Qua mùa giông bão Chương 15 | Kẻ phản bội

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 580

Dù vừa trải qua cảnh đau đớn khủng khiếp, không thể ngồi dậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh mẹ sẽ bắt gặp mình trong tư thế đó, Chu Kim Chi liền vội vã đứng dậy, vớ vẩn bộ quần áo mới để mặc, ôm những mảnh vụn quần áo cũ và vứt vào thùng rác. Cô thu gom một vài đồng tiền dính trên giường và sắp xếp chúng vào sách giáo khoa. Mặc dù cơ thể đau nhức đến mức cô lảo đảo khi đi, nhưng Kim Chi vẫn cố gắng tiến vào nhà vệ sinh, rửa sạch bản thân, loại bỏ mọi dơ bẩn mới vừa bám lên. Dù lau nước mắt mấy lần, nhưng chúng vẫn lăn dài trên hai má cô…

Khi vừa tắm xong, tiếng mở cửa vang lên, tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào:

– Trời nắng quá nhỉ?

Giọng của mẹ Kim Chi ỡm ờ, và tiếng của lão Minh Vương vang lên đầy ân cần:

– Ừ, con có mệt không? Anh pha nước chanh cho con uống nhé!

Nghe những lời đó, Chu Kim Chi cảm thấy muốn nôn mửa sạch sẽ. Chỉ nửa tiếng trước, sự đau đớn lại tấn công cô như một con hổ đói, nhưng giờ đây lại phải ỡm ờ trước mẹ. Quả là đáng khinh bỉ và đê tiện!

Trong bữa trưa đó, Chu Kim Chi không thể nuốt nổi miếng cơm nào khi phải ngồi chung bàn với lão già Minh Vương, nên sau vài miếng cơm, cô liền vội đứng dậy:

– Mẹ, chú ơi, con xin lỗi, con cảm thấy đầu đau nên con muốn nghỉ một chút!

Ông Minh Vương tỏ ra ngạc nhiên:

– Con đau như thế nào? Có cần chú đưa con đi kiểm tra không?

Khi nói, ông nháy mắt với cô, khiến Kim Chi run rẩy sợ hãi. Cô vội vã lắc đầu:

– Cháu chỉ đau đầu thôi ạ, không cần đâu ạ!

Bà Lê Thi nuốt miếng cơm trong miệng và liền lên tiếng:

– Kim Chi sợ bệnh viện lắm, để con nghỉ là được anh ạ!

Chiều hôm đó, lấy lí do ra ngoài, Chu Kim Chi vội mặc kín mít và đi đến quầy mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Hằng ngày, cô ít khi trò chuyện với ông Minh Vương, nên việc này cũng không gây nghi ngờ gì đối với bà Lê Thi.

Tuy nhiên, từ ngày đó, với mùi khó chịu nổi lên, lão Minh Vương thường xuyên tìm cớ để đưa bà Lê Thi ra ngoài, có lúc đi chợ mua thực phẩm, có lúc đi siêu thị mua quần áo… và mô típ “anh đi uống nước một chút, em đi dạo một chút, sau đó gọi anh đón về” khiến bà Lê Thi tự tin rằng mình được ông nuông chiều. Bà không biết rằng, mỗi khi bà đi ra ngoài, gã tình nhân của ông lại quay về nhà và bắt đầu bóp méo đứa con gái của bà. Sự tiến bộ học tập của Kim Chi bắt đầu trượt dốc từ lần này sang lần khác, và cô đã trở thành con tin của gã tình nhân mà mẹ ruột mình đã mang về.

Dần dần, Chu Kim Chi cảm thấy sợ hãi mỗi khi ông Minh Vương nói muốn đưa mẹ đi đâu đó. Nhiều lần cô cố gắng muốn nói với mẹ, nhưng mỗi lần đều nghe mẹ ca ngợi gã tình nhân, ca ngợi đến mức cô nhớ lòng mỗi câu từ của mẹ. Một ngày nọ, khi thấy bà Lê Thi chuẩn bị ra ngoài trong bộ trang phục đẹp, Kim Chi nắm lấy tay mẹ, ánh mắt rõ ràng thể hiện sự van xin:

– Mẹ, mẹ ở nhà đi, mẹ đi suốt như vậy, nơi đây trở nên vắng lặng, con rất sợ!

