Phu nhân quyền thế chương 9 | Ghen tuông
Tuy là người ít nói, nhưng giữ lời hứa luôn làm chính xác. Ngay hôm sau, Quân đã đưa Bảo An đến bệnh viện mà cô đã đăng ký khám trước đó.
Dù có nhiều vấn đề khác, nhưng sức khỏe luôn là ưu tiên hàng đầu với An, đặc biệt từ khi có Quân bên cạnh. An tự lập là tính cách bẩm sinh, nhưng hiện tại, có Quân, cô thích tận hưởng sự quan tâm và chu đáo từ anh.
Trong phòng chờ, họ gặp lại cô sinh viên Hoài từng gặp trước đó. Khi thấy Quân, Hoài ngồi xuống ngay bên cạnh mà không hỏi anh đi cùng ai.
Thầy! Thầy đưa ai đi khám ạ?
Đúng vậy.
Quân đáp, cố ý nhích ra xa một chút, nhưng Hoài lại ngồi sát lại và tiếp tục hỏi.
Em đưa mẹ đi khám, còn thầy thì đưa ai hay là thầy cũng bị ốm ạ?
Tôi đưa người nhà đi khám.
Vậy bác hay là em gái của thầy ạ?
Trước câu hỏi này, Quân liếc sang An, nhưng cô đã phải đứng dậy khi bác sĩ gọi tên cô. An tiếc nuối đứng dậy đi trước, và Quân cũng đứng lên theo sau.
Em ngồi đây nhé. Tôi sẽ ở đây chờ.
Nhưng…
Không để Hoài nói tiếp, Quân cắt ngắn và đi theo sát An. Khi nhận ra anh đang đi sau, An ngạc nhiên hỏi.
Anh đi theo em làm gì?
Để hỗ trợ và đợi, nếu có gì cần.
Anh đừng ở đây, bác sĩ có thể mắng đấy! Anh qua khu vực học trò của mình ngồi chờ đi, cũng có thể nói chuyện với học trò cho vui!
Được rồi, em đi vào đây. Tôi biết cách tìm chỗ đứng mà không làm phiền bác sĩ.
Quân không quay lại chỗ mà Hoài ngồi trước đó, điều này khiến An vui mừng. Cô gật đầu với Quân trước khi đi vào phòng khám.
Quân cố ý tránh ra, nhưng sau đó thấy Hoài tự giác đi lại gần và nói chuyện.
Thầy đưa ai đi vậy ạ? Chị gái của thầy ở đây…
Đúng vậy.
Câu trả lời bất ngờ khiến Hoài ngạc nhiên, nhưng sau đó cô tỏ ra bình tĩnh và hỏi tiếp.
Thầy đã lấy vợ thật rồi à?
Đúng.
Câu trả lời ngắn gọn của Quân khiến Hoài không giữ được sự bình tĩnh, nhưng sau đó cô ta cố gắng giữ composure.
Thầy… Thầy kết hôn từ bao giờ mà bọn em không biết?
Vì một số lí do, chúng tôi không tiện thông báo, nhưng đã kết hôn rồi.
Câu trả lời khiến Hoài ngơ ngác và sau đó bày tỏ sự ngạc nhiên.
Thầy đã kết hôn thật à?
Đúng.
Sự ngạc nhiên và hỗn loạn trong tâm trí của Hoài khiến cô không biết nói gì tiếp theo. Bảo An đã kết thúc việc khám, và khi bước ra, hai phụ nữ đối mặt nhau. An không hề thể hiện bất kỳ biểu hiện nào và tự tin tiến lại gần Quân.
Anh, ở đây xong rồi!
Còn phải đi xét nghiệm nữa không?
Có, phải xuống tầng hai lấy máu để xét nghiệm.
Ừ, đi thôi!
Tới lúc này, An khẳng định cô sinh viên kia có tình cảm với Quân, nhưng trước anh, cô giữ thái độ bình thản. An chỉ cần Quân nghiêm túc, cô cũng không quá quan tâm. Tuy nhiên, để thể hiện quyền lực của mình, cô vẫn phải thể hiện sự tế nhị để cảnh báo đối phương.
Bảo An vẫn là một người kiên cường, tự tin. Cô chỉ yếu đuối, nhạy cảm trước Dương Hồng Quân, và đối với tất cả mọi người, cô đều đối xử tùy theo hoàn cảnh và vai trò.
Hôm nay, khi đối diện với Hoài, vì cô này không có hành động gì, An chỉ đánh dấu chủ quyền của mình. Nhưng nếu sau này cô sinh viên đó không ngừng phá hoại, An cũng sẽ không khoan nhượng. Tuy nhiên, điều này chỉ là kế hoạch sau này, trong lúc đó, An vẫn nên hỏi Quân một chút.
