Qua một đời chồng chương 3 | Cuộc sống hôn nhân địa ngục
Thằng bé Bi, đã năm tuổi rưỡi, bà Thái bàn tới chuyện Vân làm thêm để giúp chồng trang trải cuộc sống gia đình. Cô trở về nhà sớm mỗi ngày, nhưng bà Thái phàn nàn rằng cô không giúp được gì nhiều, và chồng cô phải chịu đựng toàn bộ trách nhiệm.
Trong thực tế, Vân muốn làm thêm để tạo thêm thu nhập. Tuy nhiên, tiền mà Bảo kiếm được, cô không được phép sử dụng. Cô phải chi trả tiền ăn cho gia đình chồng và đảm bảo nuôi con. Bảo chỉ mua hộp sữa cho con, không đưa tiền cho cô. Cuối cùng, sau nhiều cuộc tranh cãi, anh ta mới đồng ý đưa cho Vân một ít tiền để chuẩn bị cho Tết.
Vân thật sự muốn có thời gian hơn để ở bên con trẻ. Cô muốn tăng ca ít hơn để có thời gian bên con, nhưng mẹ chồng không chịu để yên. Bà Thái đề cập đến Bi và nói rằng có bà ở nhà để trông con, Vân không nên tăng ca quá nhiều để tạo thu nhập.
Vân biết rằng mẹ chồng cũng biết Bảo không đưa tiền cho cô, nhưng bà Thái vẫn bênh vực cho con trai. Cô biết rằng bất kỳ lời nào cô nói, bà Thái đều sẽ đối đầu, vì vậy cô quyết định không tranh luận và giữ im lặng.
“Mẹ để con suy xét từ từ, ạ,” Vân nói khi nhấn mạnh sự hiểu biết và kiên nhẫn.
Mẹ chồng không bằng lòng và quát lên: “Cô có kế hoạch gì đâu? Cô đang làm cho con trai tôi nát rồi.”
Vân trả lời: “Dạ, để mai con lên trường mầm non hỏi thăm coi người ta có nhận thêm trẻ không, và nếu được, cháu sẽ đi học ạ.”
Mẹ chồng nổi giận: “Cô muốn nói gì thì tùy cô, nhưng đừng đổ toàn bộ trách nhiệm gia đình lên đầu con trai tôi.”
Vân đưa Bi đến trường mầm non và sau khi chăm sóc cho bé ăn sáng, cô chuẩn bị đồ cho Bi sớm hơn để đưa bé đến trường. Lớp học chỉ mới mở cửa và chỉ có vài học sinh khác cùng ba mẹ, những người làm công nhân và phải đi sớm. Trước đó, Vân đã thông báo với cô giáo rằng cô phải đi làm sớm, vì vậy cô cần đưa Bi đến trường trước 7 giờ. Điều này đòi hỏi cô phải chuẩn bị sẵn trước, vì đường từ nhà đến công ty mất nửa tiếng.
Khi Vân đưa Bi đến trường, bé nhận ra điều gì đó và trở nên xấu hổ, nên cô giáo đến để đón bé. Bi cố gắng giữ tay mẹ và không buông ra.
“Con yêu! Mẹ đi làm, mẹ sẽ đón con sau, đúng không?” Cô giáo nói nhẹ, vuốt ve thằng bé trong khi nói với Vân: “Chị tiếp tục đi, đừng quay lại.”
“Vâng!” Vân nghe lời cô giáo, dũng cảm buông tay thằng bé và bước nhanh đi.
Thằng bé thấy mẹ bỏ đi, nó quyết định bật khóc và đòi mẹ.
Vân nghe tiếng khóc của con, tim cô như bị nén vậy. Cô đi với bước chậm rãi, trái tim nặng nề, tiến về phía cổng trường.
Khi không còn nghe thấy tiếng con khóc, Vân dừng lại và không dám quay lại. Thằng bé đã được cô giáo đưa vào lớp. Khi rời khỏi trường, Vân mới ngoảnh đầu nhìn vào bên trong qua cửa trường. Thằng bé vẫn nằm trên vai của cô giáo, không còn khóc nữa. Nước mắt Vân tràn dài khi cô nhìn con trong khoảnh khắc đó. Cô chỉ bắt đầu lái xe đi làm sau khi thấy các bậc phụ huynh khác đến trường.
