Qua mùa giông bão Chương 14 | Cuộc đời bất hạnh của Chu Kim Chi
Trong một ngôi nhà mái bằng khá kín đáo, cách Đồng Nai gần một trăm cây số, tiếng thở hổn hển và tiếng da ϮhịϮ va chạm vang lên một cách dữ dội:
– Minh Vương… nhẹ thôi… Kim Chi sắp đi chợ về đấy!
Giọng ông Minh Vương hổn hển:
– Em yêu… xa lâu như vậy… nhìn em… anh nhịn sao được… nhẹ sao được…
Trong căn nhà, tiếng va chạm mạnh dần của hai ς.-daơ τ.ɧsa.ể t-г-dáầ-ภád átгย-ồภﻮ quấn lấy nhau làm cho chiếc giường cũng đung đưa theo mà kêu cót két. Ông Minh Vương gầm lên một tiếng, đẩy tất cả sự da^ʍ đãng vào người bà Lê Thi rồi nằm xuống bên cạnh. Người đàn bà lảng loạn ngụy:
– Mệt ૮.ɦ.ế.ƭ đi được! Như hổ đói!
Ông Minh Vương véo má nhân tình, vừa thở vừa nói:
– Ai bảo cưng mãi không theo anh, cứ thích đu bám thằng chó nghèo kiết ҳάc ấy, cưng định đày đọa mình đến bao giờ?
Bà Lê Thi ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ tгêภ vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của ông Minh Vương:
– Anh… Kim Chi còn vài năm nữa là hết cấp ba, anh… xin cho con bé… đi học lại được không?
Ông Minh Vương thở dài:
– Không phải anh không muốn, mà chúng ta mới tới đây chưa được một tháng, chưa đăng ký hộ khẩu, làm sao dễ dàng xin được?
Bà Lê Thi nhìn ông khó hiểu:
– Chẳng phải anh nói quen biết nhiều sao? Cho người ta ít tiền là được mà. Con bé đang học dở dang, bỏ học thì làm được gì?
Mắt ông Minh Vương lóe lên vài tia phức tạp rồi nói:
– Để anh tính, tiền chứ có phảo lá mít đâu em! Em chưa đi làm, Kim Chi còn đi học và nhiều nhu cầu khác, em đừng giục anh!
Bà Lê Thi hiểu ông Minh Vương không thuộc kiểu người dễ động lòng như Khải Tâm, nhưng trong lúc như thế này, có chốn ở, có cái ăn mà không phải làm việc quần quật là may rồi. Nghĩ đến cái phòng trọ chật chội, đứa con trai ngơ ngác tật nguyền, bà lại thấy may mắn vì mình thoát khỏi cảnh đó.
Vì thế, thời gian này bà càng nhẫn nhịn cái đã, khi đã buộc được ông ta vào mình, nắm được tay hòm chìa khóa, lúc ấy hành lại ông Minh Vương cũng đã muộn đâu!
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng lạch cạch ngoài cổng, bà vội giục ông Minh Vương mặc quần áo. Chu Kim Chi bước vào nhà, thấy mẹ đang nằm trên giường còn ông Minh Vương thì ngồi cạnh bên liền lên tiếng:
– Ơ, sao mẹ và chú ở nhà mà phải đóng hết cửa thế ạ?
Ông Minh Vương cười:
– À, mẹ con bị chσáпg, chú ngồi Ϧóþ đầu cho mẹ nên đóng cửa cho đỡ chói thôi.
Chu Kim Chi vội tiến lại giường;
– Mẹ mệt sao vậy ạ?
Bà Lê Thi hơi nhíu mày vẻ mệt mỏi rồi nói:
– Ừ, mẹ đỡ rồi! Con mua gì về ăn đấy? Chờ ít lâu nữa ổn định rồi chú Minh Vương sẽ xin cho con đi học lại nhé!
Kim Chi cúi gằm mặt, trong ánh mắt lóe lên tia thất vọng:
– Dạ, con biết rồi ạ!
So với cuộc sống trước đây, căn nhà này quả có rộng rãi hơn nhưng Kim Chi lại thấy buồn chán. Hàng ngày, cô phải dọn dẹp nhà cửa, đi chợ, phụ mẹ nấu ăn. Những việc này, từ trước đến nay chưa bao giờ Kim Chi phải động tay. Dù cuộc sống không quá khó khăn nhưng Kim Chi khi ở gian trọ kia vẫn sinh hoạt theo phong cách của một cô tiểu thư kiêu kì. Giờ chuyển đến đây một thời gian rồi mà cô vẫn chưa được đi học cùng các bạn, cứ loay hoay từ nhà ra chợ như người chạy trốn. Thà sống chật một chút mà được đến lớp vui cùng bè bạn, tự do thoải mái còn hơn như thế này. Hôm nào đi chợ về, cô cũng thấy mẹ nằm trên giường, quần áo xộc xệch, cửa đóng im ỉm như một gia đình đang trốn chạy.
Một hôm, vừa dọn dẹp nhà cửa xong, Kim Chi nghe tiếng mẹ:
– Kim Chi, con ở nhà nhé. Mẹ và chú đi chợ mua mấy thứ linh ϮιпҺ rồi xem trường học cho con luôn!
Nghe đến trường học, tâm tình của Kim Chi vui vẻ hẳn:
– Dạ, con chào mẹ, chào chú ạ!
