Qua một đời chồng chương 34 | Chỗ dựa vững chắc cho Vân
Phương đã đến thăm nhà Vân để xem xét việc cải thiện nhà tắm và nhà vệ sinh. Nhà tắm cũ kỹ, phải sử dụng nước máy từ thùng mới để tắm. Cửa cũng bị lỏng lẻo, chốt đã hỏng, và Vân đã tự làm một móc sắt để tạm thời giữ cửa. Phương đã nhận thấy rằng tình trạng này không ổn, và anh đề xuất với Vân việc sửa chữa nhà tắm và nhà vệ sinh để làm cho mọi thứ thuận tiện hơn.
Còn Bi thì rất phấn khích khi thấy có một vòi hoa sen trong phòng tắm. Trước đây, Vân phải thường xuyên thúc đẩy Bi đi tắm vì cậu ta luôn quên mất việc tắm khi mải mê chơi đùa. Nhưng bây giờ, với cái vòi hoa sen và máy nước nóng lạnh, Bi tự mình tự quyết và tắm sạch sẽ mà không cần mẹ giục.
Vân thích cuộc sống ở đây và cô ấy chia sẻ với Phương rằng cô muốn ở đây mãi, không muốn chuyển đi đâu khác. Cô đã tìm thấy niềm hạnh phúc và ý nghĩa cuộc sống ở nơi này, và còn có bà Ba ở bên cạnh. Ban đầu, Phương đã nghĩ đến việc Vân sẽ về sống chung tại nhà anh, nhưng sau khi nghe Vân chia sẻ ước mơ của mình, Phương đã đồng tình.
Hai người đã bày tỏ ý muốn mua lại ngôi nhà này từ bà Ba. Nghe được điều này, bà Ba đáp lại:
“Ngôi nhà này ban đầu là của con gái lớn của tôi. Tôi không muốn bán nó bất kể giá là bao nhiêu. Tôi đã đến tuổi này, và tiền bạc không còn quan trọng đối với tôi nữa. Nhưng đối với Vân, đó là một chuyện khác.”
Bà Ba nhìn Vân một cách đầy cảm xúc và tiếp tục:
“Mẹ đã tìm kiếm con gái mình suốt hơn ba mươi năm. Tôi luôn hi vọng rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ quay về ngôi nhà này. Nhưng hi vọng đó ngày càng mỏng manh. Tôi cảm thấy mình như một chiếc lá vàng đang đung đưa trước gió, không biết khi nào sẽ rụng. Có lẽ ông trời đã muốn chúng tôi gặp nhau ở đây. Ngôi nhà này, tôi sẽ để cho Vân. Khi tôi không còn nữa, nó sẽ thuộc hoàn toàn cho con. Hãy coi đó là món quà mẹ để lại cho con gái của mẹ.”
“Mẹ!” Vân nắm lấy bàn tay yếu ớt của người mẹ đầy gian khổ, người đã tìm kiếm suốt cả cuộc đời mà không có bất kỳ dấu vết nào về đứa con gái của mình.
“Vân! Con không cần phải cảm thấy xấu hổ. Suốt những năm qua, có con, có Bi, mẹ cảm thấy đã tìm thấy sự an ủi cuối cùng trong cuộc đời mình.”
Sau đó, bà Ba nhìn Phương và nói:
“Con có thể tự do sửa đổi nhà cửa theo ý muốn để Vân và con gái tôi cảm thấy thoải mái. Tôi rất vui mừng vì đã gặp được Vân và con. Hãy làm như con muốn, không cần hỏi ý tôi. Tôi thấy đó là sự đền đáp từ trời cho hai đứa con của tôi.”
Bà nắm lấy tay Phương và vỗ nhẹ.
“Chúng con xin cảm ơn bác ạ,” Phương trả lời với vẻ biết ơn.
Phương và Vân nhìn nhau với niềm vui và sự cảm động.
Phương đã thuê người sửa lại toàn bộ ngôi nhà. Họ xây thêm hai phòng ngủ cứng cáp, một cho Bi và một cho Vân, được trang bị đầy đủ tiện nghi. Vân tự tay trang trí phòng của mình, lần đầu tiên cô có một không gian riêng tư. Trong gia đình nghèo khó, Vân và Dung đã phải ngủ chung trên một giường trong căn nhà chính. Bàn học, sách tham khảo và đồ dùng học tập toàn là của Dung, vì Dung học giỏi và bà Thao đã mua tất cả cho cô ấy. Vân chỉ có thể nhìn và sử dụng chúng khi Dung không có ở nhà. Một lần, Vân dùng máy tính của Dung để làm bài tập và bị mẹ mắng vì sợ làm hỏng đồ của em gái. Từ đó, cô không dám chạm vào đồ của Dung nữa.
