Qua một đời chồng chương 35 | Hạnh phúc đến với Vân

25/10/2023 Tác giả: Hà Phong 62

Bà Thao thấy chồng rơi nước mắt và không muốn để ông xấu hổ, bà đã nói:

“Chồng à!”

Ông Thanh, khi nghe tiếng vợ, biết rõ bà đang nói gì, nhanh chóng lau đi nước mắt và trả lời:

“Xin lỗi, bác sĩ. Tôi vui quá nên đã khóc…”

“Không sao cả, bác ạ. Tôi hiểu tâm trạng của bác lúc này,” Phương nhanh chóng đỡ lấy tay ông Thanh và nói.

“Từ nay, đừng gọi tôi là bác sĩ nữa, bác ạ. Hãy gọi tôi Phương, như cách bác gọi Vân vậy, để chúng ta thân mật hơn.”

“Vâng… Tôi… à không… bác nhớ rồi.”

Thấy bà Thao không phản ứng gì, Phương quay sang bà và nói:

“Chúng cháu muốn xin phép bác để có thời gian hiểu nhau. Bác có đồng ý không, ạ?”

Phương cúi đầu với vẻ trang trọng, không thể thân thiết như với ông Thanh.

Bà Thao liếc nhìn Vân mà không dám nhìn thẳng vào cô, nói nhẹ:

“Về việc của con Vân và bác sĩ, tôi… tôi không có ý kiến gì cả.”

Bà Thao cảm thấy hơi ngượng trước Vân sau ngày cô chăm sóc bà ở bệnh viện. Bà đã khóc khi thấy Vân lo lắng, chăm sóc bà từng chi tiết, không một lời than phiền. Bà cảm thấy xấu hổ và tự trách nhiệm về những gì đã xảy ra, nhưng không thể nói ra.

“Mẹ!” Vân gọi bà nhẹ.

“Về việc của con, con tự quyết định đi. Mẹ không can thiệp nữa.”

Từ lời “mẹ” thoát ra từ miệng bà Thao khiến cả Vân, ông Thanh và chính bà đều bất ngờ. Đó là lần đầu tiên Vân nghe mẹ gọi cô bằng từ “con.”

“Mẹ, cảm ơn mẹ!” Vân khóc nhưng không dám lại gần hay cầm tay bà.

Mắt bà Thao cay đắng và muốn rơi nước mắt, nhưng bà nỗ lực kìm lại. Bà tự trọng và cái bản tính tự cao tự đại khiến bà không thể bộc lộ cảm xúc của mình.

“Thôi, mọi người nói chuyện tiếp đi. Tôi sẽ đi phơi quần áo còn lại.”

Bà Thao giả vờ rời khỏi, cố gắng đi nhanh, dù bước chân vẫn có phần lúng túng. Nhưng bà đã quyết tâm đi nhanh.

Ông Thanh rất vui mừng, nhìn Vân gật đầu và cười. Vân hiểu ý ông. Cô cũng hiểu mối quan hệ giữa mình và mẹ đã thêm gắn kết.

Phương nắm lấy tay Vân với hạnh phúc, thì thầm vào tai cô:

“Anh đã nói với em rồi đấy. Mọi thứ sẽ thuận lợi, đúng không?”

Vân xiết chặt tay của Phương bằng tay của mình, cười và khóc đồng thời. Cô biết ơn, tình yêu của cô. Cô không cần phải nói thành lời, những suy tư ấy nằm trong lòng cô. Từ khi có Phương, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, anh là nguồn sáng soi rọi cuộc đời cô.
Công việc sửa sang nhà đã hoàn tất. Vân mời bà Ba đến thăm ngôi nhà mới của mình. Bà Ba thường xuyên đứng ngoài xem thợ thủ công làm việc, nhưng lần này, căn phòng đã được trang trí hoàn hảo. Vân tự hào cho bà Ba thấy căn phòng của cô đã được sắp đặt đẹp đẽ. Vân thường tỏ ra giống như một đứa trẻ đứng cạnh bà, luôn muốn khoe thành tựu của mình trước mẹ để được khen ngợi.

Bà Ba đã thăm phòng của thằng Bi xong và sau đó đến phòng của Vân.

“Con cứ thoải mái đi! Tôi sẽ đi ra chợ một chút,” Vân nói.

“Được, con cứ đi, đừng lo,” bà Ba đáp.