Chiều, Vân về sớm và cố gắng đi nhanh để kịp đón con. Thằng bé đã học cách tự ngoan ngoãn chơi cho đến khi nghe thấy tiếng mẹ, nó quay đầu và chạy về phía cô, khóc lóc. Vân ôm con, nói lên sự yêu thương, và nói dỗ con. Nó sợ mẹ bỏ nó nên nó kín đáo nắm chặt tay Vân. Suốt đêm, nó ôm chặt cô cho đến khi ngủ say. Vân chỉ từ từ đặt nó xuống giường sau khi con đã ngủ.
Thỉnh thoảng, thằng bé lại giật mình trong giấc ngủ, tay chân đạp đạp tìm mẹ. Vân ôm con, thon thót nói chuyện và vỗ về con cho đến khi con lại vào giấc ngủ. Chỉ khi đã quá nửa đêm, cô mới thôi vài phút để nghỉ một chút.
Đến thứ ba, thằng bé đã quen không khóc khi đến trường. Có lẽ nó cảm nhận được khổ tâm của mẹ nên không còn khóc đòi mẹ. Tuy nhiên, vào khoảng 4 giờ chiều, nó lại đứng ở ngoài cửa lớp, nhìn ra và đợi mẹ. Cô giáo thấy nó đứng đó quá lâu, cố gắng dỗ nó vào lớp mà nó cũng không chịu.
Vân mỗi ngày càng nặng bồn chồn. Cô ảm đạm, da dẻ cũng trở nên héo hon vì áp lực từ công việc, gia đình và con cái.
Khi Vân về nhà sau giờ làm, con đã đi ngủ. Bữa tối và việc tắm rửa con đều do bà nội lo. Bà Thái đã nói thầm với Vân rằng việc làm tăng ca trong tháng qua có thể đã mang lại một khoản tiền khá lớn, nhưng cô không nên để mẹ chồng lo lắng về thời gian của bà. Mặc dù Vân đã mua đủ thực phẩm và đồ dùng cho gia đình, nhưng cô vẫn luôn để ý và chăm sóc để không có điều gì bị thiếu.
Vợ chồng Vân sống chung nhà, nhưng Bảo không giúp Vân với công việc nhà chút nào. Anh ấy đi làm giờ hành chính, nhưng sau đó thường đi ra ngoài cà phê, đá bóng, và không quay về nhà cho đến tối. Đôi khi, Bảo về đến nhà, cả Vân và con đều đã ngủ say. Anh ta trả tiền lương cho Vân và không nói gì thêm. Bà Thái thậm chí còn nghĩ rằng con trai đưa cho Vân nhiều tiền nên mọi thứ đều nên do cô lo. Cô luôn phải chăm sóc tất cả, kể cả việc mua bột giặt và nước mắm.
Khi Vân đã tắm rửa, giặt giũ và phơi quần áo xong, đã tới 10 giờ tối. Cô mệt mỏi, đặt con vào giường và nhanh chóng lăn vào giường mệt rã rời.
Lúc 12 giờ đêm, Bảo mới về. Cửa đã khoá, và Bảo bấm còi để vào. Vân đã mất ý thức và không thể thức dậy. Bà Thái phải mở cửa cho con trai.
Nhưng việc bị đánh thức trong giấc ngủ làm bà Thái tức giận. “Cả ngày chăm sóc đứa con này, đêm lại phải dỗ đứa khác. Tao làm người hầu cho cả gia đình à?” bà Thái nói với Bảo.
Bảo đỗ xe máy vào nhà, nhưng anh ta đã quá say để để ý đến lời càm ràm của mẹ. Anh ta vứt xe máy lại tại chỗ và vào phòng riêng.
Bảo bật đèn lên. Vân vẫn đang ngủ sâu. Phần trên của áo ngủ của cô trượt xuống, và cô giật mình.
