Qua mùa giông bão Chương 11 | Cuộc hôn nhân đầy sóng gió
Bệnh tình của bố Khải Tâm đã nặng từ trước, chỉ mới khuây khỏa được vài ngày khi ông vui mừng vì con trai đã chấp nhận kết hôn. Nhưng hôm nay, ông đang như một người tịch mịch đứng khi nghe những gì vừa thốt ra từ miệng cô con dâu mà ông đã tin yêu. Nằm trên giường bệnh với máy móc vây quanh, bố của Khải Tâm thều thào một số lời mà suốt cả cuộc đời anh không thể nào quên:
– Xin lỗi con… là bố sai… bố đã già mà vẫn bị nó lừa… con hãy từ bỏ để đi con đường của mình. Hãy chăm sóc mẹ và em gái nhé! Sau này…khi nào thực sự yêu, chớ nên bỏ lỡ…
Rồi ông ho một tràng dài và nhìn con trai ngoan ngoãn lần cuối trước khi bắt đầu cuộc hành trình trở về với tiên tổ…
Sau ngày đau thương đưa bố về với đất, Chu Khải Tâm quyết định họp hai gia đình. Anh kể lại mọi chuyện và xin được ly hôn với Lê Thi. Mẹ anh không còn nước mắt để khóc, em gái anh ngơ ngác trước sự tàn độc của kẻ đã làm chia rẽ bố con anh, và bố mẹ Lê Thi cúi gằm mặt xấu hổ. Cuối cùng, bố của cô ta lên tiếng:
– Là do chúng tôi quá chiều chuộng con nên mới nghĩ rằng vì nó quá yêu Khải Tâm mà cố lấy được. Chuyện thi cử có thể lùi lại năm sau. Nhưng chúng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…là lỗi của vợ chồng tôi…
Bất ngờ, Trương Lê Thi lao xuống ôm chặt chân mẹ Khải Tâm và khóc nức nở:
– Mẹ ơi…con xin mẹ…con bị ép thôi ạ…anh ta đã có vợ rồi…anh ta ép con…nếu con không chiều anh ta thì sẽ bung bét mọi chuyện. Con đau đớn lắm, con chỉ yêu mỗi Khải Tâm mẹ ạ. Giờ con lấy được anh ấy nhưng chồng không yêu con, hờ hững với con…rồi người kia đe dọa con…con…
Chu Khải Tâm quắc mắt:
– Cô tự chuốc lấy điều này. Hôn nhân không có tình yêu, có bao giờ hạnh phúc? Chính cô đã nói chỉ cưới cho bố tôi vui rồi sau đó sẽ ly hôn cơ mà? Bây giờ cô nhìn đi, niềm vui cô mang lại cho bố tôi lớn đến mức ông đã uất ức đến vậy, cô hài lòng chưa?
Lê Thi vẫn ôm chặt chân mẹ chồng:
– Mẹ…con xin mẹ cho con một cơ hội sửa sai, cho con được chăm sóc mẹ. Con hứa sẽ không gây chuyện với em Lệ Quyên, không biếng nhác, không lừa lọc nữa đâu mẹ ơi…
Mẹ Chu Khải Tâm là một người phụ nữ vô cùng hiền lành. Bà đang rất đau đớn trước tình trạng của người chồng yêu thương vợ con hết mực. Nghe con dâu than khóc, bà chỉ biết thở dài một tiếng và nói:
– Người đã mất thì đã mất rồi, chúng ta và cô không còn liên quan gì nữa. Việc này, tùy Khải Tâm quyết định!
Lê Thi biết Khải Tâm sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nhưng vẫn ngước về phía anh:
– Khải Tâm, cho em một cơ hội đi anh, chỉ một cơ hội thôi…
Chu Khải Tâm nhìn cô, sự tôn trọng và biết ơn đã biến thành sự căm phẫn:
– Cô còn dám mở miệng xin xỏ ư? Cô có liêm sỉ không? Có lòng tự trọng không vậy?
