Qua mùa giông bão Chương 12 | Câu chuyện li hôn đầy sóng gió

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 416

Có lẽ sự duyên dáng của Lê Thi đã quá mức đến nỗi Khải Tâm, dù thông minh nhưng vẫn không thể né tránh kịp. Chu Thế Sơn là kết quả rõ ràng của buổi tối đó. Hai cha con giống nhau đến nỗi dù Lê Thi có cố gắng đến đâu, Khải Tâm cũng không thể nghi ngờ.

Mãi mãi sau này, khi Thế Sơn tròn ba tuổi, anh mới biết rằng Lê Thi đã tính toán kỹ lưỡng, đến phòng khám thai để chọn thời điểm thụ thai hoàn hảo và thậm chí còn dùng phương pháp “ngay lập tức”, bởi cô hiểu rằng không dễ dàng lừa gạt Chu Khải Tâm nhiều lần. Mặc dù gia đình Chu Khải Tâm coi thường Lê Thi, nhưng không thể phủ nhận Thế Sơn là con cháu của họ. Một đứa trẻ, dù mẹ có độc ác đến đâu, cũng không có lỗi gì. Do đó, gia đình Khải Tâm yêu quý Thế Sơn và ít quan tâm đến Lê Thi hơn.

Tuy nhiên, lần Lê Thi mang thai Thế Sơn, Khải Tâm lại bỏ lỡ kỳ thi Đại học tiếp theo vì vào đêm trước buổi thi đầu tiên, Lê Thi bị động thai. Sau bữa tối, cô bắt đầu cảm thấy đau đớn:

– Em… em đau quá anh ơi!

Vì thai đã đến tháng thứ bảy, mọi người hoảng loạn đưa Lê Thi vào bệnh viện. Dù các bác sĩ đã cố gắng nhưng không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng, họ phải tiêm một mũi dưỡng thai và yêu cầu cô nghỉ ngơi. Ba ngày sau, tình trạng Lê Thi ổn hơn và cô được xuất viện. Tuy nhiên, Khải Tâm đã lỡ mất cơ hội thực hiện ước mơ trở thành một chiến sĩ bảo vệ cuộc sống bình yên.

Khải Tâm quyết định từ bỏ học vấn và đi làm. Anh làm mọi công việc từ bốc vác đến lái xe ôm, chỉ để kiếm đủ tiền sống. Mười hai năm cật lực với việc học và làm thuê, nhưng anh không bao giờ nản lòng. Dù mệt mỏi, nhiều hôm sau khi làm việc và uống vài chén rượu, anh vẫn trở về nhà và không ngủ cùng Lê Thi, dù có con chung.

Nhưng một buổi sáng, Khải Tâm tỉnh dậy trong tư thế lạ và bên cạnh là Lê Thi không mảnh vải che thân. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sau khi đi làm, anh vẫn tắm rửa, ăn uống và ngủ trên đệm, còn Lê Thi ngủ trên giường cùng Thế Sơn. Lần trước, anh bị say rượu và làm những việc không lý trí, nhưng lần này anh chỉ uống vài chén bia với bạn ở quán, hoàn toàn không nhớ gì. Trong khi Khải Tâm bối rối, Lê Thi cười và nói:

– Anh… anh không nhớ à?

Khải Tâm giơ tay lên trán, nhưng vẫn không nhớ ra tại sao lại ngủ cùng Lê Thi. Anh không uống quá mức, chỉ là say ngủ. Cuối cùng, anh nói:

– Không nhớ, cô đã uống thuốc tránh thai chứ!

Lê Thi tỏ ra ngạc nhiên:

– Anh thật lạ, tại sao lại muốn ngừa thai? Con là phước lành, là điều may mắn mà Trời ban cho mọi gia đình đấy anh!

Khải Tâm thản nhiên đáp:

– Xin đừng nhắc đến hai từ “vợ chồng” với tôi. Cô nên nhớ rõ lý do tại sao cô ở lại đây, và nên nhớ mối quan hệ của chúng ta là gì. Tôi không muốn có con với cô. Chỉ là cô tự chuốc lấy thôi.

Cái nhìn khinh bỉ và giọng điệu lạnh lùng của Khải Tâm không khiến Lê Thi cảm thấy xấu hổ mà thêm phần tức giận. Lê Thi la lên:

– Chu Khải Tâm, tôi có tội gì chứ? Tôi xinh đẹp, con nhà có giáo dục, hay anh có vợ ngoài kia rồi về chê vợ tôi à?