Vân giữ một bức ảnh từ thời cô bé, được chụp cùng ông Thanh và bà Thao trước khi Dung chào đời. Cô quý trọng bức ảnh này dù không có ký ức về thời điểm đó. Bà Thao đã loại bỏ nó khỏi khung ảnh lớn khi có nhiều ảnh mới khác, toàn là ảnh của Dung. Các bức ảnh mới là những khoảnh khắc của Dung trong các chuyến đi và các giải thưởng học tập. Bà Thao tự hào về Dung nên không để ý đến bức ảnh cũ của Vân.
Vân đã cất giấu tấm ảnh quý báu này trong ngăn bàn riêng. Cô mang theo nó khi kết hôn và không có cơ hội để treo nó lên. Cô đã tự tay ép lại ảnh và đặt nó trong một khung để treo ở phòng ngủ cùng với rất nhiều bức ảnh của bà Thao và Dung.
Phương đề nghị muốn đến nhà bố mẹ Vân để thông báo về mối quan hệ của họ. Phương biết rằng mối quan hệ giữa Vân và gia đình cô không tốt qua lời kể của Bi. Phương chỉ dám hỏi qua Bi và không dám hỏi Vân trực tiếp, lo lắng rằng sẽ làm cô buồn. Phương không muốn làm tổn thương người yêu mình và luôn tôn trọng quyết định của cô.
Vân cảm thấy bất ngờ với đề nghị của Phương. Cô cũng muốn giới thiệu Phương với bố mẹ mình, nhưng cô sợ sự lạnh lùng của bà Thao sẽ làm tổn thương Phương. Bà không đánh giá cao Vân, và nếu bà không đánh giá cao Vân thì bà cũng sẽ không đánh giá cao con rể của mình. Vân hiểu điều này, nên dù cô muốn, cô không dám đề nghị với Phương. Tuy nhiên, khi Phương đề xuất trước, cô cũng đồng tình.
“Mẹ em… có thể sẽ không dễ chịu một chút,” Vân bày tỏ lo lắng trước hết để Phương biết và hiểu.
“Anh hiểu rồi. Em đừng lo, mọi chuyện có anh đây,” Phương trả lời với sự tự tin.
“Anh hiểu gì?” Vân ngạc nhiên.
“Em không cần suy nghĩ quá nhiều. Em chỉ cần biết rằng từ bây giờ, anh ở bên cạnh em. Em không còn một mình nữa. Không ai có thể tổn thương em và con rể nữa.”
Phương nắm chặt hai vai của Vân và nhìn sâu vào mắt cô.
“Từ nay trở đi, anh sẽ luôn bên cạnh em. Em đừng phải lo lắng nữa. Anh sẽ che chở em. Em là cô gái duy nhất của anh.”
Vân nhìn Phương, mắt ướt đẫm. Cô cảm thấy bản thân mình sắp khóc. Cảm giác của sự đau khổ tràn đầy trong cô. Cô chưa bao giờ trải qua việc có một người đàn ông sẵn sàng bảo vệ cô. Cuộc đời của Vân chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy. Lời tình cảm của một người đàn ông trên ba mươi với người phụ nữ đã trải qua cuộc hôn nhân mà cô nghĩ mình đã vượt qua. Cô đã chấp nhận sự thực đắng đuối rằng không có gì như lời mơ ước. Nhưng bây giờ, cô đang trở về những thời kỳ thiếu nữ đầy hạnh phúc.
Vào một buổi sáng Chủ Nhật, ông Thanh đi chợ mua đồ ăn. Trong nhà chỉ có bà Thao và thằng Bo. Dung vẫn đang ngủ. Cổng nhà bà Thao đã được đóng chặt, không cho thằng Bo ra ngoài vì sợ bị xe ô tô đâm. Người lớn chỉ cần đưa tay qua khe cổng để mở nó. Ông Thanh thường làm vậy.
Một chiếc xe ô tô đỗ trước cổng. Bà Thao cảm thấy hơi ngạc nhiên vì đã lâu rồi không có xe ô tô đến nhà bà. Kể từ khi Dung ly hôn, Hồng Đăng cũng không đến nữa. Nhưng trong tâm trí bà vẫn còn hi vọng rằng anh ta sẽ quay lại, và con gái và anh ta sẽ hoàn hảo hóa gia đình. Bà cũng mong bà được nâng đầu lên để nhìn thế giới xung quanh một lần nữa. Lâu lắm rồi, bà không thấy anh ta đến, liệu có lẽ anh ấy đã suy nghĩ lại? Bà Thao cảm thấy mừng mừng và nên nói:
“Cháu chào bác ạ!”
“Mẹ!”
Bà Thao bất ngờ khi đứng trước bà là bác sĩ Phương, người đã điều trị cho bà và cô con gái đầu Vân.
“Bác sĩ, bác sĩ đến đây có việc gì ạ?”
“Dạ! Chúng cháu đến thăm hai bác ạ.”
“Chúng cháu?” Bà Thao ngạc nhiên.
“Vâng… Chồng của bác sĩ!” Bà Thao người lạ nói.
“Ah, ông ngoại! Ông ngoại về rồi.”
