Qua mùa giông bão Chương 16 | Sự đau đớn của bà Lê Thi

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 545

Bà Lê Thi cảm thấy đau đớn không chỉ vì bị lừa một cách đau đớn mà còn vì đứa con của bà, người vừa mới lớn đã bị đẩy vào tình thế khốn khổ. Cảm xúc của bà, từ sự căm phẫn, uất ức, đến sự nhục nhã, ê chề, đã dồn lại khi bà không thể kiềm chế được nữa. Bà không tiếc lời tát ông Minh Vương, với câu hỏi đầy trách móc về hành động của ông:

– Tại sao ông dám làm như vậy với mẹ con tôi, ông Minh Vương?

Dù ông Minh Vương có run rẩy trước sự tức giận của vợ, nhưng khi nhận được cái tát từ bà, ông tức giận đến mức gân trán giật lên. Ông quát tháo bà Lê Thi, tóm lấy cổ bà và nghiến răng:

– Mày cũng bỏ chồng theo trai, hay hớm gì mà lên tiếng với tao? Và đừng nghĩ tao là người duy nhất của mày!

Bà Lê Thi buông tay ông và cố gắng hít lấy không khí, nhưng cảm xúc uất nghẹn làm cho bà khó thở. Bà nhận ra rằng mình chính là người đã tìm mọi cách để kết hôn với Khải Tâm và giữ anh ấy ở lại, không cho anh ấy đi xa để theo đuổi ước mơ của mình. Những suy nghĩ này làm cho bà cảm thấy nhục nhã và ê chề, khiến bà ngồi xuống đất và khóc nức nở.

Sau khi mời mấy tên bảo vệ đến, vợ ông Minh Vương ra hiệu để đưa ông về. Nhưng khi họ ra đi, căn nhà chỉ còn lại bà Lê Thi và con gái. Bà Lê Thi hỏi con gái:

– Kim Chi ơi, sao con không nói gì với mẹ?

Chu Kim Chi trả lời:

– Mẹ có tin lời con không? Bây giờ mẹ và con gái mất hết, không còn gì nữa, mẹ có hài lòng chưa?

Bà Lê Thi vuốt nhẹ gò má sưng của Kim Chi và xin lỗi:

– Con có đau không? Mẹ xin lỗi, vì mẹ đã mù quáng và đẩy con vào tình cảnh này, là lỗi của mẹ…

Kim Chi chỉ nhìn vào bóng tối:

– Không sao cả… bây giờ… chúng ta phải làm gì tiếp theo?

Bà Lê Thi nhìn trần nhà:

– Chúng ta phải về xin lỗi bố, ông ấy là người hiểu và sẽ tha thứ cho chúng ta…

Kim Chi gật đầu:

– Dù chúng ta đã coi thường ông, nhưng ở bên ông, con cảm thấy an toàn hơn, có thể đi học. Bây giờ…

Bà Lê Thi lại khóc. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng chắc chắn là lần đau lòng nhất. May mắn là không có nhiều người xung quanh, và mọi sự việc diễn ra trong đêm, khiến bà cảm thấy ít xấu hổ hơn. Bà thúc giục Kim Chi:

– Chuẩn bị đi con ơi, chúng ta phải đi ngay, nếu đợi đến sáng mai mà chủ nhà tới thì…

Kim Chi nhặt lên một số tiền:

– Dù nó bẩn nhưng giờ đây lại cần… mẹ ơi, có đủ không?

Bà Kim Chi nhìn con mình với nỗi đau lòng. Đứa trẻ còn quá nhỏ để phải đối mặt với những vấn đề này, nhưng lại buộc phải chịu. Bà Lê Thi lấy một xấp tiền từ dưới gối:

– Mỗi lần đi chợ, mẹ đều để lại một ít để dành, giờ đây chúng ta phải ra ngoài và về Đồng Nai.

Hai mẹ con bước ra ngoài trong đêm tối, chỉ mong muốn rời xa khỏi nơi mà họ từng tưởng chừng như là thiên đường hạnh phúc.

