Qua một đời chồng chương 36 | Vân tìm được mẹ đẻ

25/10/2023 Tác giả: Hà Phong 68

Vân không có nghi ngờ gì và nhanh chóng lấy xe máy để rời khỏi đó theo lời khuyên của bà Ba.

Khi Vân đã ra đi, bà Ba bắt đầu thảo luận với ông Thanh và bà Thao:

“Bất chợt chiều tối này, hai mẹ con lại đến nhà tôi. Thật là kỳ quái, có lẽ trời đã sắp đặt như vậy. Nhà tôi dù không ở thường xuyên, nhưng vẫn được tôi giữ gọn gàng và sạch sẽ.”

Ông Thanh cảm ơn bà Ba vì đã giúp đỡ Vân:

“Chúng tôi thật biết ơn chị. Xin cảm ơn chị đã chăm sóc cháu Vân, con gái của chúng tôi.”

Ông Thanh cảm thấy một chút ngượng nghịu vì không thể tự mình giúp đỡ con gái mình và phải để một người lạ chăm sóc Vân.

Bà Ba nhận thấy thái độ của cặp vợ chồng ông Thanh và đoán ra phần nào hoàn cảnh của Vân trong ngôi nhà này:

“Cháu Vân ở đây chắc chắn đã phải đối mặt với nhiều khó khăn. Tôi muốn hỏi một điều, cháu Vân sinh năm bao nhiêu?”

Ông Thanh bất ngờ và không biết trả lời, sau đó ông lúng túng:

“Hình như là năm tuổi Sửu, đúng không bà?”

“Ừ, có lẽ thế.” Bà Thao cũng trả lời chồng để tránh câu hỏi.

Bà Ba nhận ra rằng ông bà đã quên năm sinh của con gái mình, điều mà một bố mẹ không thể quên. Bà tự tin rằng Vân không phải con ruột của họ. Bà nói tiếp:

“Lúc này, tôi có thể yên tâm.” Bà rút ra một bức hình cũ từ túi và đưa cho họ. Bức hình này là của một đứa bé gái, tóc buộc thành hai bím, đứng bên cạnh một chậu hoa đào trong ngày Tết.

“Ông bà xem, có quen với đứa bé này không?”

Ông Thanh và bà Thao đều hoảng hốt. Họ biết rằng đứa bé trong bức ảnh chính là đứa bé họ nhặt được từ chợ, cùng bộ quần áo mà họ đã thấy khi nó đứng khóc ở chợ.

“Bà… Tại sao bà có bức hình này?” Ông Thanh hỏi, cả hai người đều hoang mang.

Bà Ba quan sát thái độ của họ và nói:

“Có lẽ ông bà nhận ra đứa bé gái trong ảnh này, phải không?”

Bà Thao không nói gì, còn ông Thanh có vẻ mệt mỏi, vẻ mặt đau khổ và không nói lên điều gì.

“Không còn lý do để giữ bí mật nữa, đứa bé trong ảnh này là con gái tôi. Cháu bị mất tích hơn ba mươi năm, từ khi cháu mới hơn hai tuổi, trong một lần tôi đi chợ mùng 4 Tết. Tôi đã tìm kiếm con gái mình suốt những năm tháng dài đó mà chưa bao giờ tìm thấy.”

Bà Ba run rẩy và mắt bà đã đỏ hoe:

“Bà… Con gái bà sao?”

Ông Thanh, thấy bà Ba gần như khóc, nhanh chóng hỏi:

“Đứa bé này là con gái bà à?”

Nhưng họ không thể nói lên điều gì, trái tim họ tràn đầy nỗi đau.
“Vâng, thưa ông,” ông Thanh trả lời với bà Ba.

Sau đó, bà Thao nói một cách quyết liệt: “Con Vân là con gái do chính tôi sinh ra.”

Ông Thao cố gắng ngăn chặn vợ: “Bà, xin lỗi, đừng…”

Nhưng bà Thao quyết định nói tiếp: “Ông im đi, để tôi nói. Tôi không biết bà đến đây với mục đích gì, nhưng con Vân là con gái ruột của tôi. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin bà về. Nhà tôi rất bận.”

Ông Thao, vẫn giữ bản tính nhân từ của mình, không thể kiểm soát bản thân khi thấy vợ mình không hiểu điều gì đã nói:

“Bà, xin lỗi, nhưng bà đã sống gần bốn mươi năm với tôi, và đến giờ này tôi vẫn không hiểu bà là người như thế nào. Con Vân đã phải chịu nhiều khó khăn từ khi còn nhỏ. Tại sao bà lại có thể từ bỏ nó? Từ trước đến giờ, bà đã làm gì cho nó?”

