Phu nhân quyền thế chương 4 | Hai lần vô tình
Đồng ý kết hôn với em!
Dương Hồng Quân không nghĩ Bảo An lại ra điều kiện này. Làm bạn trai giả đã khó mà giờ còn đóng vai trò người chồng hờ nữa thì anh gánh sao đặng. Đôi mắt lưỡng lự nhìn Bảo An thì cô lại hiểu nhầm ánh mắt ấy liền vội vàng lên tiếng giải thích.
Khoan đã! Đừng vội nhìn em như vậy! Thực ra là kết hôn giả thôi. Kết hôn trong vòng hai năm! Chỉ hai năm thôi! Em hứa sẽ không để bạn bè anh biết, trường lớp không biết, không cho ai biết hết. Em thề đấy!
Đúng kiểu người kinh doanh không làm gì mà không có lợi về phần mình, lời lẽ thuyết phục người khác cũng khiến cho đối phương yên tâm tới bảy tám phần. Dương Hồng Quân nhìn An vài giây rồi nở nụ cười trào phúng.
Tôi không nghĩ ở thời đại này mà bạn còn làm một cuộc giao dịch kết hôn giả để che mắt gia đình nữa. Người như bạn thì lấy đâu chả được một người chồng tử tế và có điều kiện?
Thì cũng bất đắc dĩ thôi mà! Anh xem nếu được thì giúp em đi! Coi như giúp đỡ kẻ gặp hoạn nạn ấy! Nghĩ đơn giản thế thôi!
Được! Tôi vì căn nhà của ba mẹ, còn bạn vì mục đích lí do của mình. Hai chúng ta coi như không ai nợ ai!
Không nghĩ Dương Hồng Quân đồng ý nhanh thế, có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó An lấy lại vẻ tự nhiên, cô nói:
Anh nghĩ như thế em thấy nhẹ người rồi! Hợp tác vui vẻ nhé! Anh ở trong này, em ở ngoài Bắc, có tổ chức lễ cưới ngoài đó cũng không ai biết đâu mà lo.
Được! Tôi đồng ý!
Bảo An vẫn cứ là Bảo An ngày nào. Láu cá vốn là sở trường của cô. Xong việc lớn rồi cô còn không quên năn nỉ Quân thêm việc nữa.
Vậy nếu đã là người yêu giả, rồi sắp tới chuẩn bị làm vợ chồng hờ thì em có thể đường hoàng đến đây ăn cơm phải không?
Hỏi thừa à?
Không! Em hỏi thật lòng đấy!
Tùy An. Đến lúc nào thì đến nhưng không được đưa tiền cho ba tôi nữa! Giờ chuyện nhà cửa tôi không phải lo nữa thì vấn đề phí sinh hoạt này tôi vẫn có thể cáng đáng được và việc học lên cấp của tôi, tôi cũng có thể làm tốt nên bạn không cần quá bận tâm đâu.
Vâng. Anh tính sao em nghe vậy!
Nghe câu “anh tính sao em nghe vậy” có cảm giác như hai người là vợ chồng thật đấy, Dương Hồng Quân húng hắng vài cái rồi đứng lên đi vào trong nhà, còn Bảo An thì ngồi đó cười tủm một mình.
Cả hai đã thống nhất hợp tác nên những ngày sau đấy diễn rất tự nhiên, cũng tìm ngày, tìm cớ báo cáo với phụ huynh hai bên. Ông Kha ở trong này quen với cảnh hai người đi lại thường xuyên nên không bị bất ngờ, ngược lại còn rất vui, và cái vui lớn nhất của ông là tận mắt thấy con trai chọn được người bạn đời quá ư hoàn hảo. Chỉ có gia đình Bảo An là ngạc nhiên đến bật ngửa. Tuấn Anh vẫn nửa tin nửa ngờ liền ngay lập tức xác nhận từ chỗ của Nghĩa xem em gái mình nói có đúng không thì tin tức phản hồi lại chuẩn xác một trăm phần trăm. Nghĩa cẩn thận còn làm nguyên một tài liệu về gia đình Quân gửi cho Tuấn Anh xem nữa thì cả nhà ai nấy đều gật gù. Không cần phải gia cảnh giàu có nhưng phụ huynh hiền lành, đối tượng là chồng tương lai của em gái phải chín chắn, hiểu chuyện, học vị có càng tốt.