Trưa hôm sau, bà Lê Thi cùng con gái trở về gian trọ ở Đồng Nai. Chu Kim Chi đứng ngoài cổng không dám bước vào, còn bà Lê Thi tỉnh táo bước tới cánh cửa – nơi bà và con đã rời đi trong đêm. Đang chuẩn bị nói lời, bà Lê Thi ngạc nhiên khi cánh cửa bất ngờ mở ra. Trước mắt bà là một phụ nữ lạ mặt, khoảng năm mươi tuổi. Bà Lê Thi hỏi:

– Xin lỗi, ông Khải Tâm…

Người phụ nữ nhíu mày:

– Bà nói ai vậy?

Bà Lê Thi ngỡ ngàng:

– Đây không phải là nơi ông Khải Tâm thuê sao?

Người phụ nữ lạ kia nhìn bà với sự bất ngờ:

– Tôi không hiểu bà nói về ai, gia đình tôi đã ở đây hơn hai tuần nay.

Bà Lê Thi shock đến nỗi không biết phải nói gì. Bà chỉ rời đi gần hai tháng, chuyện gì đã xảy ra? Bà đã kiểm tra địa chỉ nhà trọ cẩn thận, không thể nhầm lẫn. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, bà nói:

– Chồng con tôi và tôi từng ở đây, hai tháng qua, chúng tôi phải ra ngoài một thời gian, bây giờ quay lại…

Người phụ nữ kia đang cố hiểu những gì bà Lê Thi nói, thì một giọng đàn ông vang lên:

– Họ đã đi cả rồi!

Bà Lê Thi quay lại, hạnh phúc khi nhận ra người bạn của ông Khải Tâm ở Đồng Nai:

– Oh may quá gặp được anh! Anh có biết chồng con tôi đi đâu không? Con bé còn yếu…

Người bạn của ông Khải Tâm nhẹ nhàng cười:

– Ai là chồng bà? Khải Tâm đã ly hôn với bà và kết hôn với Diễm Lan, cho cô ấy một danh phận rõ ràng. Một người như bà không nên lấy chồng và sinh con, gia đình bị khốn khó, con trai bị bệnh nằm viện mà bà lại mang đi toàn bộ tiền rồi bỏ trốn. Bà không xứng làm người mẹ. Giờ không ai lo lắng và nuôi bà nữa sao, lại đến đây?

Bà Lê Thi run rẩy:

– Ly… ly… hôn… anh… nói dối…

Người đàn ông cười:

– Khải Tâm thông minh lắm, nó đã nói cho gia đình đi trước, vì nó biết bà sẽ quay lại tìm nó. Nó thật tốt bụng, lại còn có tâm hồn nhân hậu như cái tên của nó. Còn bà, không đáng đến gần.

Sau khi nói xong, người bạn của ông Khải Tâm đưa cho bà Lê Thi một bộ giấy tờ:

– Đây là giấy ly hôn của Khải Tâm và bà, cũng như giấy kết hôn của tôi và Diễm Lan, đây là bản photo thôi. Bây giờ, bà hãy để cho nó sống cuộc đời của nó, đừng làm phiền nữa. Đã đủ lần bà lừa dối, đe dọa nó rồi, lần nào cũng vậy.

Người bạn của ông Khải Tâm nói xong rồi rời đi, để lại bà Lê Thi trong sự shock và đau đớn. Nhìn vào những tờ giấy trong tay, bà hiểu rằng không còn cơ hội nào nữa, không còn lối thoát. Ông Khải Tâm, người mà bà hy vọng níu kéo, hy vọng dựa dẫm, đã từ bỏ bà hoàn toàn. Bà nghĩ rằng sự ràng buộc sẽ giữ anh ấy lại, nhưng bà đã nhầm. Tình yêu phải bắt nguồn từ trái tim, không phải từ sự ích kỷ.