Bà Thao không thể nói gì trước những lời của ông Thanh, và ông Thanh quyết định đặt lên bàn mọi sự thật:

“Từ trước đến giờ, tôi luôn nhường nhịn bà và để bà quản lý gia đình. Dù Vân bị tổn thương, nhưng tôi không dám lên tiếng. Nhưng bây giờ, cuộc đời Vân đã thay đổi, và tôi không thể để nó chịu đựng thêm nữa.”

Bà Ba cố gắng để không tỏ ra tức giận, nhưng vẻ nghiêm túc trên gương mặt của ông Thanh khiến bà không dám nói lời nào.

Bà Thao bất ngờ ôm mặt và khóc nức nở: “Tôi nuôi hai đứa con gái hơn ba mươi năm. Cả con Vân và con Dung. Tôi đã chăm sóc Dung từng ly từng tí, dốc hết tiền bạc, công sức và thời gian cho nó. Tôi đã đầu tư để Dung có cuộc sống tốt, có công việc ổn định và cuối cùng lấy một người chồng giàu có. Tôi đã nhịn nhục, chịu sỉ nhục khi con Dung chửi mẹ như hát, nhưng vẫn không thèm phàn nàn. Nhưng bây giờ, khi tôi gặp khó khăn, Dung không quan tâm tôi chút nào. Nó không hỏi thăm tôi khi tôi bị bệnh, và nếu tôi qua đời, nó cũng không quan tâm. Tôi đói, nó cũng không biết. Chỉ có Vân là luôn ở bên, chăm sóc tôi ngày đêm, dù điều đó đôi khi gây phiền toái. Tôi nuối tiếc lắm. Vân mới coi tôi như mẹ của nó, và tôi không muốn mất nó. Tôi thật sự không muốn. Ông hiểu không?”

Bà Thao khóc nức nở như một đứa trẻ. Ông Thanh tỏ ra vừa mừng vừa tức giận trước những gì vợ mình nói.

Bà Ba ban đầu có ý mắng bà Thao, nhưng khi thấy bà Thao đau đớn như vậy, bà không nỡ nói lời nào.

Ông Thanh muốn làm rõ cho bà Ba hiểu thêm: “Bà chị, tôi xin lỗi bà chị. Tôi hiểu rằng bà chị thương Vân lắm. Bà chị không cần phải xin lỗi, và tôi mong bà chị thông cảm cho gia đình tôi. Bà ấy…”

Nhưng bà Ba ngắt lời ông Thanh: “Ông, ông không cần phải xin lỗi tôi. Tôi biết ông luôn yêu thương con Vân. Chỉ là…”

Bà Ba cố gắng không hỏi về lý do tại sao bà Thao đã nhặt Vân về nuôi, vì bà thấy bà Thao đang trải qua một cuộc khó khăn tinh thần.

Ông Thanh biết rằng bà Ba đang có nhiều câu hỏi về Vân. Thay vì để bà Ba tự hỏi, ông quyết định kể lại câu chuyện về việc ông và bà Thao nhặt được Vân ở chợ.

“Ngày đó, mùng 4 tết, chúng tôi đưa rau lên chợ để bán. Chợ tết người ta đổ về sớm để mua đồ cho ngày lễ. Rau cỏ trở nên quý giá sau những ngày ăn thịt mỡ nhiều. Người ta không quan trọng giá cả, họ chỉ mua. Chúng tôi vừa bán vừa đổ mối sớm, nên về nhà sớm. Khi tới cuối cổng chợ, chúng tôi thấy một đứa bé gái khoảng hai ba tuổi đứng đó khóc. Nó cầm một quả bóng bay và không thấy ai xung quanh. Khi hỏi nó, nó không biết nói gì cả, vì nó quá bé. Nó chỉ nhớ tên mẹ mình, nhưng không biết nhà nơi nào. Vào thời điểm đó, không có loa phát thanh ở chợ và không có điện thoại di động. Chúng tôi nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai thuộc về nó. Bà Thao nghĩ ngay:

‘Hay là chúng ta nên đưa đứa bé này về nuôi? Chúng tôi đã trễ hẹn trong việc có con suốt ba bốn năm nay. Cả hai đứa con đầu đều chết sơ sinh. Thầy bói bảo rằng chúng tôi nên nhận nuôi một đứa trước để có thể có con sau này. Tôi đã suy xét rằng có thể nên lên trạm xá xin tạm đứa nào đó bị bỏ rơi để nuôi, nhưng chưa kịp thực hiện, thì may mắn chúng tôi gặp được đứa bé này. Mặt mũi nó sáng sủa, béo bự và dễ thương. Tôi nghĩ chắc chắn đây là đứa trẻ dễ nuôi.’

