Qua một đời chồng chương 32 | Hạnh phúc ngập tràn
Bà Ba ghé qua nhà Vân để giúp cô cuốc cây thuốc. Hầu như mỗi ngày, bà lại ghé qua, đôi khi không chỉ để cuốc cây thuốc mà còn để giúp Vân một số công việc khác, để giảm bớt áp lực cho đôi tay và chân của cô. Khi có thời gian rảnh, Vân cũng thường xuyên sang nhà bà. Khi Vân bận rộn, bà Ba lại sang giúp. Cuối cùng, họ thường trò chuyện và cười đùa cùng nhau, tạo nên không gian vui vẻ.
Cô Vượng đã ở nhà để nấu cháo sáng cho gia đình, chỉ có bà Ba đến chơi. May mắn có mẹ và con cái của Vân, không để cô trở nên cô đơn, nhất là vào những buổi tối khi chỉ có một mình cùng Vân. Bà nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc trong gia đình khi buổi chiều dần buông xuống. Nhớ rất nhiều, ngay cả trong những giấc mơ. Mẹ và con cái của Vân đã đến và lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn của người phụ nữ này.
Vân kiểm tra độ ẩm của các mẻ dược liệu bằng tay và thỉnh thoảng liếc vào chiếc điện thoại cạnh mình, nơi màn hình luôn nhấp nháy. Trước đây, khi làm việc, cô thường để điện thoại ở một góc nào đó hoặc đặt nó lên bàn. Nhưng hiện tại, điện thoại luôn ở bên cô. Vân thỉnh thoảng bấm vài cái trên điện thoại và sau đó cười đùa.
Bà Ba cảm thấy niềm vui khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Vân và cô thậm chí đã cười theo khi thấy cô cười sau khi gửi tin nhắn.
Sau đó, bà Ba đặt một câu hỏi đầy tò mò: “Vân này! Chuyện con và thằng Phương thế nào rồi?”
Vân đáp máy và giật mình nghe câu hỏi của bà Ba. Cô chưa bao giờ dám chia sẻ về mối quan hệ này với bất kỳ ai, kể cả bà.
Bà Ba nói: “Con không cần giấu mẹ. Mẹ biết hết rồi.”
Vân cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Con… con không có gì đâu mẹ.”
Bà Ba tiếp tục chọc cười: “Tình yêu bên trong nhưng lại giấu kín bên ngoài à?”
Vân đáp: “Không phải vậy mẹ.”
Bà Ba tiếp tục: “Hay là con cảm thấy e ngại về việc này?”
Vân gật đầu và thở dài. Bà Ba cảm thông và bỏ bó thuốc xuống, nắm lấy tay Vân và nói:
“Bà Ba nói: ‘Vân ơi! Con đừng cảm thấy tự ti về hoàn cảnh của mình. Con là một cô gái tốt. Thằng Phương không phải là đứa hồ đồ. Có nhiều cô gái xinh đẹp, gia đình khá giả mà nó đã không chọn. Nó trưởng thành hơn con nghĩ. Mặc dù chỉ trẻ trung và dí dỏm, nhưng cuộc đời nó đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn. Tình cảnh của nó cũng gần giống con. Nó chỉ có một mẹ, và nó luôn cố gắng trở thành một người đàn ông tài năng và đáng ngưỡng mộ như mẹ nó mong muốn. Nó đã tìm thấy tình yêu giống cách con tìm thấy tình yêu của một người phụ nữ. Cả hai chúng ta, mẹ cảm thấy như chúng ta được sinh ra để dành cho nhau. Chỉ cần thằng Phương chờ đợi một chút thôi. Còn con phải chấp nhận một lần lỡ dở mới thành. Dù phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu, họ cũng cần một bờ vai để tựa vào khi yếu đuối, khi đau khổ. Chỉ trong tình huống bất lợi, người ta mới sống một mình cho thoải mái. Nhưng con, con đã tìm thấy người đàn ông trong cuộc đời mình, đừng để lỡ lấy cơ hội. Mẹ tin chắc rằng Phương là người đàn ông phù hợp nhất cho con. Hãy tin mẹ, hãy tin vào trực giác của người già và một đứa trẻ con. Thằng Bi, con trai con, cũng rất thích Phương. Nếu ngày đó không có Phương kịp thời, chuyện gì sẽ xảy ra với thằng bé? Có lẽ đó là ý trời ạ.’
Vân nghe lời bà Ba nói về Phương và nhớ đến khoảnh khắc Phương đưa thằng bé đi bệnh viện khi nó sốt cao. Cô thấy xúc động. Thật vậy, đôi khi không có một người đàn ông bên cạnh cũng khiến cuộc sống trở nên khô khan. Phụ nữ dù có mạnh mẽ cỡ nào, cũng có thể yếu đuối, vô sức một chút, giống như lúc đó cô đã trải qua. Vân từng nghĩ mình sẽ không bao giờ chia sẻ tình cảm với bất kỳ người đàn ông nào. Cô chỉ muốn dành trái tim mình cho thằng Bi. Nếu nó đã không có bố, cô sẽ là bố thay mặt anh ta. Nhưng thằng Bi, có vẻ như cậu ấy cũng cần một người đàn ông bên cạnh. Cậu ấy là con trai. Có những điều cô không hiểu rõ, nhất là trong tình yêu nam nữ. Nhìn thấy thằng Bi hạnh phúc, đầy nhiệt huyết bên Phương, nó tỏ ra vui vẻ, tự nhiên mà không có khoảng cách nào giữa họ dù không phải cha con ruột. Vân cảm thấy mình cũng cần một người đàn ông.