Anh ơi! Dường như bạn sinh viên kia rất quý anh phải không?
Không phải vậy.
Thế con gái kia nhìn anh rất chăm chú! Chắc chắn cô ấy thích anh rồi!
Không quan tâm đến điều đó.
Anh không để tâm à?
Đúng vậy.
Sau khi nhận ra Quân không có cảm xúc với đối phương, An cũng không thăm dò về Hoài nữa. Nhưng với người khác, cô vẫn không thể kiềm chế sự tò mò.
Thì cho em biết, anh thích phụ nữ kiểu nào?
Đã nói không quan tâm đến chuyện riêng tư rồi mà!
Em chỉ hỏi tò mò thôi. Anh không bật mí chút ít sao?
Không có gì để bật mí.
Thật là chán!
Đến phòng xét nghiệm thôi. Vào đi!
An quên mất điều mà cô sợ nhất, nhưng khi nghe Quân nhắc nhở, cô rùng mình.
Ôi… Lại sợ!
Sợ gì?
Sợ tiêm. Đau lắm!
Con nhỏ! Vào đi!
Anh thậm chí không thương tiếc tí nào cả…
An tiến gần cửa phòng xét nghiệm, và Quân bắt đầu cười. Nhưng sau đó, anh nhận ra điều gì đó và tự hỏi bản thân.
Mày đang làm gì thế này Quân?
Hàng ngàn câu hỏi xô lên trong tâm trí anh, nhưng không có ai giúp anh trả lời. Quân tự trách bản thân, đưa tay bóp trán và thở dài…
Cạch…
Cửa phòng xét nghiệm mở ra, An nhăn nhó bước ra, khiến Quân quên mất những suy nghĩ trước đó, anh quan tâm hỏi.
Đã xong chưa?
Rồi.
Họ lấy nhiều máu không?
Lấy ba lần. Em muốn ngất rồi đây này!
Ngồi xuống đây đi! Cảm thấy chóng mặt không?
…!!!
An không trả lời, chỉ gật đầu, khiến Quân lo lắng. Lúc này, sự quan tâm không còn là bản năng…
Ngồi nghỉ một chút, nếu không đỡ, em phải nhập viện!
Em ngồi nghỉ một lúc là được!
Uống chút nước đi!
Nhìn Quân ân cần, lo lắng, An vui mừng, và cô không giữ được lòng tò mò.
Anh lo cho em à?
Ừ. Lo! Nếu em không khỏe, anh sẽ khó giải thích với bố mẹ em!
…!!!
Câu trả lời vẫn như lần trước, An thở dài nhưng không giận Quân. Cô biết mình phải kiên trì để khiến anh mở lòng. Tuy nhiên, mặc dù hiểu rõ điều này, An vẫn cảm thấy tủi thân.
Sao thế?
Không sao ạ! Em cũng ổn rồi. Mình về thôi!
Đi được không?
Em giờ đã có thể chạy được rồi!
Ừ. Nói thẳng như vậy thì không ngất được đâu. Mình về thôi!
Ơ…
Bảo An nổi giận, lườm Quân vì anh vô tâm và không biết thương hoa tiếc ngọc. Tuy nhiên, anh chỉ cười tủm tỉm rồi bước đi trước, nhưng An kéo tay anh lại.
Đợi em! Em vẫn còn đang chói lọi đây này!
Chơi lọi mà còn nói nhiều thế!
Anh có thể vô tình với em thế sao?
Vô tình mà đi cùng em cả buổi sáng à?
Người ta vẫn chóng mặt đấy!
Thế đi ăn bò cuốn lá lốt em thích không?
Bảo An phấn khích khi nói về món ăn mà cô yêu thích, và cô hỏi Quân có ý kiến.
Anh để ý sao?
Có đi không?
Có! Em muốn thêm món bò nướng tảng nữa!
Vậy thì kêu chẳng kể hoa mắt nữa à?
Em bám vào anh, nên không sợ mắt nữa!
Sau những lời trao đổi, họ vội vàng xuống nhà xe và sau đó lái xe đến một nhà hàng nổi tiếng về thịt bò.
Hết phòng riêng rồi! Mình ngồi đây được không?
Em ngồi đâu cũng được!
Vậy em gọi đồ đi!
Vâng. Để em chọn!
Bảo An gọi thức ăn và đồ uống, rồi cả hai ngồi chờ. Hôm nay, cô rất hạnh phúc, niềm vui trên khuôn mặt của cô rõ ràng.
Anh đến đây lần đầu tiên ạ?
Lần đầu tiên!