Bà Lê Thi vuốt nhẹ mái tóc của con gái:

– Sao thế, con cũng sợ à? Mẹ thấy con thay đổi lắm, không tự tin như trước, có chuyện gì không?

Chu Kim Chi lắc đầu:

– Không có gì, chỉ là con không muốn ở nhà một mình thôi ạ!

Bà Lê Thi cười:

– Có gì đâu mà sợ, con ở nhà cũng không sao cả! Hôm nay con lạ thế?

Chu Kim Chi do dè dặt:

– Mẹ…chú Minh Vương…

Cô muốn kể về hành động tồi tệ của ông ta, nhưng mẹ cô lên tiếng:

– Chú ấy sao rồi? Hay là con muốn quay về khu trọ ấy hả? Không có chú Minh Vương thì mẹ con ta sẽ không được như bây giờ đâu. Mẹ biết con chưa chấp nhận chú ấy, nhưng sẽ đến lúc con hiểu thôi!

Nghe mẹ nói như vậy, Chu Kim Chi chẳng dám phản ứng. Do đó, cô trở thành con rối trong tay gã đê tiện đó. Nhiều ngày, vào buổi sáng, hắn làm tổn thương cô, và vào buổi tối, lại thỏa mãn với mẹ cô. Dần dần, Kim Chi nhận ra sự hỗn loạn của mình vì cô hiểu rằng, dù cô nói gì đi nữa, mẹ cô cũng sẽ không tin.

Rồi một ngày, khoảng hai giờ sáng, khi cô đang ngủ say, Kim Chi cảm thấy có cái gì đó lạnh ngắt chạm vào tay, vào đùi của mình. Cô mở mắt, hoảng hốt khi thấy lão Minh Vương đang sử dụng lưỡi của mình để thăm dò trên cơ thể cô. Kim Chi muốn la hét nhưng bị lão ngăn mồm:

– Im lặng! Nếu mày la thì anh sẽ cho mẹ mày biết chuyện đấy!

Kim Chi kinh hãi. Cô cố gắng lấy lại tỉnh táo, thở mạnh một hơi rồi nói nhỏ:

– Ông điên à? Ông biết mẹ tôi đang ở bên kia không?

Lão cười:

– Mẹ mày ngủ say như chó con ấy, không biết gì đâu! Chỉ có anh nhớ mày mới không ngủ được đây!

Dù cảm thấy ghê tởm, nhưng cũng giống như mọi lần trước, Chu Kim Chi không biết làm gì ngoài việc im lặng, nằm yên để cho lão già đê tiện đó thỏa mãn ham muốn của mình.

Sự tội lỗi của lão Minh Vương leo thang, và ông ta thậm chí thực hiện hành động đó trên cơ thể Kim Chi khiến giường cũng rung lắc. Lão còn phát ra tiếng rên, đang chuẩn bị xuất tinh vào cơ thể Kim Chi thì một giọng nói vang lên:

– Hai người làm gì thế này?

Đèn sáng bật lên, bà Lê Thi tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy gã tình nhân của mình đang nằm trên cơ thể của con gái, vẫn chưa rút ra. Thấy vậy, Kim Chi bật khóc:

– Mẹ!…

Bà Lê Thi shock, không nói được lời nào. Ông Minh Vương cố gắng rút người Kim Chi, mặc quần áo vào và nói:

– Lê Thi…anh không biết…là Kim Chi quyến rũ anh, anh đã nói…anh bằng tuổi bố mày, mà…

Bà Lê Thi quay mắt sang Kim Chi và đánh mạnh:

– Loại người đê tiện! Mày mới mười sáu, mười bảy tuổi mà dám làm ra trò đồi bại này à? Chú ấy cho mày ở nhà to, cho mày ăn, con chạy khắp nơi xin cho mày đi học, vậy mà mày dám quyến rũ cả chồng của mẹ hả con?

Chu Kim Chi đứng ngẩn ngơ trước cái tát của mẹ. Cô không thể tin mẹ lại bênh ông ta, tin ông ta đến mức đó. Quá tức giận, cô gào lên:

– Ông ta chỉ là tình nhân của mẹ, chồng mẹ là bố Khải Tâm chứ? Mẹ bỏ bố đi theo trai mà giờ lại lên án con sao? Ông tình nhân đê tiện của mẹ đã hãi hùng con gái ruột của mẹ đấy!