Mới lúc nào, dục vọng bất thường trong Bảo bùng phát. Họ đã lâu rồi không duy trì mối quan hệ. Vì Vân thường ngủ sớm hơn, và Bảo cũng quá no và mệt sau khi đi chơi ngoài, nên không còn ham muốn. Nhưng lần này, do cơn say bia và cảnh áo ngủ bị lộ, Bảo không kiềm chế được bản năng nam tính.
Bảo cởi bỏ áo của mình và quấy cô như một con thú đói, vòi vợ nhằm bộ ngực của cô. Vân giật mình tỉnh dậy, nhìn chồng với ánh mắt kinh hoàng. Bảo ngoảnh đầu lại nhìn cô, mắt đỏ quyến rũ như thèm muốn thịt sống.
Vân cố gắng nắm lại cúc áo. Bảo bức cô, xé cúc áo của cô ra khỏi ngực. Vân không có cách nào khác ngoài việc ôm lấy ngực mình. Bảo như điên dại vứt tay cô ra và dồn cô xuống.
“Cô là vợ tôi! Cô dám cản trở tôi sao?” Bảo gầm rú với cô và tiếp tục đẩy cô lật ngửa lên giường.
Hai người bất ngờ va chạm vào đứa con nhỏ, khiến nó hét lên.
Vân hoảng loạn nhoài người ném tay chồng ra và đứng dậy. Cô ôm chặt đứa con vào lòng, quyết tâm bảo vệ chúng.
Bảo bị Vân đẩy mạnh đến trên giường và sau đó còn cố gắng cởi áo cho con để nói dối rằng Vân đã tấn công chúng.
Khi bà Thái và ông Bách nghe tiếng la hét, họ vội vàng chạy vào xem xét.
“Chúng mày đang làm gì thế này?” bà Thái thốt lên, kinh ngạc khi nhìn thấy tình cảnh hỗn độn của con dâu và con trai mình.
Bà Thái giật mình khi nghe tiếng cãi vã vọng ra từ phòng con trai. Bà vội chạy đến và thấy cảnh tượng kinh hoàng. Bảo và Vân đang đứng đối diện nhau, quần áo xộc xệch, mặt mũi bầm tím. Bà Thái không tin vào mắt mình.
Bảo thấy mẹ vào mới chịu dừng lại. Vân vội vàng ôm con vào lòng, khóc nức nở.
“Giữa đêm này, tại sao vợ chồng mày làm ầm cả nhà vậy?” Bà Thái quay sang nhìn thấy cuộc ồn ào và rõ ràng biết rằng có vấn đề xảy ra. Tuy nhiên, bà hiểu con trai mình nên thử kiềm chế: “Nếu có vấn đề đêm khuya thì hãy nói thật nhỏ. Cố gắng không làm ảnh hưởng đến người khác, để họ có thể ngủ ngon.”
Vân đã bắt đầu bình tĩnh lại, và cảm thấy xấu hổ với bố mẹ chồng nên không dám kể về sự thật vừa xảy ra. “Vâng, con xin lỗi bố mẹ. Bảo bị say nên đã nói điều ngớ ngẩn làm thằng bé khóc ạ.”
“Đóng cửa và tắt đèn, đi ngủ đi!” Bà Thái lườm con trai mình khi cô ấy đã trở lại bình thường.
“Vâng!”
“Về phòng ngủ đi, ông ơi! Đừng quá lo lắng về chuyện của vợ chồng.” Bà Thái nhanh chóng dẫn ông Bách về phòng mình.
Bố mẹ đã đi, Bảo thò thẳng một bãi nước bọt xuống đất và nhìn thẳng vào mắt Vân, chửi:
“Cô táo bạo quá! Dám từ chối chồng mình. Vậy thì hãy tự ra ngoài và tự trả tiền bánh rồi.”
Vân im lặng. Cô vẫn đang cảm thấy sợ hãi, ôm chặt con vào lòng trong một góc phòng.
Bảo đè nằm ra giường và kéo chăn che lên. Vân đứng dậy và bước ra khỏi phòng để đi qua lại ngoài cửa để an ủi con và giúp bé ngủ. Cho đến khi cô thấy Bảo đã ngáy, cô mới dám đặt con lên giường. Hai mẹ con ôm nhau, co lại trong một góc giường mà không dám di chuyển.