Hai con người đó vừa đi khuất, Kim Chi vội vào phòng soạn sửa lại sách vở mang theo.
Khoảng ba mươi phút sau, nghe tiếng mở cửa, Kim Chi ngỡ mẹ về nên vội chạy ra. Nhưng không, chỉ mỗi mình ông Minh Vương đi vào:
– Ơ…chú…mẹ cháu đâu ạ?
Ông Minh Vương nói nhỏ:
– À, mẹ cháu đi chợ, bảo chú cứ về trước, bảo khi nào xong thì mẹ cháu gọi ra đón!
Kim Chi gật đầu vẻ hiểu chuyện rồi lại đi vào phòng, sắp xếp lại chồng sách vở đang soạn dở. Hình ảnh lớp học cùng các bạn hiện ra khiến cô khẽ mỉm cười.
Đang ngơ ngẩn suy nghĩ, Chu Kim Chi giật mình bởi tiếng đóng cửa phòng. Cô quay lại, ông Minh Vương đã đứng ở cửa từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào cô. Kim Chi bất chợt run run:
– Chú….chú…có chuyện gì ạ?
Ông Minh Vương cười:
– Không có mẹ ở đây, gọi chú làm gì em!
Kim Chi bắt đầu sợ hãï, giọng lắp bắp:
– Chú…chú….nói gì cơ ạ? Cháu…cháu…không hiểu ….
Ông Munh Vương lao lại ôm chặt lấy Kim Chi. Cô hoảng sợ đẩy ông ta ra, nhưng sức của một cô bé lớp mười sao có thể so được với một người đàn ông lực lưỡng, to lớn:
– Chú Minh Vương….chú làm gì vậy…chú thả cháu ra! Thả ra! Cháu kêu lên bây giờ!
Ông Minh Vương cười gằn:
– Em kêu đi, kêu to lên! Ở đây không ai nghe thấy đâu! Con mẹ của em bỏ chồng theo trai, giờ còn đòi làm chính thất. Em cũng cao sang gì mà đòi hỏi? Anh sẽ đưa em £gêղ đỉgdภђ, sẽ làm em sung sướиɠ… ha ha…
Chu Kim Chi trợn tròn mắt ngạc nhiên trước những lời nói dsda^ʍ tục đó. Hóa ra người mà mẹ cô khen nức nở là thế này đây. Ông ta chẳng những không thương mà còn ghê tởm mẹ cô và giờ đang định ς./ư/.ỡ.sad.ภ.ﻮ ๒sd.ứ./ς cả cô. Chưa bao giờ cô so sánh bố Khải Tâm với ông Minh Vương, cũng chưa bao giờ cô có thiện cảm với ông ta. Nhưng giờ đây, đến bước đường này, Chu Kim Chi chỉ biết cầu Trời cho cái lần đầu tiên của đời con gái không rơi vào tay ông ta.
Kim Chi đang đứng ngơ ngẩn, kinh hãi khi nghe tiếng xé vải. Thân áo của cô đã bị rách toạc, trước ánh mắt đầy sắc dục của Minh Vương. Ông ta nói như một con thú, nước bọt văng ra ngoài:
– Em đẹp lắm… chiều anh đi… anh thương… anh cho tiền…
Rồi ông ta bế Kim Chi lên, đè cô xuống. Những cuốn sách rơi xuống mặt đất, cũng như đời của Kim Chi rơi xuống vực sâu…
Ánh mắt của Minh Vương chăm chú vào cơ thể Kim Chi. Một tay vân vê, một tay xé quần ngủ của cô. Ông ta nhai nhẹ như một con thú. Kim Chi kinh hãi hét lên:
– Buông ra! Buông ra! Đồ bẩn thỉu! Bố ơi, cứu con!
Nhưng tiếng cười của Minh Vương vang lên:
– Ha ha, em kêu đi, kêu to lên nữa, anh mới thấy sung sướng, kêu đi em…
Kim Chi càng giãy giụa, Minh Vương càng phấn khích. Ông ta đâm cô mạnh mẽ. Kim Chi không thể kêu lên nữa, đau đớn khiến cô trở nên vô cảm. Mắt cô trống trải, nhưng ông ta không dừng lại, đâm mạnh vào Kim Chi. Cuối cùng, Minh Vương phun chất lỏng vào cô. Vừa thở hổn hển, ông nói:
– Sướng không em? Không nguyện vọng nữa à?
Kim Chi chỉ có thể lẩm bẩm:
– Khốn nạn! Khốn nạn!
Minh Vương rút khỏi Kim Chi, để lại cô trong đau đớn. Kim Chi không đủ sức ngồi dậy, còn Minh Vương thản nhiên ném quần áo và tiền lên cô:
– Mặc vào! Nếu không muốn có con với anh, mua thuốc tránh thai đi! Mua nhiều, chúng ta sẽ tiếp tục.
Chuông điện thoại vang lên, Minh Vương bấm nút nghe:
– Em đã mua xong chưa? Đang nắng quá, anh sẽ đón em.
Bà Lê Thi vui vẻ:
– Em mua xong rồi, anh đợi em nhé!
Minh Vương cưng chiều:
– Anh chờ em.
Sau đó, ông ta rời đi. Kim Chi nhìn lại cơ thể bẩn thỉu của mình, nước mắt rơi dài xuống gối…