Khải Tâm cười nhạt:

– Tôi cũng đang mong muốn có một ai đó để giảm bớt cái nhìn mệt mỏi mỗi khi thấy mặt cô đấy! Cô chỉ đẹp bề ngoài thôi, còn tính cách của cô, dù có xịt nước hoa Pháp cũng không làm cho nó tốt hơn đâu!

Sau khi nói xong, Chu Khải Tâm đứng dậy, mặc quần áo và đi vệ sinh cá nhân. Anh nghĩ rằng những lời nói sẽ khiến Lê Thi cảm thấy xấu hổ và từ bỏ, nhưng không ngờ, khi anh vừa ra khỏi phòng, cô lại cười mãn nguyện.

Dĩ nhiên, sau đó, cô mang thai một cô công chúa xinh đẹp giống như mẹ. Mọi thứ vẫn diễn ra êm đềm, gia đình hòa thuận khiến bố mẹ Lê Thi hạnh phúc. Hai đứa trẻ được sống trong sự no đủ và ấm áp. Nhưng rồi đến một ngày…

Chiều hôm đó, Khải Tâm về nhà sớm hơn bình thường. Anh uống vài ly bia với bạn, nói về việc xin vào xưởng gỗ mới mở ở địa phương. Sau khi rời quán, trên đường về, anh đi qua cửa hàng quần áo của Lê Thi. Bình thường, anh không để ý, nhưng hôm nay, anh lại nhìn thấy điều lạ. Cửa đóng kín, và giờ này không bao giờ thấy Lê Thi về nhà. Hai đứa con đã đi học về từ lâu, và Lê Thi chỉ về khi chuẩn bị bữa tối. Thực ra, Khải Tâm không quan tâm đến điều này, nhưng bỗng nhiên, anh để ý thấy chiếc xe máy quen thuộc đậu trước cửa cửa hàng, và đôi giày mày đen của mình…

Khải Tâm tò mò bước lại gần cửa. Từ ngoài, anh nghe thấy những tiếng nói trìu mến:

– Đừng… chưa muộn… chờ đến tối… ra khách sạn… đi anh…

Đó là giọng của Lê Thi. Chu Khải Tâm nắm chặt hai tay và cố gắng nghe rõ hơn. Một giọng đàn ông quen thuộc vang lên:

– Không, không cần chờ đến tối đâu. Cái đó vẫn phục vụ gã chồng ngốc kia mà…

Giọng của đàn ông quen quen. Lê Thi cười:

– Ôi, anh còn quan tâm. Gã ấy về nhà đêm nào cũng say như chết, làm ăn gì được!

Chu Khải Tâm vẫn bình tĩnh lắng nghe người đàn ông kia:

– Ha ha, thằng ngu thật. Ngày trước em còn làm cho nó không thi vào Sỹ quan cơ mà. Nó ngốc thế, làm sao thi được. Có vợ xinh đẹp mà không giữ được… thôi… đây… lại gần anh thương…

Chu Khải Tâm không nghe thấy Lê Thi nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của hai người, tiếng rên rỉ dưới thân của một người đàn ông không phải là chồng mình.

Gân trên trán Khải Tâm căng tròn, anh giật mình, đạp mạnh khiến cánh cửa bật ra. Trước mắt anh, hai người trong tư thế không đứng vững trên sàn nhà. Cả hai ngơ ngác nhìn anh đứng trước cửa như không tin vào mắt mình.

– Mặc quần áo!

Nghe tiếng của Khải Tâm, hai người phụ vội vàng rút khỏi nhau và lấy quần áo mặc. Khải Tâm nhìn nhận gã đàn ông vừa chê anh ngu cách đây không lâu – đó là bạn thân của anh từ thời cấp ba. Người đó đã ủng hộ anh thi vào trường sĩ quan, an ủi khi gặp khó khăn với Lê Thi, và bây giờ lại đang ở đây với vợ anh. Khải Tâm lạnh lùng:

– Bao lâu rồi?

Trong khi Lê Thi run rẩy thì người đàn ông kia, cũng là bạn thân của anh, tỏ ra bình tĩnh hơn:

– Một năm! Nếu anh không quan tâm, tôi sẽ làm điều đó. Có gì sai?