Bà Lê Thi cầm khư khư xấp giấy như để khẳng định lại sự thật một lần nữa. Bà liếc sang Chu Kim Chi đang đứng cạnh:

– Về quê thôi con!

Rồi với số tiền ít ỏi còn lại, hai mẹ con họ vội bắt xe về miền Trung cát trắng gió Lào – nơi bắt đầu cho mọi chuyến đi mà họ đã trải qua.

Trong khi đó, gia đình Khả Hân đã ổn định nơi ở tại mảnh đất Bình Dương thân thiện và hiền hòa, gạt đi mọi đau thương trong quá khứ để làm lại cuộc sống với rất nhiều khó khăn trước mắt.

Khu công nghiệp Đồng An nằm ở một vị trí thuận lợi với số vốn đầu tư lên tới hàng nghìn tỉ đồng đã đi vào hoạt động từ cuối năm 1996. Đây là khu công nghiệp có nhiều ngành nghề thu hút đầu tư, từ công nghiệp dệt may đến công nghiệp điện tử, lắp ráp máy móc, vật liệu xây dựng và gốm sứ cao cấp. Đặc biệt, khu công nghiệp nằm ở thị xã Thuận An tỉnh Bình Dương này có một mảng khiến ông Khải Tâm để ý và hào hứng – kinh doanh bất động sản.

Một hành trình mới, ông Chu Khải Tâm lại xin cho hai cô con gái đi học và tìm thầy thầy y nam mà bạn ông giới thiệu để chữa bệnh cho Thế Sơn. Ngày ngày, ông đi làm ở Khu công nghiệp còn bà Diễm Lan ở nhà chăm sóc Thế Sơn và lo nhà cửa ăn uống. Thời gian trôi đi, cuộc sống của họ diễn ra bình lặng. Vị “thầy y” khi nhìn thấy Chu Thế Sơn đã nói một câu khiến ông Khải Tâm như nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm:

– Cậu ấy sẽ đi lại được!

Từ đó, mỗi chiều đi làm về, hai chị em Khả Hân lo cơm nước còn ông Khải Tâm và bà Diễm Lan thuê xe đưa Thế Sơn đến chỗ thầy y. Sau một tháng như vậy, tình hình Thế Sơn khả quan hơn, cậu có thể nhấc hai tay lên và nói được cả câu nguyên vẹn:

– Hai em..đi…học ..về mệt không?

Mỗi lần như vậy, chị em Khả Hân đều khen anh trai như động viên một đứa trẻ:

– Anh Thế Sơn giỏi quá! Anh khỏe là chúng em hết mệt ngay!

Chu Thế Sơn cười hiền. Cậu có khuôn mặt và nụ cười y như ông Khải Tâm nên nhìn rất dễ mến. Dường như những tháng ngày nằm trên giường bệnh, cậu đã nhận ra có những người em chỉ cùng cha khác mẹ nhưng lại đối xử vô cùng tốt với mình. Và có một người phụ nữ không phải mẹ ruột của mình nhưng lại chăm sóc, động viên mình từng li từng tí. Trong lòng cậu bé mười tám tuổi, một cảm giác hàm ơn khó tả dâng lên đong đầy.

Vì Thế Sơn đã đỡ nên không phải ngày ngày đến nhà thầy y nữa mà chỉ sắp tư y và uống cùng tập luyện theo hướng dẫn của vị lương y. Mọi việc dần đi vào ổn định. Dù khó khăn nhưng gian trọ vẫn đầy ắp tiếng cười…

Ba năm sau….

Khả Hân tốt nghiệp cấp ba với thành tích xuất sắc dù phải chuyển trường rất nhiều lần. Buổi tối hôm ấy, ông Khải Tâm hỏi con gái:

– Khả Hân, con định thi vào trường Đại học nào?

Chu Khả Hân hai tay vân vê tà áo, khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống như suy nghĩ điều gì đó lớn lao rồi thở hắt ra một tiếng, ngước nhìn bố và nói:

– Bố mẹ, con có thể không thi Đại học được không ạ?

Bài viết liên quan