Tôi lo lắng:

‘Nhưng nếu bố mẹ nó tìm kiếm thì sao?’

Bà Thao trả lời:

‘Chúng ta hãy đợi thêm một chút, xem liệu họ có tìm kiếm nó không.’

Chồng bà vẫn lo lắng và nói:

‘Thôi, chúng ta hãy đứng đợi thêm một lúc, xem liệu họ có tìm thấy không.’

Bà Thao tức giận và quát:

‘Thôi đi, tôi đã nói mà! Còn có thể có ma quỷ nào đến đâu không? Hãy về ngay, đã trưa rồi kìa!’

Ông Thanh lo lắng về cảnh con bé đói đến thế, nên ông nhanh chóng bế nó lên ô tô, sau đó chúng tôi trở về nhà. Trong vài tháng đầu, chúng tôi đối xử với Vân như con ruột. Tuy nhiên, vào năm thứ hai, bà Thao đã mang thai và sinh ra Dung. Từ đó, bà Thao bắt đầu đối xử lạnh lùng với Vân, đặc biệt sau khi Dung ra đời. Vì Dung đẹp và nhanh nhẹn giống bà, bà Thao càng cưng chiều Dung hơn. Trong khi đó, Vân thường bám lấy tôi, ít nói, và luôn tỏ vẻ sợ hãi khi bà Thao mắng. Bà Thao thậm chí ghét Vân và xem cô ta như người lạ, không thể so sánh với con mình. Vân chỉ được nuôi và đối xử như một người ngoại quốc, và việc ấy đã khiến cuộc đời cô gặp nhiều khó khăn.”

Bà Ba nghe xong câu chuyện này, trái tim bà đau đớn. Bà biết con gái mình phải chịu nhiều khổ cực không phải vì cuộc sống nghèo nàn, mà vì bị đối xử khác biệt. Bà cảm thấy tội nghiệp con gái của mình, người đã phải chịu đựng sự phân biệt đối xử từ những người trong gia đình.
Ánh mắt của Vân nước bừng, cô nhìn đăm đăm vào bà Thao, mong chờ một câu trả lời.

Bà Thao không dám đối mặt với ánh mắt đầy thèm khát của Vân, cô gục xuống và bắt đầu khóc.

“Vân, hãy bình tĩnh đi!” Ông Thanh khuyên nhủ con gái.

Nhưng Vân quyết tâm:

“Không, bố ơi, con muốn biết sự thật. Con muốn biết về bố mẹ con là ai. Mọi người đều có tổ tiên, con muốn tìm hiểu về người đã sinh ra con, và tại sao họ lại bỏ rơi con. Bố, xin bố, hãy nói cho con biết.”

Vân nói trong nước mắt và khóc lóc như đứa trẻ.

Bà Ba trắng bên trong và khóc lóc:

“Con, mẹ xin lỗi! Mẹ thật sự xin lỗi! Mẹ… chính là mẹ ruột của con. Mẹ! Con gái của mẹ ơi, mẹ đã tìm kiếm con suốt ba mươi năm qua. Mẹ… mẹ là mẹ ruột của con đây, con ơi!”

Vân quay sang bà Ba, mắt đầy sự ngạc nhiên:

“Mẹ? Mẹ là…”

“Bingo! Đúng rồi, con ạ! Mẹ là mẹ ruột của con. Con chính là Mai bé nhỏ của mẹ!”

Mắt bà Ba nhoè vì nước mắt, và bà ôm chặt con gái vào lòng.

“Con! Con là Mai của mẹ! Mẹ yêu con lắm!” Vân nói trong nước mắt và ôm mẹ mình như một đứa trẻ đón mẹ sau ba mươi năm xa cách, và cuối cùng, mẹ và con gặp lại nhau, nắm chặt nhau, nước mắt rơi dài.

Bà Ba đặt một bàn tay nhẹ nhàng xoa đều khắp người con gái của mình, nhưng trong lòng cô, niềm vui là vô tận. Đây là đứa con mà bà đã mong đợi suốt ba mươi năm.

Bà Thao và ông Thanh cũng không cầm được nước mắt, họ khóc cùng với bà Ba và Vân. Trong giây phút này, không ai nói một lời nào, chỉ có tiếng khóc nức nở của tình thân và sự hàn gắn của gia đình.

Bài viết liên quan