Bà Ba bước vào căn phòng của Vân. Phòng được trang trí đơn giản, nhưng rất gọn gàng. Chiếc bàn nhỏ xinh gần đầu giường. Cả căn phòng treo đầy những khung ảnh được Vân tự thiết kế. Bà Ba không thể nào cầm nén nổi tiếng cười. Con bé Vân này thật kỳ quái, chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà trang trí phòng như một học sinh. Vân dường như không có tuổi thơ. Hồi còn đi học, cô ấy cũng thích tự tay trang trí căn phòng của mình, treo ảnh bạn bè lên tường, nhưng không bao giờ thực hiện được. Cô ấy không có một góc riêng tư nào trong ngôi nhà đó. Khao khát từ tuổi nhỏ vẫn còn sống trong lòng cô. Do đó, dù bây giờ đã trưởng thành, cô vẫn duy trì ước mơ đó. Và giờ đây, cơ hội đã đến.

Bà Ba đi một vòng quanh căn phòng, nhìn những bức ảnh của hai mẹ con Vân, cô ấy như làm lại cuộc sống trẻ thời của mình. Bà Ba cúi thấp để nhìn một cách rõ ràng các bức ảnh, và bất ngờ, bà dừng lại ở một bức ảnh cũ, đã được bao phủ bởi lớp vật liệu nhựa trước bàn trang điểm của Vân.

“Cô bé áo hoa này…” Bà Ba chùng mắt lại, đẩy sát tường để nhìn kỹ hơn. “Cô bé áo hoa này được một người đàn ông bế lên, và bên cạnh đó có một phụ nữ… đó chính là Mai, con gái của tôi. Không lẽ có thể?” Bà Ba không thể nhầm lẫn, dù cô bé mặc đồ gì, thay đổi kiểu tóc thế nào, nét mặt ấy bà không thể nhầm lẫn. Đó chính là con gái đã mất tích của bà. Chính là cô ấy.

Hai bàn tay của bà Ba run lên, và cô ấy đang khóc. Bà ngồi xuống giường, thở hổn hển.

“Mai! Có phải là con không? Mẹ không mơ thấy đúng không? Có phải con không? Có lẽ Chúa đã thương xót mẹ và đưa con trở lại, phải không?” Bà Ba khấn vái và khóc, trái tim hạnh phúc nhưng cũng lo lắng. Nếu mà nhầm lẫn thì sao? Trên thế gian này cũng có nhiều người giống nhau. Nhưng bà vẫn muốn điều tra để biết chắc.

“Mẹ! Mẹ sao vậy?” Vân hoảng hốt khi thấy bà Ba rưng rưng, gương mặt đầy nước mắt và mình cô đang ngồi trước bức ảnh của mình.

Vân nắm lấy bà Ba. “Đó là ảnh cậu bé Mai à?” Bà Ba hỏi.

“Dạ?” Vân ngạc nhiên khi nghe bà Ba gọi cô là Mai.

“À không, mẹ nhầm. Đây có phải là con không?”

“Vâng ạ. Đúng đấy, đây là ảnh của tớ lúc ba tuổi đấy. Còn đây là bố và mẹ tớ.”

Vân chỉ vào từng người trong bức ảnh. Bà Ba nhìn Vân, sau đó lại nhìn cô bé trong ảnh, mắt cô đầy nước mắt.
Vân thấy bà Ba đang suy tư nên nằm xuống ngồi bên cạnh bà và nói:

“Mẹ ạ, mẹ đang nhớ đến chị ấy, phải không?”

Bà Ba nhớ đến con gái với vẻ buồn thương và trả lời:

“Ừ, đúng vậy. Mỗi khi thấy một đứa trẻ gái nào đó cỡ ba bốn tuổi, mẹ lại nhớ đến chị con. Cô bé đã lạc lúc ba tuổi.”

Vân thấy bà Ba nhớ về con gái với tâm trạng buồn, nên cô an ủi bà:

“Mẹ đừng lo lắng. Người ta thường nói, cây xanh thì lá cũng xanh. Cha mẹ đẹp lòng thì con cũng sẽ tìm thấy một gia đình tốt và được yêu thương. Con tin rằng chị ấy sẽ tìm được một mái ấm ấm áp, mẹ ạ.”

Bà Ba nhìn Vân, có lẽ cô ấy đã đúng. Nhưng câu chuyện về chị ấy luôn là một điều lo âu sâu sắc trong tâm trí bà. Nhớ lại tình cảnh của Vân, bà nghẹn ngào.

“Vân! Ngày mai, con đưa mẹ về thăm quê hương được không?” Bà Ba đề nghị bất ngờ. Mặc dù bà rất chắc chắn rằng Vân là con gái thất lạc của bà, nhưng bà muốn xác nhận một lần nữa. Bà không muốn Vân bị sốc giống như khi cô không thể chấp nhận mình không phải là con gái bà. Mặc dù bà chỉ có một phần nhỏ niềm nghi ngờ này, nhưng bà muốn chắc chắn.