Thằng Bi nhảy lên vui mừng khi thấy ông nội của mình trở về từ chợ. Nó sợ bà ngoại, vì vậy nó đứng sau mẹ và không dám lại gần. Cho đến khi nó thấy ông Thanh, nó mới mừng rỡ và la hét.
“Ông vừa đi chợ về à?” Phương nghe thấy thằng Bi reo tên ông nội, vui vẻ quay lại và chào ông.
“Ôi! Bác sĩ Phương!” Ông Thanh nhận ra ngay Phương và cảm thấy vui mừng. Hồi ở bệnh viện, ông và Phương thường nói chuyện với nhau. Phương thậm chí còn nhờ mua đồ ăn giúp ông, nên ông rất biết ơn anh ấy.
“Mọi người vào trong nhà đi, đứng ngoài nắng lắm.”
Ông Thanh dường như không thắc mắc về sự xuất hiện đồng loạt của họ.
Bà Thao không nói gì, chỉ đi theo và đóng cánh cửa sau lưng mình.
Phương đưa hai bịch thực phẩm cho Vân mang xuống bếp. Còn một bịch bánh kẹo và thuốc bổ, anh đặt lên bàn làm quà biếu ông bà.
“Cháu mang theo một ít quà biếu bác ạ.”
“Ôi! Bác sĩ đến thăm đã là niềm vui rồi, quà biếu làm gì cho tốn kém.” Ông Thanh vui vẻ nói.
“Vân! Mang phích nước nóng lên cho cha con.”
“Vâng ạ!”
Vân lấy phích nước nóng mà ông Thanh đã sắm sửa từ sáng sớm nhưng quên đem lên.
“Bác để cháu ạ!” Phương nhanh chóng lấy phích nước nóng từ tay ông Thanh và tự mình pha chè. Cách anh làm rất chuyên nghiệp, dường như anh cũng thích uống nước chè giống ông Thanh.
“Thật ngẫu hứng. Làm sao mà bác sĩ và con gái tôi đến cùng lúc được nhỉ?”
Ông Thanh hoàn toàn không nghi ngờ và vô tư đặt câu hỏi. Ông không biết Vân và Phương đã đến từ cùng một xe hơi.
“Dạ không ạ. Chúng cháu đã đi cùng nhau đến đây.”
“Hả?” Ông Thanh bây giờ mới bị bất ngờ khi Phương làm rõ như vậy.
“Vân ơi! Đến đây đi em!” Phương cười và gọi Vân, trong khi cô vẫn đang bận rộn xuống bếp. Thực ra cô đang cảm thấy run sợ khi nhìn ánh mắt tò mò của bà Thao.
Nghe thấy tiếng gọi của Phương, cô giật mình. Tuy nhiên, khi nghĩ đến Phương, cô cảm thấy an ủi và tự tin hơn một chút.
Vân lên phòng và đứng bên cạnh Phương.
“Em ngồi xuống đi!” Phương chia sẻ ghế cho Vân.
“Dạ! Hôm nay chúng cháu đến đây trước để thăm hai bác, sau đó cháu xin phép hai bác chăm sóc mẹ con Vân ạ.”
“Hả?” Cả bà Thao và ông Thanh đều mắt tròn tròn, hoàn toàn bất ngờ.
“Bác sĩ… với con gái tôi…” Ông Thanh ấp úng, không thể tin vào tai mình.
“Vâng ạ. Cháu và Vân đang hò hẹn nhau.” Phương làm rõ mọi thứ một cách tự tin.
“Vân?” Ông Thanh nhìn sang con gái để xác nhận một lần nữa.
Vân gật đầu và nói nhẹ:
“Dạ, anh ấy nói đúng ạ. Chúng cháu xin phép bố mẹ để được ở bên nhau ạ.”
Ông Thanh nghe thấy lời nói từ miệng con gái mình, mừng quá nên nước mắt tuôn trào.
“Ôi! Nếu vậy thì quá tốt! Rất tốt!”
“Bố! Bố!” Phương nắm lấy tay ông.
“Vân ơi! Cuối cùng, con cũng đã tìm được người yêu! Bố vô cùng vui mừng cho con! Vui mừng cho cô con gái của bố!”
“Dạ! Bố!”
Vân cũng không kìm nước mắt khi nhìn thấy bố mình khóc.
Ông Thanh lau nước mắt và nhìn Phương:
“Bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ đã yêu con gái tôi! Nó đã trải qua nhiều khổ đau. Mong bác sĩ yêu thương nó sâu sắc, đừng làm nó đau thêm lần nào nữa. Nó là một đứa con gái ngoan, biết điều và sống biết trước biết sau, nhưng cuộc đời nó đã quá đủ đắng cay rồi. Bác sĩ! Hãy thật lòng quý trọng con gái tôi! Đừng để nó bao giờ phải đau khổ thêm!” Ông Thanh nói một cách cảm động, như kiểu đang dặn dò con rể trước khi trao con gái cho chồng.