Bất ngờ, Lê Thi lao lên sân thượng của nhà Khải Tâm, cô trèo lên lan can và hét:
– Nếu anh không cho em ở lại, em sẽ tự tử ngay tức khắc!
Mọi sự việc diễn ra quá nhanh, khiến mọi người không kịp phản ứng. Bố mẹ của Lê Thi hoảng sợ khi con gái duy nhất của họ đe dọa tự tử, và mẹ con Khải Tâm cũng vội vàng can ngăn:
– Xuống đi, cô xuống đi rồi tính sau!
Tuy nhiên, Lê Thi vẫn đứng đó, đôi khi chúi đầu khiến mọi người phía dưới cảm thấy lo lắng. Nếu cô ấy tự tử tại đây, không chỉ gây tiếng vang mà còn khiến gia đình Chu Khải Tâm phải hối hận, vì bất kể là ai, đó vẫn là một sinh mạng. Lê Thi đứng cheo leo trên lan can, gào lên:
– Em là vợ anh, tức là ma nhà anh. Nếu anh bỏ em, em sẽ theo anh như ma!
Nhà Khải Tâm vẫn đang đón khách thắp hương cho ông từng ngày, nên có một số người hàng xóm vẫn ở đó. Mẹ con Khải Tâm không lo lắng về việc Lê Thi sống như thế nào, vì mọi người xung quanh đều biết rõ về gia đình họ. Khải Tâm không sợ những lời đe dọa ma quỷ của Lê Thi, nhưng trong tình hình gia đình vừa mất cha, cô ấy gào lên như vậy khiến mọi người đều lo lắng. Khải Tâm, suy nghĩ kỹ lưỡng, bình tĩnh nói:
– Lê Thi, cô xuống đi, tôi sẽ không li hôn nữa!
Mặc dù nhận ra rằng quyết định này có thể khiến mình gặp nhiều khó khăn và làm cho mọi người ngạc nhiên, nhưng Chu Khải Tâm tin rằng, cứ cứu một sinh mạng nhưng hơn cả xây nên một tòa tháp. Dù Lê Thi là người đầy ẩn ý và đang thách thức ranh giới giữa cuộc sống và cái chết, nhưng đó vẫn là con người duy nhất của bố mẹ cô ta. Vì thế, sau khi suy nghĩ kỹ, Khải Tâm quyết định để Lê Thi sống, và anh tin rằng mình sẽ có cơ hội khác để xử lý vấn đề.
Tuy nhiên, Khải Tâm đã lầm. Trương Lê Thi không chỉ là một người phụ nữ không liêm sỉ, không trung thực mà còn vô cùng tàn nhẫn. Sau khi tiếp tục sống dưới danh nghĩa là vợ của Khải Tâm, cô không giữ được sự kính trọng. Ban đầu có vẻ như cô có lương tâm và biết hối lỗi, nhưng dần dần, tính cách thực sự của cô ta đã lộ ra. Lê Thi xin phép mẹ của Khải Tâm được đi buôn bán để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, vì Khải Tâm đang ôn thi và làm thêm để kiếm tiền. Mẹ Khải Tâm tất nhiên đồng ý.
Sau vài tuần buôn bán quần áo ở chợ, Lê Thi mở ra một cửa hàng thời trang riêng. Tuy nhiên, cô không quan tâm đến việc hỗ trợ gia đình mà chỉ muốn kiếm lợi nhuận cho bản thân. Khải Tâm không quan tâm đến tiền bạc của Lê Thi vì anh đang chờ đợi một cơ hội để thực hiện ước mơ của mình, vì vậy anh không muốn dính líu với vấn đề tiền bạc.
Một ngày, sau khi Khải Tâm ôn bài xong, Lê Thi tiến vào:
– Anh nghỉ chút đi. Năm nay em tin rằng anh sẽ đỗ.
Khải Tâm nhìn cô ta với sự khó hiểu:
– Cảm ơn! Có chuyện gì sao?