Khải Tâm nắm chặt hai tay:

– Loại bạn như thế nào vậy? Bạn biết tôi và cô ấy như thế nào mà, nhưng vẫn trong danh nghĩa, cô ấy là vợ tôi. Bạn có liêm sỉ không?

Gã bạn thân cười lớn:

– Đúng vậy. Đồ ngốc không biết trân trọng!

Khải Tâm trợn mắt:

– Đúng, tôi ngốc khi giữ lại một người lăng loàn, ngốc khi tin vào một thằng bạn như mày!

Lê Thi lắp bắp:

– Khải Tâm… em…

Khải Tâm giận dữ:

– Cút đi trước khi tôi nổi điên! Còn hai đứa con, chúng không nên có một người mẹ như cô. Chúng ta sẽ ly hôn, và tôi sẽ nuôi con!

Rồi anh lên xe và về nhà. Tối hôm đó, Khải Tâm mời bố mẹ của Lê Thi đến để thảo luận. Lần thứ hai, anh đề nghị ly hôn.

Ngay khi nói xong, mẹ của Lê Thi đòi tát vào mặt cô con gái ɾượu:

– Con đã bị bồ nào lừa dối hả? Con là con nhà giàu, sao lại hành động như một con điếm vậy? Chồng con rồi, con lại thiếu hơi trai sao?

Lê Thi nức nở:

– Nhưng Khải Tâm không yêu con, anh ấy… chưa làm gì với con cả, và hai đứa trẻ…

Mẹ cô quát tháo:

– Là ai tự nguyện? Là ai cố ý để cưới con đấy và có con với con đấy? Thật là đáng trách! Nếu tin đồn này lan ra, sự nghiệp của bố con cũng sẽ đi vào địa ngục!

Chu Khải Tâm im lặng đến giờ mới lên tiếng:

– Đủ rồi, việc này nên được giải quyết ở nhà, riêng tôi, tôi không muốn thấy cô ấy nữa. Hai đứa trẻ sẽ ở với tôi, ông bà có thể đến thăm cháu nhưng cô ấy thì tuyệt đối không!

Biết rằng không thể thay đổi quyết định của Khải Tâm lần này, Lê Thi không kìm nén được nước mắt:

– Con đã sai, vì con cô đơn… con vẫn yêu anh ấy… không có Khải Tâm… con sẽ… mất đi…

Khải Tâm nhìn Lê Thi, giọng điệu của anh dịu dàng hơn:

– Cô không yêu tôi, bởi nếu yêu, cô sẽ không lừa dối tôi lần này sang lần khác, không buộc tôi không thể theo đuổi ước mơ của mình, không để mình rơi vào tình huống như này với một người đàn ông khác. Cô chỉ muốn kiểm soát tôi để thỏa mãn ý định ích kỷ của mình. Từ đầu, cuộc hôn nhân này đã là một sai lầm lớn. Hãy ly hôn, cô sẽ tìm được người yêu thương cô hơn tôi!

Lê Thi quay cuống vào phòng và đóng cửa kín lại. Bố mẹ cô ngồi một lúc rồi rời đi:

– Hãy để cô bé bình tĩnh một chút, chắc chắn lần này chúng tôi sẽ không can thiệp nữa. Xin lỗi, chúng tôi về.

Khi bố mẹ Lê Thi rời đi, Khải Tâm bước vào phòng của mẹ, nơi hai đứa trẻ đang ngủ say. Nhìn thấy họ yên bình như vậy, lòng anh tràn đầy sự thương xót. Mẹ của chúng có khó khăn, nhưng chúng không hiểu được. Đứa trẻ đã phải đối mặt với sự chia lìa của bố mẹ khi còn rất nhỏ. Khải Tâm hôn lên má hai đứa, nguyện sẽ dành cả cuộc đời này để bù đắp cho họ.

Một lúc sau, Khải Tâm quay trở lại phòng, định mang chăn gối qua phòng của mẹ và hai con. Nhưng anh gặp khó khăn khi cố gắng mở cửa. Cảm giác không lành mạnh, Khải Tâm nhanh chóng tìm một que thép nhỏ để mở khóa. Khi cánh cửa mở ra, anh hoảng sợ khi thấy những viên thuốc vương vãi trên giường và Lê Thi nằm bất động với khuôn mặt trắng bệch…

Bài viết liên quan