Đợi Dương Hồng Quân sắp xếp xong công việc ở trường, cả hai quyết định bay ra ngoại Bắc để thăm nhà Bảo An. Dù đã thống nhất trước đó về việc không can thiệp vào cuộc sống riêng tư, nhưng Quân vẫn cảm thấy hồi hộp và căng thẳng khi chuẩn bị ra mắt gia đình cô. Anh cố gắng che giấu cảm xúc này, và sau khi vượt qua, anh lại phải đối mặt với sự ngạc nhiên.
Mặc dù biết rằng nhà Bảo An có điều kiện, nhưng Quân vẫn bất ngờ trước sự sang trọng của căn biệt thự giữa thành phố hoa phượng đỏ. Sự chênh lệch giữa gia đình anh và gia đình cô là rõ ràng, khiến anh cảm thấy như công chúa và kẻ ăn mày. Gặp gỡ các thành viên trong gia đình cô càng làm tăng sự nhận ra sự chênh lệch về gia cảnh và hiểu biết về ngành nghề. Anh nhận ra rằng mình sống trong một thế giới khác biệt, với một bên là kinh doanh và bên còn lại là giảng viên tâm lý.
Theo kế hoạch, họ sẽ ở nhà của Bảo An một tuần để thăm gia đình và họ hàng. Tuy nhiên, vì cảm thấy không hòa hợp với môi trường ở đây, Quân biện minh rằng anh có việc quan trọng cần phải giải quyết và đặt vé bay về Đà Nẵng. Bảo An, hiểu rõ tâm lý của Quân, không ngần ngại đưa ra cuộc trò chuyện khi cả hai lên máy bay.
Anh có việc quan trọng sao?
Ừ.
Nói với em được không?
Chúng ta ngay từ đầu đã thống nhất là không can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau rồi mà?
À… Em quên! Em xin lỗi!
Bảo An không tiếp tục nói, cô im lặng và nhắm mắt như ngủ. Cô muốn Quân mở lòng hơn với mình, nhưng anh luôn xây dựng một bức tường ngăn cách giữa họ.
Trước khi đưa ra điều kiện, họ thường xuyên trò chuyện, nhưng kể từ khi họ ký hợp đồng, Quân trở nên kiệm lời hơn. Bảo An quyết định không làm phiền anh và thông báo với bố mẹ rằng chỉ tổ chức một buổi cơm báo cáo tổ tiên tại nơi Bảo An, giữ bí mật cho Dương Hồng Quân.
Đám cưới của họ tại Bắc diễn ra hoành tráng, nhưng bên trong căn nhà chỉ có sự mộc mạc đơn giản. Bảo An không cảm thấy phiền lòng, thậm chí còn vui vẻ. Gia đình của cô cũng không phản đối và tặng quà cho hai vợ chồng, một căn hộ cao cấp trên đường X, thuận tiện cho công việc của cả hai.
Quân, khi nhận món quà, cảm ơn bố mẹ của vợ, nhưng khi bước ra khỏi Bắc, anh tỏ ra rõ ràng với Bảo An.
Anh sẽ không cùng em ở căn hộ đó. Nhưng nếu em muốn sống ở đó, anh sẽ giải quyết vấn đề với phụ huynh hai bên.
Không sao! Con gái lấy chồng theo chồng, anh ở đâu em ở đó!
Quân ngạc nhiên và nhìn cô, Bảo An nhận ra lỗi nói và sửa sai ngay lập tức.
Anh đừng hiểu nhầm! Em vẫn nhớ chúng ta là kết hôn giả. Ý của em là mình đã làm đến bước này rồi thì ở đâu cũng không quan trọng, em có thể theo anh về căn nhà hiện tại ở cùng ba và em gái anh, miễn là chúng ta diễn thật thật một chút để phụ huynh hai bên không biết bị lừa là được. Sau này sẽ từ từ tính!
Em không sợ không gian chật hẹp với điều kiện thấp kém à?
Điều kiện thấp kém bao giờ? Có phòng riêng, có quạt, có điều hòa mát và quan trọng nhất là có cơm ngon của ba nấu là em thấy đủ rồi!
Nhưng về phần bố mẹ em thì sao? Họ nghĩ gì khi em không ở căn nhà họ mua tặng?
Anh đừng lo! Bố mẹ luôn tôn trọng ý kiến của em! Ở đâu không quan trọng, miễn em thấy vui là được!
