Qua mùa giông bão Chương 13 | Tìm lại hạnh phúc
Nhìn thấy tình hình đó, Chu Khải Tâm hiểu ngay rằng Lê Thi đã uống thuốc ngủ tự tử. Không mất một khoảnh khắc, anh vội vàng ôm cô và đưa cô tới bệnh viện:
– Cấp cứu! Cô ấy uống thuốc ngủ! Hãy nhanh chóng!
Lê Thi được đưa vào phòng cấp cứu. Khải Tâm nhanh chóng sử dụng điện thoại của mình để gọi cho bố mẹ của Lê Thi. Chỉ sau một lát, bố mẹ của cô đã đến. Bà mẹ, mặc dù tức giận với con gái, nhưng không giấu được sự lo lắng:
– Tại sao nó lại hành động mất dại như vậy?
Chu Khải Tâm ngồi im lặng trên ghế đợi như một bức tượng đá. Anh không thể ngờ rằng quyết định kết hôn của mình sẽ dẫn đến tình huống này. Dường như Lê Thi không chịu buông tha anh, cố ý giữ anh trong một cái vòng lẩn quẩn mà cô ấy tự tạo ra, có thể là do sự ích kỷ hoặc tình yêu.
Sau khoảng ba mươi phút, Lê Thi được đưa trở lại phòng bệnh. Bác sĩ tháo bỏ khẩu trang và nói với dáng vẻ ôn hòa:
– Số lượng thuốc không nhiều, không gây ảnh hưởng đến tính mạng. Tuy nhiên, tâm thần của bệnh nhân không ổn định. Gia đình hãy chú ý không để bệnh nhân gặp áp lực quá lớn.
Khải Tâm cảm ơn bác sĩ và sau đó bước vào phòng. Nhìn thấy Lê Thi nằm trên giường bệnh, anh lại cảm thấy thương cô ấy. Anh không thể ép lòng mình yêu cô ấy, vì cô ấy quá mưu mô, quá thủ đoạn. Nhưng anh không hiểu tại sao một người phụ nữ như cô lại chọn cách tự làm tổn thương bản thân. Cô ấy xinh đẹp, nhanh nhẹn, gia đình cơ bản cũng tốt, vậy tại sao cô lại tự gây ra những vấn đề như vậy? Rõ ràng đó không phải là tình yêu, Khải Tâm cảm thấy mình chỉ là một món đồ mà Lê Thi cố gắng lấy mất, chiếm đoạt.
– Anh Khải Tâm… Liệu anh có thể không ly hôn được không?
Khải Tâm hít một hơi rồi trả lời:
– Cô nên nghỉ ngơi trước khi nghĩ điều đó!
Lê Thi lắc đầu:
– Không, hãy để em nói. Chỉ cần anh không bỏ rơi em, em sẽ im lặng, sẽ điều tiết mọi thứ. Em hứa sẽ không làm gì cả. Nếu sau này anh yêu một người phụ nữ khác, em sẵn lòng chấp nhận, không oán trách.
Chu Khải Tâm ngạc nhiên nhíu mày:
– Vậy tại sao không giải thoát cho nhau để không bị ràng buộc, đó có phải là cách tốt nhất không? Liệu tôi có thể sống với hai người phụ nữ cùng một lúc sao?
Lê Thi lắc đầu quyết tâm:
– Không, em không muốn ly hôn! Em sẽ hạnh phúc chấp nhận người phụ nữ của anh. Mặc dù thời đại này không chấp nhận điều đó, nhưng nếu anh yêu cô ấy, em sẽ chấp nhận mọi thứ, chỉ cần anh không bỏ rơi em!
Chu Khải Tâm cười mỉm nhạt:
– Một người như cô, liệu có thể chấp nhận một người phụ nữ khác sống chung với mình không?
Lê Thi gật đầu quyết tâm:
– Em có thể! Đó là cam kết của em!
Chu Khải Tâm cảm thấy không nên cãi nhau thêm. Anh gật đầu:
– Thôi, hãy nghỉ ngơi đi, không cần phải nói nữa!
Khải Tâm nói xong rồi rời đi, không nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nữa trên môi của Lê Thi.