Bà Lê Thi lại quát to và tát mạnh vào má con gái:

– Sỉ nhục quá! Mày có mơ tưởng hả con?

Chu Kim Chi bức xúc, tất cả những đau đớn đã chịu đựng từ trước đến nay bỗng dưng trào dâng trong cô:

– Con gái mẹ mỗi ngày phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp đấy! Mẹ biết không, mỗi lần mẹ đi chợ, đi siêu thị, ông ta đều quay về đây làm con dâu đau khổ. Con gái mẹ đã uống thuốc tránh thai quá nhiều đến mức sau này khó mang thai đấy!

Ông Minh Vương nhăn mặt và nhẹ nhàng nói:

– Kim Chi, có lẽ con ở nhà quá lâu nên tưởng tượng. Chú không bao giờ làm như vậy đâu, chú yêu mẹ con mà! Chỉ vì con quá mệt mỏi, chú mới dậy uống nước và con đã kéo chú vào đây. Chú là một người đàn ông, còn con… con… nhầm rồi…

Bà Lê Thi la lên:

– Đứa trẻ vô dụng! Tại sao tôi lại có một đứa con như mày? Mày đã điên đến mức đó à? Mày ra khỏi đây! Đi thật xa!

Kim Chi đứng dậy, lấy sách vở và mấy tờ tiền ném vào ngực bà Lê Thi:

– Mẹ nhìn đây! Tiền này từ đâu mà con có? Mỗi lần bà dâng dât con, ông ta lại cho tiền mua thuốc tránh thai. Bố Khải Tâm đã nói đúng, mẹ mới là người lạnh lùng!

Bà Lê Thi vẫn ngơ ngác chưa nói được gì, thì từ bên ngoài có tiếng gào:

– Đập cửa ra!

Cửa chính bị đạp mạnh, bố của người đàn ông với khuôn mặt cay đắng, xăm trổ nhiều bước vào. Sau đó, một phụ nữ với vẻ ngoài lịch lãm, sang trọng bước vào. Khi thấy phụ nữ đó, Minh Vương trắng bạch:

– Bà… tại sao bà…

Người phụ nữ quét ánh mắt qua mọi người, cười đầy khinh bỉ:

– Ông nghĩ ông có thể đưa nhân tình vào đây mà tôi không biết à? Từ những gì tôi thấy, ông không chỉ cắn bà ấy mà còn nghiền nát cô con gái của bà ấy. Thật là đáng khinh ông đấy!

Chu Kim Chi vội vã lấy quần áo để mặc, bà Lê Thi ngạc nhiên:

– Ông Minh Vương, đây là…

Người phụ nữ đó cười to:

– Là vợ chính thức của ông Minh Vương đấy!

Bà Lê Thi tròn mắt nhìn về phía người tình:

– Nhưng ông nói đã ly hôn rồi mà?

Vợ Minh Vương nhìn chằm chằm vào bà Lê Thi:

– Em cứ nhớ, ông ta không thể bỏ được tôi vì còn phải dựa vào tôi để xin tiền. Tôi không thích nên để ông ta đi lang thang một thời gian, không phải vì không biết những trò mèo như thế này đâu. Giờ là lúc ông ta quay về với vợ chính thức của mình rồi.

Bà Lê Thi đứng đó như bị đánh động. Người đàn ông mà bà xem là nguồn cảm thông suốt bấy lâu, người mà đã khiến bà bỏ lại cả gia đình để theo đuổi cái gọi là hạnh phúc thật sự… hóa ra lại là kẻ lừa đảo. Tình cảnh này như một bản sao của lúc trước bà đối diện với Bạch Diễm Lan. Nhưng Diễm Lan ít ra còn giữ được tình yêu của Khải Tâm, không phải là một kẻ độc ác và tàn nhẫn như bà bây giờ. Đây chính là quả báo, đúng là quả báo!

Bà Lê Thi im lặng nhìn con gái đang run rẩy, hai mẹ con bị lừa đau đớn… không còn gì nữa… không còn gì nữa cả…

Bài viết liên quan