Vậy tùy em đấy!
Nói tùy vậy thôi nhưng tâm trạng Dương Hồng Quân thực sự không thoải mái. Ngôi nhà của anh dù đã được sửa chữa lại sạch sẽ, gọn gàng rồi nhưng cũng không thể so được với căn hộ bố mẹ cô mua tặng. Nói gì thì nói cô cũng quen sống với điều kiện tốt hơn, nay phải sống cảnh đạm bạc khiến Dương Hồng Quân thấy mình thật không đáng mặt đàn ông, anh thở dài nghĩ không biết mình đồng ý chuyện kết hôn này là đúng hay sai nữa, tự nhiên thấy có gì đó lấn cấn…
Làm gì mà con lại đứng đây? Không vào giúp vợ sắp xếp đồ đạc đi!
Dạ… Vâng…
Lấy vợ rồi thì phải chăm sóc vợ thật tốt đấy nghe chưa?
Vâng thưa ba!
Ông Kha cũng nhận thấy Bảo An là người hiểu chuyện thì càng lo dặn dò con trai phải đối xử tốt với con dâu hơn.
Ba thấy con bé nó không chọn sống ở nơi có điều kiện tốt mà chọn ở với chúng ta thì con càng phải biết trân trọng. Thời buổi này có được người vợ như nó là hiếm lắm đấy!
Vâng. Con hiểu ạ!
Thôi, vào xem giúp vợ rồi hai đứa cũng đi nghỉ sớm đi!
Vâng.
Dương Hồng Quân gật đầu với ông Kha liền đi lại phòng ngủ của hai người, nhìn An đang xếp gọn quần áo của mình vào ngăn tủ bên cạnh thì anh lên tiếng.
Em cứ để tạm quần áo vào valy, mai anh đổi tủ khác rộng hơn!
Không cần đâu ạ! Em có mỗi valy này thôi, còn valy kia là một ít giày dép với mỹ phẩm và túi xách của em! Anh thông cảm, công việc của em hay phải đi tiếp khách nên mấy phụ kiện này em có hơi nhiều một chút!
Vậy… Mai anh bỏ cái bàn này để em thay bàn trang điểm vào!
Không… Không cần. Bàn làm việc của anh quan trọng hơn nên cứ để đó đi, em đã chuẩn bị cái giá treo này. Nếu được anh có thể giúp em gắn lên tường không? Ngay chỗ này ạ!
Ừ. Để anh làm!
Phòng ngủ của Quân có vệ sinh khép kín nhưng tính cả chỉ chừng mười tám mét vuông, cái giường và tủ quần áo đã chiếm diện tích khá nhiều rồi, còn thêm cái bàn làm việc của anh là gần như hết chỗ, ấy vậy mà dưới con mắt tính toán của Bảo An vẫn trở nên gọn gàng ngăn nắp. Cô vẫn bố trí được thêm khu vực để đồ cá nhân của mình mà không ảnh hưởng tới việc đi lại.
Cuối cùng cũng xong, nhìn lại thành quả An phấn khích nói với Quân:
Anh xem, cũng không quá tệ nhỉ?
Xin lỗi nhé! Để em phải ở một nơi chật hẹp như này!
Đây là sự lựa chọn của em mà! Với anh chịu giúp em hoàn thành tâm nguyện thì em là người phải cảm ơn mới đúng chứ sao anh lại đi xin lỗi em! Từ này không nói mấy câu như này nữa nhé!
Ừ. Em đi tắm trước đi!
Vâng.
Xong xuôi tất cả, bấy giờ mới nhớ ra chuyện quan trọng. Quân ngồi tần ngần ra khi nhìn về chiếc giường 1m6. Lát nữa làm sao mà hai đứa ngủ chung đây?
CẠCH…
Tiếng cửa phòng tắm bật mở khiến Quân dừng mạch suy nghĩ, anh vội đứng dậy thì An nhanh miệng giục giã:
Em xong rồi! Anh tắm đi!
À… Ờ…
Dương Hồng Quân thở dài đi lại tủ lấy quần áo, vào phòng tắm anh ở lì trong đó suy ngẫm tiếp, nhưng sau rồi cũng phải đi ra. Tâm trạng vẫn treo ngược cành cây vì đang lo lát không biết nói sao với An thì khi vừa bước ra đã thấy cô trải một cái chăn ngăn ở giữa giường.