Nhưng trước khi có thể giải quyết được vấn đề, một bi kịch khủng khiếp đã ập đến với gia đình của Lê Thi. Bố cô ta bị kiện tụng về tội tham nhũng và bị bắt giữ. Đau đớn hơn nữa, ông không thể chịu đựng được nỗi khổ, không chịu được áp lực, và đã tự tử trong tù. Mọi sự việc diễn ra quá nhanh, quá đau lòng khiến cho mẹ của Lê Thi dường như bị mất trí, mọi người đã phải đưa bà vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Lê Thi hoàn toàn sụp đổ, cô ấy chỉ biết khóc suốt ngày. Tuy nhiên, mặc dù trở nên buồn bã, cô lại không một lần đến thăm mẹ tại bệnh viện, chỉ ở nhà với chồng. Và vì điều đó, việc ly hôn của Khải Tâm đã bị trì hoãn. Lê Thi bán hết tài sản của mình, dường như để lo cho mẹ, nhưng sau khi được Khải Tâm động viên, cô đã thay đổi, mỗi tháng cô lại đưa mẹ vào bệnh viện một lần. Nhìn vào người mẹ đã yêu thương, chăm sóc mình, nhưng giờ đây ánh mắt của bà trở nên u ám, mơ hồ, gọi tên chồng và con gái mà không thể hiểu nổi, đứa con gái lại không chỉ không đau lòng mà còn tỏ ra sợ hãi. Sau một thời gian, Lê Thi đưa một số tiền cho dì ruột để chăm sóc mẹ và sau đó không bao giờ ghé qua bệnh viện nữa.
Chu Khải Tâm vẫn cho Lê Thi sống trong nhà vì cô ta không có nơi nào để đi và ít ra cũng để hai đứa con có mẹ. Lê Thi trở nên trầm tính hơn, vì vậy anh nghĩ rằng cô ấy có thể thay đổi. Cả hai không có tình yêu, nhưng họ đều nghĩ rằng sống như vậy cho đến hết đời vì con cái và vì trách nhiệm. Mẹ của Khải Tâm mắc bệnh bạo lực rồi cũng đi theo ông. Em gái Lệ Quyên cũng lấy chồng tại miền Nam. Chu Khải Tâm chọn nghề lái sà lan để ít gặp Lê Thi hơn. Ông cũng không nghĩ đến một ngày mơ ước của mình sẽ rung động trước Bạch Diễm Lan.
Đã hai mươi năm trôi qua, nhưng những ký ức về quá khứ vẫn làm Chu Khải Tâm đau lòng khi nhớ đến người phụ nữ mưu mô, thâm độc ấy. Bây giờ, bà ấy vẫn không thay đổi, vẫn làm ông đau đớn dù tất cả những gì xảy ra đều do bà tự tạo ra. Kể cho Diễm Lan nghe những điều này, trái tim của Chu Khải Tâm nhẹ nhõm một chút…
Bà Diễm Lan lắng nghe câu chuyện về hai mươi năm trước mà không bỏ sót một từ. Khuôn mặt xinh đẹp của bà tràn ngập nước mắt vì sự đau thương cho người đàn ông mà bà yêu hơn cả chính bản thân mình, đau thương cho một sự nghiệp đẹp đẽ mà giờ đã tan thành mây khói, và phải vất vả như thế này:
– Khải Tâm, em không nghĩ rằng cô ấy lại đến mức đó!
Chu Khải Tâm nhìn bà:
– Thôi, hãy coi như đó là số phận của anh và cô ấy đã chấm dứt. Anh đã giữ lời hứa của mình, nhưng cô ta quá ích kỷ và tàn nhẫn. Một người mẹ bỏ lại con của mình thật tàn tâm. Mọi đứa con đều cần mẹ, đặc biệt là Thế Sơn bây giờ…
Bà Diễm Lan nức nở:
– Anh yên tâm, em sẽ yêu thương Thế Sơn như Khả Hân và Gia Linh. Chúng ta sẽ cùng chăm sóc thằng bé, bù đắp cho con nha anh.
Chu Khải Tâm gật đầu, giọng run run:
– Đồng hành cùng anh, em đã trải qua rất nhiều khó khăn, vất vả rồi! Cô ta đã rời bỏ, và anh cũng không cho phép cô ấy quay lại nữa đâu.
Bà Diễm Lan lắc đầu:
– Không, anh đã luôn yêu thương và bảo vệ mẹ con em, đó là hạnh phúc rồi, em không cần gì hết!
