Qua một đời chồng chương 14 | Người con gái thất lạc

23/10/2023 Tác giả: Hà Phong 682

 

Ông Thanh gặm nhấm lá thuốc láo, ánh mắt mờ mịt, nhìn Vân, và không còn dấn lại cơn cảm xúc như trước:
“Bố biết, con đã phải chịu đựng mẹ con bao nhiêu năm nay rồi. Thôi thì nếu con cảm thấy ra đi là cách để thở thoải mái hơn, thì cứ đi. Bố không dám ngăn cản.”
“Thưa bố…” Vân ôm lấy ông Thanh và khóc nức nở. Thằng Bi, thấy mẹ khóc, cũng ôm lấy mẹ và khóc theo.

Vân vào phòng để chuẩn bị đồ đạc của cả hai mẹ con, cô đã dùng cái vali nhỏ từ trước để đựng đồ, nhưng không đủ chỗ cho đồ của thằng Bi. Cô buộc phải đóng gói đồ trong những cái bao nilon lỏn nhỏn.

Ông Thanh ngồi trầm ngâm ngoài nhà và hút thuốc láo, ánh mắt buồn rơi xa. Vân đã sắp xong đồ đạc, đến hai giờ chiều. Bà Thao vẫn nằm trong phòng, cửa đóng kín. Vân dắt con lại cửa phòng mẹ và gọi:
“Mẹ ơi!”
Nhưng bà Thao không trả lời. Vân biết rằng bà nghe cô nói, vì vậy cô gõ cửa một vài lần nữa:
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con đi đây ạ! Con sẽ thường xuyên ghé thăm bố mẹ!”
Tuy nhiên, bà Thao vẫn không đáp lại. Vân buồn bã và dắt con đi ra khỏi phòng mẹ.

Vân đã sắp xong đồ đạc và đã là hai giờ chiều. Bà Thao vẫn nằm trong phòng, cửa đóng kín. Vân dắt con lại cửa phòng mẹ và gọi:
“Mẹ ơi!”
Nhưng bà Thao không trả lời. Vân biết rằng bà nghe cô nói, vì vậy cô gõ cửa một vài lần nữa:
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con đi đây ạ! Con sẽ thường xuyên ghé thăm bố mẹ!”
Tuy nhiên, bà Thao vẫn không đáp lại. Vân buồn bã và dắt con đi ra khỏi phòng mẹ.

Ông Thanh đã ngồi giữa bàn và uống nước. Vân lại gần và cúi đầu nói:
“Thưa bố, con đi!”
Ông Thanh biết rằng không thể ngăn cản con gái nữa, vì vậy ông lấy ra một cái túi và đưa cho Vân:
“Bố có ít tiền, con và thằng Bi cầm lấy để dự phòng.”
“Bố, con đủ rồi, bố cầm lại đi.”
“Bố già rồi, không cần tiền nhiều. Cơm áo thì có mẹ lo rồi. Con ra ngoài, hai mẹ con…”
“Bố, đừng lo, con đã gọi cho bạn con. Chiều nay con sẽ tạm ở nhà bạn con và sau đó đi tìm nhà trọ. Con sẽ ổn thôi, bố.”
Vân nắm chặt tay bố và nhét số tiền ông vừa đưa vào túi của ông.
“Cháu chào ông ngoại!”
Thằng Bi cúi đầu và chào lễ phép ông ngoại một cách lịch lãm.

Vân nhanh chóng dắt con ra khỏi nhà. Cô lo sợ rằng nếu chần chừ thêm một giây nữa, cô sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Hai mẹ con bắt đầu hành trình đến thành phố. Họ lang thang trong khu vực và ghé vào một số nhà trọ để hỏi thăm. Thực tế, Vân không gọi điện thoại cho bạn bè như cô nói với bố, cô chỉ muốn ông yên tâm.

Vân dắt con vào một khu nhà trọ và đứng bên cổng để nhìn xung quanh. Một nhóm người đàn ông đang nhậu gần đó, họ nhìn mẹ con Vân và bắt đầu đùa giỡn:
“Hai mẹ con đang đi đâu đấy? Trốn chồng à?”
“Thế này thì độc thân cơ mà!”
“Vợ tôi đã bỏ đi rồi, phòng chỉ còn một mình tôi thôi!”
Các người đàn ông nhìn mẹ con Vân với ánh mắt không đứng đắn, và mùi rượu khá nồng nặc. Vân sợ hãi và nhanh chóng rời đi, không dám quay lại nữa.