Em biết anh không thoải mái nên đã chia đôi giường rồi! Em nằm trong, anh nằm ngoài nhé!
Ừ. Cũng được!
Cả ngày cũng mệt rồi! Đi ngủ thôi!
Mấy hôm trước cưới ở ngoài Bắc hai người cũng từng ngủ chung nhưng là chung phòng thôi chứ không chung giường, bởi phòng khách sạn có ghế sofa. Nhưng ở đây là phòng ngủ riêng của Quân, căn phòng nhỏ chỉ có duy nhất chiếc giường 1m6, cả hai bắt buộc phải nằm chung nên cảm xúc ập đến thật lạ. Dương Hồng Quân trở mình liên tục khiến Bảo An cũng không nằm yên được mà phải lên tiếng.
Anh không ngủ được à?
Hơi khó ngủ!
Vì em nằm bên cạnh sao?
…!!!
Thấy Quân không trả lời mà trở mình qua phía ngoài thì An liền ngồi dậy.
Nếu vậy thì để em trải chiếu xuống phía dưới nằm cũng được!
Em nằm xuống ngủ đi! Là anh chưa buồn ngủ.
Anh không cần miễn cưỡng vậy đâu, em ngủ ở dưới đất cho!
Bảo An nói là làm liền khiến Dương Hồng Quân cũng vội vàng ngồi bật dậy, nhưng vì hành động quá nhanh nên cánh tay dài của tay anh vô tình va vào mặt cô khi đang dịch người xuống phía dưới…
Á…
Có… Có sao không?
…
Nghe cái bốp thế không đau mới lạ. May mà cái mũi thật chứ là cái mũi đi sửa thì với lực không may kia chắc cũng bị lệch sống mũi luôn. Bảo An còn đang ôm mũi vì đau nên chưa trả lời được thì Quân lại hỏi:
Đau lắm à?
Có… hơi đau…
Bỏ tay ra xem nào!
Hơi… hơi đau thôi.
Bảo An trả lời xong hít nhẹ một cái rồi xoa xoa hai tay vào mũi mình thì Quân lại hỏi:
Đỡ hơn chưa?
Mới đầu bị va chạm thì nhói chút chứ giờ hết rồi!
Thật không?
Thật! Hết đau rồi!
Vậy nằm xuống ngủ đi! Dưới đất vừa lạnh vừa bẩn làm sao ngủ được!
Sàn nhà em mới lau rồi!
Lau cũng không sạch!
Nhưng em nằm trên này khiến anh khó ngủ!
Ai bảo là vì em, anh khó ngủ?
Thế không phải thì sao anh cứ trở mình liên tục vậy?
Là tại…
Bảo An thấy Quân ấp úng thì gặng hỏi tiếp.
Tại sao ạ?
Không biết sao từ lúc ăn tối xong lại thấy ngứa râm ran người!
Đâu… Đâu… Em xem nào?
Không cần!
Ngại gì chứ! Đưa em xem nào!
Không cần…
Dương Hồng Quân không kịp giữ tay Bảo An bởi cô đã nhanh tay kéo luôn cái áo của anh lên cao, lộ rõ khuôn ngực rắn chắc rất gợi cảm nhưng An khi đó không có tâm tư ngắm người ta mà chỉ quan tâm tới những vết đỏ li ti đang nổi mẩn kia.
Anh chắc là bị dị ứng đồ ăn rồi! Mau đi bệnh viện thôi!
Không nghiêm trọng thế chứ?
Anh đừng có mà chủ quan! Nổi mẩn đỏ hết cả người luôn rồi đây này!
Anh chưa bị như này bao giờ!
Chưa bị càng phải đi bệnh viện! Nào dậy đi!
Còn sớm, để anh qua phòng khám đầu ngõ mua thuốc là được!
Không! Đi bệnh viện cho chắc!
Thế em cứ ở nhà. Anh đi một mình được rồi!
Anh đi một mình ba sẽ nghĩ như nào? Chồng bị ốm rồi vợ vô tư ở nhà nằm ngủ à?