Ông Khải Tâm nhẹ nhàng đưa bà Diễm Lan vào lòng, để cho những giọt nước mắt của bà ướt đẫm lên áo. Gối đầu lên vai vững chắc của ông, bà cảm thấy bình yên tột độ…
Sáng hôm sau, ông Khải Tâm nhờ một người bạn ở Đồng Nai đưa lên Tòa án nhân dân tỉnh để tiến hành thủ tục li hôn đơn phương với Trương Lê Thi. Những nỗ lực của ông để trọn vẹn tình cảm với bà ta, ông đã hoàn thành. Diễm Lan – người mà ông thực sự yêu thương, đáng được gìn giữ. Và như lời bố ông đã dặn, ông không thể bỏ lỡ…
Do gia đình ông Khải Tâm đã ở Đồng Nai gần một năm và người bạn của ông cũng quen biết rộng nên thủ tục li hôn đơn phương của Chu Khải Tâm được tiến hành khá nhanh chóng. Một vài ngày sau, ông đưa bà Diễm Lan lên chính quyền địa phương để đăng ký kết hôn. Hai người chính thức trở thành vợ chồng sau hơn mười năm chung sống. Cuối cùng, tình yêu của họ được công nhận. Niềm hạnh phúc lan tỏa trong lòng bà Diễm Lan, khiến bà cảm thấy trẻ lại.
Vì bà Lê Thi đã ra đi, từ đó, ông Khải Tâm phải đương đầu với mọi khó khăn để chăm sóc con trai cùng với bà Diễm Lan. May mắn thay, khi bà Lê Thi lấy hết số tiền tiết kiệm, người bạn của ông Khải Tâm đã giúp một phần để mua thuốc cho Thế Sơn.
Một ngày, khi ông Khải Tâm đi làm về muộn, cả gia đình vẫn đợi ăn cơm. Thế Sơn được bà Diễm Lan cho ăn trước. Ông vừa về đã hỏi con trai:
– Hôm nay con có khỏe không?
Thế Sơn, sau một thời gian được chăm sóc, đã bắt đầu nói:
– Dạ…con…ổn…
Ông Khải Tâm gật đầu rồi quay sang vợ:
– Sao em và các con không ăn đi, con còn học bài. Chờ anh làm gì, ăn đi!
Bà Diễm Lan cười:
– Hai chị em nó bảo để bố về ăn cùng mới vui, không thích ăn một mình!
Bốn người vui vẻ ăn bữa tối. Mặc dù khó khăn, nhưng không gì so với tiếng cười vang vọng khắp phòng khiến Thế Sơn nằm trên giường cũng cười theo. Đó chính là hạnh phúc mà ông Khải Tâm chưa bao giờ tìm thấy ở bà Lê Thi. Sau bao ngày đau khổ, họ thực sự tìm thấy sự đồng cảm trong nhau.
Khi đã ăn xong, trong khi chị em Khả Hân học bài, Chu Khải Tâm và Diễm Lan trò chuyện:
– Em, anh định đi Bình Dương một chuyến!
Bà Diễm Lan ngạc nhiên:
– Có chuyện gì vậy anh?
Ông Khải Tâm suy nghĩ một chút rồi nói:
– Khu công nghiệp Biên Hòa đang giảm việc làm, lượng hợp đồng giảm đi. Bình Dương đang phát triển, Khu công nghiệp Đồng An làm ăn được. Hơn nữa, một người bạn nói ở Bình Dương có một thầy tế bào gốc nam giỏi, anh muốn tìm cơ hội cho Thế Sơn, con còn trẻ quá em ạ…
Bà Diễm Lan đặt tay lên tay chồng:
– Em và các con sẽ theo anh!
Ông Khải Tâm vuốt nhẹ tay vợ:
– Xin lỗi em, Diễm Lan. Anh yêu em mà không thể đảm bảo cuộc sống sung túc đủ đầy, phải chuyển động mỗi nơi. Các con lại phải chuyển trường…
Bà Diễm Lan lắc đầu:
– Không sao cả anh, ở đâu cũng được, miễn là có anh. Và quan trọng nhất là sức khỏe của Thế Sơn, nếu anh đã quyết định, con và em tin anh!
Chu Khải Tâm gật đầu:
– Cảm ơn em! Ở Bình Dương, ngoài việc làm ở Khu công nghiệp Đồng An, anh còn có thể làm thêm một số công việc khác. Anh đã suy nghĩ và tìm hiểu kĩ, nếu em và các con đồng ý, sang tuần chúng ta sẽ đi!
Vậy là một hành trình mới của gia đình nhỏ đó lại bắt đầu…