Hai mẹ con tiếp tục đi lang thang qua các khu nhà trọ xung quanh khu công nghiệp nơi Vân làm việc. Tuy nhiên, nhiều khu đã đóng cửa hoặc đã hết phòng trống. Có một khu còn phòng trống nhưng tình huống trở nên phức tạp hơn. Vân nhìn thấy một số người đàn ông tò mò nhìn mẹ con và cô hoảng loạn, rời khỏi khu vực ngay lập tức.
Từ lớn đến bé, Vân chỉ xoay quanh xóm nhà và nhà bếp. Sau khi trưởng thành, cô bước vào cuộc sống công nhân và sau mỗi ngày làm việc, cô luôn chạy về nhà mà chưa bao giờ được tham gia vào bất kỳ cuộc vui nào. Cô không biết gì ngoài những công việc chân tay mệt mỏi. Việc đưa con ra xa nhà lần đầu khi không có nơi nào để dựa vào, Vân cảm thấy hoang mang và sợ hãi. Một mẹ đơn thân cùng đứa con nhỏ ở một nơi xa lạ như thế này, liệu họ có thể an toàn? Trong thành phố này, nguy cơ về ma túy và tội phạm luôn đe dọa. Vân lo lắng về hành trình gian khổ phía trước và nếu cô không đủ mạnh mẽ, sẽ làm thế nào để bảo vệ đứa con của mình? Nhưng Vân biết rằng bây giờ cô đã là một người mẹ và cô không được phép yếu đuối. Cô phải tạo điều kiện cho đứa con nhỏ của mình có một cuộc sống ổn định.

Vân tự dặn lòng mình và sử dụng sự mạnh mẽ từ tình yêu dành cho con để tiếp tục hành trình. Cô không thể dừng lại, không thể bỏ cuộc. Dù có gian khổ, cô vẫn phải tiếp tục đi thật mạnh mẽ.

Khi đã tới 5 giờ chiều, Vân dẫn con vào một quán cơm ven đường và mua một suất cơm cho cả hai. Thằng Bi còn quá nhỏ để hiểu hết tất cả những gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy việc đi lang thang cùng mẹ vào buổi chiều là một trải nghiệm mới lạ và vui vẻ. Có lẽ nó đã cảm nhận được một sự giảm nhẹ trong căng thẳng mà Vân đã trải qua.

Hai mẹ con ăn xong và buổi tối đang đến gần. Vân biết rằng họ không thể tiếp tục lang thang quanh thành phố mãi, vì vậy cô quyết định chuyển hướng và đi vào một thị trấn gần đó. Vân không dám quay về làng quê, vì mẹ cô chắc chắn sẽ biết.

Khi họ đi qua một cánh đồng và thấy trời dần tối, đường lại trở nên trống vắng, Vân quyết định rẽ vào một con đường dẫn vào ngôi làng. Mặc dù có một chút bất tiện và xa xôi, nhưng nó cung cấp sự an toàn hơn cho họ.

Vân đã đi qua cánh đồng này hàng ngày để đến công việc, nhưng cô chưa từng thấy ngôi làng này. Cô chỉ biết đường từ nhà mình đến công ty và ngược lại. Khu chợ là nơi mà cô thường ghé qua.

Ngôi làng tĩnh lặng và yên bình. Khi bước vào, Vân nghe tiếng chuông chùa vọng vang. Thằng Bi, không hiểu gì, vội vã đứng phía sau và hỏi mẹ:
“Tiếng đó là gì, mẹ?”
“Đó là tiếng chuông chùa, con ạ.”
Vân nhẹ nhàng trả lời con, và một tia hy vọng trỗi lên trong trái tim cô.

Vân bắt đầu đi theo tiếng chuông chùa, mặc dù cô không thể thấy ngôi chùa đâu cả. Nhưng cô vẫn tiếp tục. Mọi khó khăn có thể được vượt qua. Điều quan trọng là cô không từ bỏ. Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, cô có thể nghỉ một lát, nhưng sau đó cô sẽ tiếp tục bước đi.

Lúc 5 giờ chiều, Vân đưa con vào một quán cơm ven đường và mua một suất cơm cho cả hai. Thằng Bi, vẫn còn nhỏ, không hiểu hết về những áp lực của người lớn. Nó thấy mẹ đưa nó đi lang thang suốt buổi chiều, có vẻ như một cuộc phiêu lưu vui vẻ. Có thể là nó đã cảm nhận được sự giảm bớt căng thẳng trong mẹ.

Sau bữa ăn, cô biết rằng họ không thể đi lang thang mãi trong thành phố. Vân quyết định rẽ vào một thị trấn gần đó. Cô không thể quay về làng quê, vì cô biết mẹ cô sẽ biết và không hợp tác.

Họ đi qua một cánh đồng và thấy trời đang tối dần, đường trở nên vắng lặng. Vân quyết định đi vào một ngôi làng gần đó để tìm kiếm nơi ở. Nó có thể không thoải mái và xa lạ hơn, nhưng nó an toàn hơn.

Khi bước vào ngôi làng, Vân nghe tiếng chuông chùa vang lên. Thằng Bi, không hiểu gì, hỏi mẹ:
“Tiếng đó là gì, mẹ?”
“Đó là tiếng chuông chùa, con ạ.”
Vân nhấn mạnh, và một tia hi vọng tỏa sáng trong trái tim cô.

Vân tiếp tục đi theo tiếng chuông chùa, mặc dù không thể thấy đâu có ngôi chùa. Nhưng cô vẫn tiếp tục. Mọi khó khăn có thể vượt qua. Điều quan trọng là cô không bao giờ từ bỏ.

“Cháu hỏi ai?” hỏi bà Ba với vẻ ái ngại.