Nghe An nói, Dương Hồng Quân mặt trở nên nghệt ra, chẳng nghĩ rằng kết hôn giả lại mang theo nhiều phiền phức. Anh tậc lưỡi, khoác thêm chiếc áo sơ mi rồi cùng An bước ra khỏi phòng. Rất nhanh sau đó, họ đến bệnh viện, và sau một thời gian thăm khám, xác nhận rằng Quân bị dị ứng do thức ăn thật. Hóa ra, loại rau mùi đã khiến Quân phản ứng dị ứng, nhưng may mắn chỉ ở mức độ nhẹ và không gây ảnh hưởng nhiều. Sau khi nhận thuốc, họ rời bệnh viện.
Qua một đêm, những vết mẩn đỏ đã giảm đi, nhưng buổi sáng, An vẫn cẩn thận đòi kiểm tra người Quân, nhưng anh từ chối.
Không cần xem đâu. Mấy vết đỏ đã giảm hết rồi!
Cứ đưa em kiểm tra!
Không cần đâu!
Em không ngại, anh là đàn ông ngại gì chứ! Nào! Vén áo lên, em xem!
Hai người bắt đầu giằng co, kẻ giữ áo, người kéo tay, và hai cặp môi lại chạm nhau. Mất vài giây để thích ứng, Quân vội vàng đỡ An dậy.
Anh sắp muộn giờ lên lớp rồi!
Hôm nay là ngày nghỉ mà!
À…Ờ…Thế em không phải tới công ty sao?
Em cũng cần nghỉ ngơi sau đám cưới chứ!
Vậy…Vậy… Cũng nên dậy thôi!
Rõ là Quân mất tự nhiên, nhưng An vẫn cố tình trêu chọc. Cô kéo tay anh lại rồi thản nhiên hỏi:
Đừng nói từng này tuổi mà chưa hôn ai đấy nhé?
Em là con gái đấy!
Con gái thì sao?
Dậy đi!
Anh xấu hổ thật đấy à?
Không!
Vậy sao mặt đỏ thế kia?
Chắc mấy vết mẩn đỏ chưa lặn hết thôi!
Ô… Thế vẫn nên để em kiểm tra xem thế nào!
Không nghĩ Bảo An lại có lúc bầy nhầy như này, Dương Hồng Quân không thể dây dưa với cô được nữa nên vội giật tay cô ra để đi làm vệ sinh cá nhân. Nhưng vì hành động có lực đã khiến An ngã xuống đất…
BỊCH…
Lần thứ hai từ sau khi hai người ở chung phòng đã xảy ra sự cố. Bảo An tiếp đất cái bịch thì mặt mũi nhăn nhó nhìn càng khiến Quân bối rối lẫn cuống quýt, nhưng sau đó cũng biết cúi người đỡ cô dậy hỏi han thì An làm mặt xị ra.
Anh có cần làm thế với em không?
Ơ… Anh không cố ý! Là… Là không may thôi!
Rõ là anh cố tình làm em ngã!
Không phải!
Được rồi! Từ nay em không thèm quan tâm anh nữa! Anh bị sao cũng mặc anh!
…!!!
Ê ẩm cái mông, thế là Bảo An dỗi không thèm đếm xỉa tới Quân nữa mà một mạch đi thẳng vào phòng vệ sinh. Đánh răng rửa mặt xong, An đi ra ngoài thì đã thấy ông Kha dậy nấu bữa sáng từ bao giờ. Cô ngay lập tức bỏ qua trạng thái không vui mà tiến lại gần quan tâm, hỏi ông.
Ba! Sao ba dậy sớm thế ạ? Ba để đó con làm cho!
Ba già rồi nên ngủ ít, mà sao con không ngủ thêm?
Dạ. Con cũng quen dậy giờ này rồi! Ba để con giúp cho ạ!
Ba nấu xong rồi! Nào! Ngồi đi! Món bún riêu cua mà con thích đây! Ăn xem có giống vị ngoài Bắc không?
Chỉ ngửi thôi cũng thơm nức mũi rồi, Bảo An quên luôn việc giận dỗi Quân mà ngồi xuống nếm thử.
Ngon quá ba ạ!
Lúc này Hà Vi cũng đi ra. Nó thấy có món riêu cua thì cười tươi như hoa.
Oa…Hấp dẫn quá ba ơi!
Ngon thì ngồi xuống ăn với chị đi! Để ba đi gọi anh con!
Ông Kha nói dứt lời thì vừa hay Dương Hồng Quân cũng đi tới.
Ba đã nấu đồ ăn xong rồi ạ?
Con đây rồi! Mau lại ăn sáng rồi chở vợ đi chơi. Mà hai đứa có định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu không?