Thấy Vân không từ chối như trước, mà trông thật biết nghĩ. Bà Ba tiếp tục: ‘Vân ơi, nghe mẹ! Mẹ cũng nghe Phương kể về con. Nó thực sự muốn chăm sóc cho hai mẹ con con. Đừng để mất quá nhiều thời gian nữa. Các con đã đợi lẫn nhau đủ rồi. Phương đã sống một mình quá lâu, đợi con đấy. Nó thực sự đáng thương. Nó cần một người phụ nữ biết yêu thương và bao dung như con. Đừng còn nghi ngờ nữa. Hãy chấp nhận nó như một món quà mà trời ban cho con. Con xứng đáng với điều đó, con gái.’
Vân ướt át nhìn bà Ba và nói: ‘Mẹ ạ!’ Cô không thể giữ lại nước mắt.
Bà Ba gật đầu với sự yêu thương: ‘Ừm.’
Sau đó, bà Ba nói: ‘Con có tin nhắn đấy. Mẹ thấy đèn điện thoại của con sáng lên một chút.’
Vân nhớ lại và thừa nhận: ‘Có ạ.’
Bà Ba tiếp tục: ‘Con đã ngủ chưa, em?’
Vân nói: ‘Đã ngủ một lúc rồi.’
Bà Ba hỏi: ‘Anh ấy đã gọi điện thoại chưa?’
Vân nói: ‘Chưa, mẹ đang ở đây.’
Bà Ba đề xuất: ‘Vậy thì nói chuyện với mẹ đi, chờ một chút nữa anh ấy sẽ gọi.’
Vân đồng ý và đặt điện thoại xuống bàn, đôi khi đành ngần ngại và không dám nhìn bà Ba.
Bà Ba tiếp tục: ‘Thằng Phương hả, con?’
Vân xác nhận: ‘Vâng, mẹ.’
Bà Ba chọc Vân: ‘Con thấy không? Chỉ cần nói đến tên anh ấy, mặt con đã đỏ ửng rồi.’
Vân chịu không nổi và đặt tay lên má: ‘Không có gì cả, mẹ.’
Bà Ba mỉm cười và nói: ‘Mẹ thấy tình cảm của hai đứa thật tốt, mẹ rất vui cho con, rất vui cho Phương nữa. Có lẽ chúng ta gặp nhau là do số phận. Chắc chắn là như vậy.'”
“Bà Ba nói bâng quơ, mắt bà xa xăm. Cô không muốn Vân bị cuốn theo tâm trạng của mình, bà tiếp tục: ‘Đủ rồi, cũng muộn rồi. Mẹ về đây. Con cũng nên đi ngủ sớm, đừng thức khuya quá nhé!’
Vân đáp: ‘Vâng, mẹ về ạ!’ Cô đứng lên và đi theo bà Ba một đoạn đường, tiễn bà ra cổng.
Bà Ba nói: ‘Vào đi con!’
Vân nói: ‘Vâng, mẹ về cẩn thận.’
Vân đợi bà Ba khoá cổng và nghe tiếng leng keng của chìa khoá, biết bà đã khoá cổng rồi thì cô mới yên tâm vào nhà.
Vân không còn tâm trạng để làm việc nữa. Cô dọn lấy những nòng thuốc vào một góc nhà, lấy màn đắp lên giường rồi tắt đèn. Khi cô vừa vén màn để trèo lên giường, điện thoại di động reo lên: ‘Teng! teng!’ Vân nhìn vào màn hình và thấy tên Phương hiện lên, cô nhanh chóng nhấc điện thoại vào tai và nói: ‘Em đây!’
Phương hỏi: ‘Mẹ về chưa em?’
Vân trả lời: ‘Mẹ mới về.’
Phương tiếp tục: ‘Em đang làm gì?’
Vân nói: ‘Em vừa lên giường thì anh gọi đấy.’
Phương nói: ‘Vậy là chúng mình có thần giao cách cảm rồi. Anh cũng vừa lên giường.’ Anh cười hì hì. Hôm nay anh không còn phải ở bệnh viện, nên anh được ngủ tại nhà. Nhưng dù ở nhà, anh vẫn không yên lòng, lo lắng cho mẹ và con Vân. Cả tay lẫn chân của anh cứ bồi hồi, anh muốn chạy đến bên mẹ con Vân ngay. Nhưng khi trời đã tối như vậy, anh không dám ra đường. Anh và Vân hiện chỉ là bạn bè, và không thể thay đổi điều đó.
Phương tiếp tục: ‘Mẹ vừa nói chuyện về anh và em?’