“Cháu chào bác! Cháu nghe người ta nói rằng nhà bác có ngôi nhà trống. Bác có thể cho mẹ cháu thuê được không ạ?” Vân nói với lòng dũng cảm.

Bà Ba nhìn cô gái với đứa con và chiếc vali to phía sau, đang trong lúc tối dần, có chút ngạc nhiên.

“Cháu đến từ đâu vậy?”

“Cháu ở xã Đông Hà.”

“Xã Đông Hà? Ở gần đây mà sao cháu lại lên đây tìm nhà?”

“Dạ… Cháu… cháu…”
“Mẹ! Mẹ ơi!”

Thằng bé thấy mắt mẹ rưng rưng, ôm mẹ lấy trong vòng tay.

Bà Ba nhìn nét mặt nghẹn ngào của Vân và quyết định không hỏi nữa.

“Ngôi nhà này đã lâu không có người ở. Nhưng bác vẫn giữ gìn nó sạch sẽ. Nếu chưa có chỗ ở, thì mẹ con có thể tạm ở đây đêm nay.”

“Bác thật sự à? Ôi, cháu và mẹ cháu cảm ơn bác rất nhiều!”

Thằng bé cũng vung tay để nói: “Cháu cảm ơn bà ạ.”

Bà Ba nhìn thằng bé với sự yêu thương lạ lùng.

“Thôi, cháu vào đi!”

Bà Ba đưa chìa khóa nhà cho Vân.

Vân lấy chìa khóa và nói: “Nhưng… bác ơi…”

“Thôi, hai mẹ con vào nghỉ trước đi! Ngày mai mình sẽ nói chuyện.”

“Vâng! Cháu cảm ơn bác rất nhiều!”

Vân nhận chiếc chìa khóa như một món quà cứu mạng.

Vân mở cửa và bước vào ngôi nhà. Ngôi nhà này khá sạch sẽ, giống như lời bà Ba mô tả. Có lẽ ngôi nhà này vẫn được dọn dẹp đều đặn.

Ngôi nhà có ba phòng, kiểu dáng cổ điển. Phòng giữa có một bát hương thờ gia tiên. Hai phòng bên là hai chiếc giường đơn. Đèn sáng sủa. Một chiếc quạt điện ở phía bên trái giường. Có vẻ như vẫn còn người sống ở đây.

Vân để vali sang một bên. Hai mẹ con nằm lên giường và ôm nhau ngủ một cách nhanh chóng, có lẽ vì họ quá mệt mỏi sau một ngày lang thang trên thành phố. Đây là lần đầu họ ở trong một ngôi nhà xa lạ, không phải nhà của họ, nhưng họ ngủ rất sâu.

Bà Ba đến nhà và thấy cửa vẫn đóng, biết rằng hai mẹ con chưa thức dậy, bà rời đi lần đầu. Lần thứ hai, khi Vân đã tỉnh, đang dọn nhà, còn thằng Bi vẫn đang ngủ say, bà quyết định trở lại.

Bà Ba đem tô phở sang cho mẹ và con Vân. “Lúc trước bà sang mà thấy cửa còn đóng, bà nghĩ là hai mẹ con chưa thức dậy nên bà quay lại. Phở vẫn nóng, cháu hãy gọi thằng bé dậy để ăn đi!”

“Xin lỗi… bà…” Vân nhìn vào bát phở thơm phưng một cách xúc động.

“Không sao cả! Hãy gọi thằng bé dậy để ăn đi!”

Bà Ba nói và động viên Vân.

“Vâng, cháu cảm ơn bà rất nhiều!”

Vân mừng rỡ gọi thằng bé dậy. Thằng bé vội vã tỉnh dậy sau một ngày dài lang thang trên thành phố.

“Bà đem phở đây! Dậy ăn nhanh nào, Bi!”

Khi thằng bé nghe thấy có phở, nó tỉnh táo ngay lập tức.

Bà Ba nhìn hai mẹ con ăn hết bát phở mà bà đã làm với tình yêu, cảm thấy vui vẻ. Bà không hiểu tại sao, lần đầu gặp Vân và con trai mà bà cảm thấy gần gũi và thân thương đến lạ lùng.

Bà Ba sống một mình trong suốt 5 năm qua. Con trai bà đã chuyển định cư ở nước ngoài và ở đó. Chồng bà đã qua đời. Con trai bà muốn mẹ sang sống cùng nhưng bà không đồng ý. Không thuyết phục được mẹ, anh trai đã xây dựng cho bà một ngôi nhà mới, sang trọng và tiện nghi, và thuê một người dọn dẹp và chăm sóc bà. Ngôi nhà cấp bốn cũ này chính là ngôi nhà mà vợ chồng bà đã ở từ lâu. Bà không bán nó, bởi vì trong ngôi nhà này còn lưu lại bao nhiêu ký ức của gia đình bà. Đặc biệt là bà luôn muốn đón đợi đứa con gái đã mất tích của bà. Dù chỉ là một hy vọng mong manh, bà vẫn muốn chờ đợi nó quay trở lại ngôi nhà này.

Bài viết liên quan