“Mẹ muốn làm gì ạ? Mẹ muốn gặp bố mẹ con sao?” Vân bất ngờ với ý định của bà Ba. Chuyện Vân là con riêng, cô chưa bao giờ nói với gia đình mình. Nếu bà Thao biết cô đã chấp nhận một người khác làm mẹ nuôi, cô sẽ bị quấy rối. Bà Thao có thể nghĩ rằng cô bỏ mình vì cô chê bà không đủ tốt, và có thể bà sẽ không đón Vân trở lại nhà. Tất cả những mối quan hệ mới mẻ này vẫn còn rất mong manh.

Nhìn thấy Vân chần chừ, bà Ba nhanh chóng thêm:

“Con đừng lo. Mẹ sẽ nói với bố mẹ con. Mẹ chỉ muốn biết gia đình của con gái mẹ như thế nào thôi. Nếu mà bố mẹ con không thích con đưa người lạ làm mẹ kết nghĩa, mẹ sẽ không nói. Con yên tâm. Người già hiểu rất nhiều, họ dễ thấu hiểu và thông cảm với nhau hơn. Vì vậy, đừng lo lắng.”

“Vâng ạ. Thế thì để mai sáng con đưa mẹ về nhé.” Vân nói nhẹ, nhưng cô vẫn cảm thấy một chút lo lắng.

Bà Ba về nhà và tìm lại ảnh cũ của mình và con gái. Không thể nhầm lẫn được. Cô bé đó chính là Mai. Bà ôm ảnh lên ngực và khóc trong một khoảnh khắc. Niềm vui cuối đời của bà đã đến gần rồi.

Bà Ba thức sớm. Bà kêu Vượng đi mua một ít quà và sắp xếp chúng vào một giỏ sang trọng. Vân đưa con đi học xong, sau đó đến đón bà. Bà Ba nói để đi taxi, vì quà quá nhiều và cồng kềnh. Đi xe máy sẽ không thuận tiện.
Vân vâng lời bà Ba, về đến nhà, cất xe máy, và sau đó đến nhà bà Ba. Bà Ba đã gọi một chiếc taxi và nó đã đỗ trước cổng.

Cả Vân và bà Ba đều rất hồi hộp, nhưng mỗi người lại nghĩ về một điều khác. Vân tự an ủi mình, tin rằng bà Thao đã thay đổi và sẽ không làm khó bà Ba. Cô nghĩ rằng cuộc gặp này sẽ suôn sẻ, giống như chuyện giữa cô và Phương hôm trước.

Taxi dừng tại cổng và Vân xuống trước, gọi lên:

“Mẹ ơi! Mẹ!”

Bà Thao và ông Thanh đang ở trong nhà. Ông Thanh đang tưới cây thì nghe tiếng Vân gọi và chạy ra mở cổng.

“Bố!”

“Ừ, con về chơi à? Bác sĩ Phương và Bi ở đâu?”

“Chào ông!”

Bà Ba bước lại gần và chào ông Thanh.

“Chào bà! Bà là…”

“Dạ, đây là bà Ba, hàng xóm của con. Hôm nay bà muốn đến nhà thăm bố mẹ con để biết ạ.”

Vân giải thích thay cho bà Ba, theo kế hoạch đã thảo luận trước đó.

“Ôi, quý bà quá! Mời bà vào nhà chơi.”

Ông Thanh vui vẻ mời bà Ba vào.

“Vân, mau đưa bà vào nhà đi con!”

“Vâng ạ!” Vân nói và cầm đồ của bà Ba, sau đó theo sau bà Ba vào nhà.

“Ông ơi, có khách đến đấy.”

Ông Thanh gọi vợ, và bà Thao vẫn đang rửa bát.

“Mời bà vào nhà chơi! Bà Ba là hàng xóm của Vân, người cho Vân thuê nhà miễn phí đó.”

Ông Thanh giới thiệu bà Ba cho vợ.

“Chào bà!”

Bà Ba cúi đầu chào bà Thao.

“Vâng, chào bà!” Bà Thao trả lời hờ hững và không quan tâm lắm đến lời giới thiệu của ông Thanh.

Bà Ba quan sát thái độ của bà Thao và hiểu rằng bà này có tính cách khó tính. Bà gọi Vân vào:

“Vân! Bà quên uống thuốc rồi. Con ra hiệu thuốc mua cho bà loại thuốc này nhé. Bà phải uống vào buổi sáng.”

Bà Ba nói cố tình về một loại thuốc mà chỉ có ở thị trấn khác để Vân phải ra xa mua. Bà Ba muốn có thời gian riêng tư để nói chuyện với bố mẹ Vân.

Bài viết liên quan