Vân làm bất ngờ và thú nhận: ‘Vâng.’
Phương hỏi: ‘Mẹ có nói gì về anh không? Mẹ nói gì?’
Vân cười: ‘Mẹ nói anh là người xấu, không nên đến gần anh, tránh xa anh ra.’
Phương phản ứng: ‘Cái gì? Vậy em muốn anh là người xấu à? Chắc chắn anh sẽ đến ngay bây giờ để làm người xấu cho em coi. Lúc đó thì đừng trách anh đấy!’
Vân đốc thúc: ‘Anh dám?’
Phương đáp: ‘Tại sao không? Chỉ cần em ừ một tiếng, anh sẽ đến ngay sau 5 phút.’
Vân cười: ‘Anh làm như mình là thần tiên vậy, muốn là bay đến ngay.’
Phương nói: ‘Anh không phải là thần tiên, anh không tài giỏi như vậy. Nhưng em luôn trong tim anh. Với anh, em rất gần, gần như một phần cơ thể của anh đấy, Vân à!’
Vân cảm thấy trái tim mình rưng rức khi nghe những lời của Phương.
Phương hỏi: ‘Em sao thế Vân?’ Anh có thể cảm nhận từng biểu cảm và giọng điệu của Vân.
Vân nói: ‘Mẹ nói chúng ta không nên để lỡ nhiều thời gian như thế. Mẹ muốn chúng ta…’
Vân ngừng lại, không dám nói tiếp.
Phương nói: ‘Vân, chờ anh nhé! Anh không thể ở nhà thế này nữa. Anh muốn ôm em, muốn ôm em ngay bây giờ. Anh sẽ đến nhà mẹ con em đêm nay.’
Vân lo lắng. Bây giờ đã 11 giờ tối, anh còn muốn ra đường làm gì. Cô nghĩ cản trở anh, nhưng chẳng kịp.
Cô đứng lên, vén màn cho con, mở cửa rồi chạy ra ngoài.
Chừng 10 phút sau, cô thấy ánh sáng đèn pha ô tô từ xa. Cô hồi hộp tiến ra đường và chờ đợi.”
Chiếc xe ô tô từ từ đỗ trước cổng nhà Vân. Phương nhanh chóng bước ra khỏi xe và trước khi kịp đóng cửa, anh đã chạy vội lại để ôm chầm lấy Vân.
“Vân! Anh nhớ em quá đi mất!” Phương nói.
Vân bị áp lực bởi cái ôm quá mạnh và nhanh của Phương.
“Anh… em!” Vân thở dốc và ho.
Phương nhận ra lỗi và nói, “Ôi! Anh xin lỗi!” Anh đỡ Vân ra và xoa nhẹ lưng cô.
Vân cười và trấn an anh, “Em không sao.”
Phương đặt một dáng cởi mở và nói, “Anh vui quá không thể đợi nữa. Từ tối đến giờ anh đã thấp thỏm không yên. Hoá ra có một tin vui thật. Cảm ơn em, cảm ơn em đã chấp nhận anh!”
Phương đột ngột kéo Vân vào lòng anh và hôn cô. Từng nụ hôn đánh thức những cảm xúc mạnh mẽ.
“Vân! Anh hạnh phúc quá! Chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc như lúc này! Vân!” Phương thốt lên.
Anh cúi xuống, nhấc gương mặt của Vân ra khỏi ngực anh và nhìn cô đắm đuối. Ánh mắt của anh bóng bẩy, như có lửa bốc cháy, và làm cho Vân cũng trở nên nóng rực.
Trái tim Phương đập liên hồi, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Tay anh nâng cằm của Vân lên và ôm cô thật sát, đôi môi của anh chạm nhẹ vào môi của cô. Hương vị ngọt ngào của tình yêu xoay quanh họ, khiến anh muốn giữ chặt Vân là của riêng mình.
Vân mắc cỡ và đặt tay lên ngực Phương, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Anh! Giữa đường thế này!” Vân nói, lo lắng.
“Ồ! Anh quên mất!” Phương nói khi nhìn lại. Hai người đứng dưới ánh đèn cột gần cổng nhà Vân, và đã quá muộn. Giờ này, có thể có người ra ngoài và thấy họ.
Phương cười và dẫn Vân vào góc khuất, bên cạnh cánh cổng nhà bà Ba, sau cây si. Chỗ đó bị che khuất bởi cây và ánh đèn điện, không ai có thể thấy rõ họ.
Phương vẫn đang đắm chìm trong cảm giác thăng hoa, ôm Vân thật chặt và hít thật nhẹ.
“Bạn ấy đứng trước cửa nhà làm gì thế này?” Ánh sáng của đèn ngoài sân nhà bà Ba bất ngờ bật sáng. Tiếp sau đó, tiếng gào to của Vượng vang lên.
Cả Vân và Phương đột nhiên hoảng hốt, quay sang nhìn vào sân nhà bà Ba. Bà Ba đang cầm đèn pin chiếu thẳng vào họ. Đằng sau bà là Vượng, với tay đã sẵn sàng ném viên gạch.