Lê Thi nhíu mày một cái khi nhận ra Khải Tâm đã hiểu rõ lòng mình, nhưng sau đó lại cười ngay:
– Có việc gì em mới được nói chuyện với chồng sao? Dù là danh nghĩa, nhưng chúng ta vẫn là vợ chồng mà anh!
Khải Tâm cười nhạt:
– Cô dùng từ chính xác đấy, chỉ là danh nghĩa!
Lê Thi lại cười:
– Tối nay bố mẹ em sang dùng cơm, anh ở nhà nhé!
À ra vậy, thảo nào chiều nay cô ta ở nhà. Thường thì Lê Thi luôn bận rộn ở cửa hàng cho tới khuya. Đôi khi không phải vì khách đông mà vì mấy hôm Khải Tâm đi học buổi tối về nhà thấy mấy người bạn thân của cô đang ngồi tám chuyện mà thôi.
Bữa cơm tối diễn ra trong không khí khá trầm lắng, thậm chí hơi gượng gạo. Một lát sau, bố của Lê Thi lên tiếng:
– Chúng tôi nghĩ… mọi chuyện đã qua rồi. Nếu Khải Tâm đã chấp nhận Lê Thi thì hai đứa cũng nên có con, đóng vai trò gắn kết hai gia đình…
Khải Tâm nhìn thấy mục đích của bữa cơm liền cười:
– Con còn phải lo sự nghiệp, Lê Thi còn trẻ, không cần lo đến vấn đề này bố ạ!
Bố vợ anh gật đầu, không nói gì thêm, nhưng lại lấy ra một chai rượu, nghe đâu chỉ dành cho khách quý ra mời con rể cùng nhâm nhi với. Khải Tâm không ngại uống vài chén vì khả năng uống của anh khá tốt. Nhưng thực sự, loại rượu này khá mạnh, chỉ uống mấy chén mà anh đã cảm thấy đầu óc râm ran. Anh nói:
– Xin phép bố, con ngừng uống để tối có thể ôn bài. Mời mọi người dùng cơm ạ!
Khải Tâm cố gắng ăn thêm nhiều thức ăn để lấn át vị rượu cay nồng, nhưng cảm giác lâng lâng vẫn tràn ngập cơ thể anh. Ăn xong, anh ra sức lắc đầu, vòi nước phun lên mặt nhưng rượu dường như càng ngày càng làm cho anh mất kiểm soát. Lê Thi nhận ra điều đó, cầm một cốc nước đưa cho anh:
– Chồng em học nhiều nên mới uống một ít đã say sao? Anh uống nước đi rồi nghỉ học một hôm cũng được, mệt học quá thì sao mà nổi?
Khải Tâm gật đầu, cầm cốc nước và uống hết. Và chỉ trong một lát sau, không chỉ đầu óc mà cả cơ thể anh cũng nóng bừng như có lửa lan tỏa khắp người. Chu Khải Tâm chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình thì đã thấy Lê Thi đỡ anh, dìu anh đi vào phòng ngủ. Trong ánh đèn mờ nhạt, Chu Khải Tâm một lần nữa nhìn thấy Lê Thi cởi áo. Nhưng lần này, trí não anh không còn đủ sức chống lại, cánh tay anh không đủ sức đẩy cô ta ra nữa. Ánh mắt đỏ ngầu của Chu Khải Tâm nhìn tràn trề vào vẻ gợi cảm của cô, ý thức liên tục lên xuống dù anh đã cố kìm nén. Vật cương cứng lên mà anh không thể kiểm soát.
Mọi thứ như trở nên mờ nhạt. Trước mắt anh chỉ còn là một cảm giác lâng lâng và ướt đẫm, toàn thân anh đang mê man chìm đắm. Chỉ vài phút sau, Chu Khải Tâm không thể kiểm soát mình khi Lê Thi tiến gần và chạm vào cơ thể nóng bỏng của anh, đẩy anh vào tình trạng say sưa, trong khi anh vẫn không thể điều khiển được bản thân mình làm bất cứ điều gì khác…