Chưa dẫn ai đến đây à?
Em hy vọng anh dẫn ai đó đến đây.
Dương Hồng Quân hỏi về quá khứ của An, khiến cô ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó cô nhanh chóng trả lời.
Ồ… Em chỉ hỏi thôi. Nếu anh khó trả lời thì thôi!
Ngày càng tò mò nhỉ?
Có gì đâu!
Đồ ăn ra rồi đấy. Mau ăn đi!
Nhân viên nhà hàng mang ra đồ ăn, một số món có lợi cho người thiếu máu. Dương Hồng Quân cẩn thận cắt từng lát thịt và đưa đĩa cho An.
Em ăn phần này đi! Để phần kia cho anh!
Cảm ơn chồng hờ nhé!
Nói gì đấy!
Hihi… Em cảm ơn sự chu đáo của anh mà! Chúc anh ăn ngon miệng!
Bảo An mỉm cười và chúc Quân ăn ngon. Anh cũng không kém phần vui vẻ. Anh nhìn đĩa thịt bò cuốn lá lốt và nói chậm rãi.
Anh đến đây mấy lần rồi ạ?
Lần đầu tiên!
Chưa dẫn ai đến đây sao?
Không hẳn.
Dòng chất đầy ý nghĩa từ An khiến Quân cảm thấy khó hiểu, nhưng cô nhanh chóng nói thêm.
Đối với em, món ngon hay không phụ thuộc vào người ăn cùng mình!
Vậy à?
Đúng vậy! Và bữa trưa nay, em cảm thấy rất ngon. Ngon nhất từ trước tới giờ!
Với những lời này, Bảo An mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt Quân, làm anh cảm thấy ngần ngại. Tuy nhiên, sau đó cô tự nhủ rằng mình cần kiên nhẫn, chờ anh chấp nhận tình cảm và con người của cô một cách tự nhiên.
Em ăn no chưa?
Quân đã ăn gần hết phần của mình và quyết định hỏi Bảo An liệu cô đã no chưa. Cô vui vẻ gật đầu để báo hiệu rằng cô đã no.
Đi uống nước hay em muốn về nhà?
Quân đề xuất liệu họ nên đi uống nước hay về nhà. Bảo An nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nếu anh mệt thì mình về nghỉ cũng được!
Vậy qua quán cafe bên cạnh nhé?
Vâng.
Dù họ chỉ là đang đi qua quán cafe, nhưng không khí giữa họ giống như một buổi hẹn hò riêng. Tuy nhiên, khi cả hai đang trò chuyện vui vẻ, bất ngờ họ gặp người mà Quân không thấy vui vẻ – Tuấn Hải. Bức bối và khó chịu bắt đầu hiện lên trong tâm trạng của Quân.
Tuấn Hải, người đang ngồi uống cafe với bạn, nhìn thấy Bảo An liền vẫy tay và gọi cô.
Bảo An!
Ơ… Anh Hải! Anh cũng ở đây à?
Ừ.
Tuấn Hải đứng dậy và tiến lại gần, thể hiện sự thân thiết với cử chỉ và giọng điệu khi nói chuyện với cô.
Em đi một mình à? Ngồi với bọn anh đi!
Em đi…
Bảo An dừng lại và nhìn Quân, cô muốn giới thiệu anh là chồng, nhưng khi thấy ánh mắt im lặng của Quân, cô quyết định thay đổi cách nói.
Em đi với anh họ. Anh với bạn mình thoải mái nhé!
À… Vậy thì anh không làm phiền hai anh em nữa!
Vâng. Hẹn anh lần khác nhé!
Ừ.
Tuấn Hải gật đầu với Dương Hồng Quân và đi theo Bảo An. Quân, tuy lịch sự, nhưng không cười thêm một lần nào nữa.
Tới tối, khi đang ở nhà, Quân chỉ hỏi về tình trạng sức khỏe của An một lần và không nói thêm gì. Khi đi ngủ, anh quấn chặt cái chăn và nằm ngửa, không thoải mái như mọi ngày.
Dù bữa tối trước đó rất vui vẻ, từ khi quay về từ quán cafe, Quân trở nên trầm lắng. Anh ít nói và quấn chặt chăn như con nhộng dù thời tiết không lạnh. Bảo An nghĩ anh có chuyện gì đó, nhưng khi cô hỏi thẳng, anh tránh né.
Mai anh rất bận nên giờ anh muốn đi ngủ!
Anh bận hay có chuyện gì?
Không có chuyện gì cả!
Vậy tại sao từ chiều về anh không nói gì?
Anh đang lo cho công việc ngày mai!
Thật không?
Thật!
