mấy người bên ngoài luôn muốn gây sự!
Được rồi! Con nghỉ ngơi, chăm sóc thai nhi thật tốt! Mẹ đã tìm người giúp việc cho con. Còn việc ở công ty, bố mẹ sẽ hỗ trợ con hết mình!
Vâng. Con cảm ơn bố mẹ nhiều ạ!
Con đưa hợp đồng qua đây, để bố xem lại!
Vâng. Con sẽ bảo Nghĩa đưa cho bố!
Có bố mẹ bên cạnh, Bảo An cảm thấy an tâm hơn. Cô, dù là người giỏi và có nhiều kinh nghiệm trong kinh doanh, nhưng trước tình hình như vậy, An chọn dựa vào gia đình và người chồng. Gia đình Bảo An đang thể hiện sự đoàn kết mạnh mẽ, và cô yên tâm hơn bao giờ hết.
Sau một số lần đến để thảo luận công việc, Bích Ngân chỉ gặp Nghĩa hoặc ông Kiên, và An luôn vắng mặt. Điều này khiến Ngân tò mò, vì đến năm lần thì cô vẫn chưa gặp trực tiếp Bảo An.
Nghĩa đã giải thích cho Ngân, nhưng ông Kiên là người mới gặp. Nghe cách nói chuyện và sự điềm đạm của ông, Ngân cảm thấy ông giống một nhà lãnh đạo chuyên nghiệp hơn là người thay thế Bảo An tạm thời. Với một chút tò mò, Ngân quyết định liên lạc với Hà Vi.
Sau một loạt các câu hỏi thông thường, Bích Ngân chuyển sang chủ đề chính.
Hà Vi! Chị chúc mừng gia đình em nha!
Sao vậy chị?
Chị chúc mừng em sắp làm cô rồi!