Nghe câu trả lời, Bảo An im lặng, không đề cập đến vấn đề đó nữa. Tuy nhiên, sau đó, cô muốn thử anh một lần nữa.
Em ôm anh ngủ được không?
Đừng ôm. Anh khó ngủ!
Mọi lần không sao mà?
Từ nay đừng ôm nữa! Anh không thích!
Câu trả lời này khiến Bảo An tự ti. Mọi cố gắng trước đó của cô đều trở nên vô ích.
Em xin lỗi! Từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa!
Cuộc sống dường như trở nên dài dằng đối với Bảo An từ đêm đó…
Sáng hôm sau, khuôn mặt bầu bĩnh của cô không còn tươi tắn, có thêm vài vết thâm quầng. Quân nhận ra sự thay đổi này, nhưng lại làm như không để ý và chuyển sang nói về một chủ đề khác.
Hôm nay em nghỉ ở nhà nhé! Khi nào khỏe hẳn thì hãy đi làm!
Em biết rồi!
Nhớ ăn sáng đầy đủ! Anh lên trường đây!
Vâng.
Bảo An tuân thủ lời dặn của Dương Hồng Quân. Cô nghỉ thêm ba ngày nữa trước khi trở lại làm việc. Tuy nhiên, vào cuối tuần, cô thông báo rằng cô sẽ công tác ở Bắc vài ngày.
Ông Kha nghe con dâu nói về chuyến đi Bắc, nên ông cẩn thận chuẩn bị một số quà để cô mang về làm quà cho bố mẹ. Hà Vi cũng tranh thủ nói chuyện, chỉ có Quân là im lặng. Bảo An vẫn giữ bình tĩnh trước tình huống này, không buồn, không giận, không tủi thân.
Rồi đến tối trước ngày đi, Bảo An vẫn bình thản chuẩn bị đồ đạc và đi ngủ sớm. Dù dự kiến Quân sẽ ngồi làm việc đến khuya, nhưng anh cũng lên giường ngay sau cô chỉ sau vài giây. Và điều khó tin hơn là anh tự giác nói về công việc của cô ngày mai.
Em về ngoài đó cho anh gửi lời hỏi thăm gia đình em nhé!
Em cảm ơn!
À… Đợt này em tính đi mấy ngày?
Nhanh thì khoảng ba ngày, còn nếu thương lượng khó khăn chắc lâu hơn!
Nghĩa có đi cùng em không?
Có, em và trợ lý thôi!
Người hay ốm vặt thì cầm thuốc theo đi!
Quân ngồi dậy, lấy túi thuốc đã chuẩn bị để ở ngăn bàn, đưa cho cô. Nhưng An từ chối.
Em ra ngoài đó gần nhà, gần bạn bè nên không cần mang nhiều thứ lỉnh kỉnh đâu!
Lần này, Bảo An từ chối sự quan tâm của Quân, khiến anh cảm thấy sượng sùng. Túi thuốc trên tay anh được bỏ xuống và đồng thời, động tác tắt bóng đèn cũng khiến giọng An trở nên đều đều.
Sáng mai em bay chuyến tám giờ nên anh không cần đưa em đi đâu. Cũng không sợ ba nghĩ gì, vì em nói giờ bay trùng với giờ lên lớp của anh rồi!
Ừ.
Hình như anh còn lo lắng điều gì?
Không có!
Vậy thì em yên tâm rồi!
Bảo An quay mặt vào trong, ôm gối ngủ trước. Sau ít phút, cô nghĩ thế nào đó và thêm một câu.
Mai em có đồng hương bay cùng, anh không cần lo em sẽ bị sao đâu!
Đồng hương?
Quân hơi lên giọng và hỏi lại. An vô tư trả lời:
Vâng.
Là ai?
Là anh Hải, người mình gặp ở quán cafe. Lần này bọn mình hợp tác ở lĩnh vực mới. Hy vọng với kinh nghiệm của anh ấy, chúng ta sẽ đạt được thành công lớn!
Cậu ta là đàn anh của em thời sinh viên à?
Làm sao anh biết?
Là cậu Nghĩa nói!
À…
An không để tâm trạng “à ơ” làm bất cứ điều gì. Quân tự nhiên quên luôn vấn đề hẹn hò giữa họ đã hứa trước đó.
Có phải ngày trước em thích anh Hải không?
Ờ… Gu của em…
Gu của em là người như cậu ta phải không?
Anh nghĩ sao?
Anh đang hỏi em!
Nhưng em nhớ là anh đã nói không nên can hệ chuyện riêng tư của nhau mà! Chúng ta vẫn nên tuân thủ theo lời giao ước đó nhỉ?
…!!!