Qua mùa giông bão Chương 17 | Quyết định của Khả Hân

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 477

Vợ chồng ông Khải Tâm đành ngạc nhiên nhìn con gái, Khả Hân, và hỏi:

– Con ơi, có chuyện gì mà lại không thi Đại học?

Khả Hân trả lời suy nghĩ:

– Ba mẹ ạ, con nghĩ rằng việc có bằng Đại học không phải lúc nào cũng là chìa khóa thành công. Bố mẹ thấy, bố không học Đại học mà vẫn giỏi đấy ạ. Và gia đình chúng ta đang gặp khó khăn, con nghĩ nên đi làm thêm để giúp bố mẹ và để em Gia Linh có điều kiện học hành tốt hơn, cũng như để lo cho anh Thế Sơn ạ!

Ông Khải Tâm thở dài. Ông không ngờ rằng con gái lại suy nghĩ nhiều như vậy. Sau một hơi dài, ông nói:

– Khả Hân, bố sẽ lo được. Con hãy thi Đại học đi. Nếu có cơ hội quay lại, bố sẽ dành tất cả để con có thể thi Đại học. Bây giờ, thế giới đầy cạnh tranh, không có bằng cấp sẽ gặp nhiều khó khăn lắm con ạ.

Thế Sơn, đang tập đi, cũng chia sẻ:

– Khả Hân à, em học giỏi như vậy, không thi phí lắm đâu. Con hãy thi, còn anh, khi có cơ hội, sẽ đi làm thêm để giúp gia đình. Nếu không có sự cố kia, gia đình chúng ta sẽ không phải trải qua khó khăn như thế này đâu…

Cậu nói xong, hai hàng nước mắt trườn dài. Mọi người đều biết Thế Sơn có nhiều ước mơ, nhưng chúng đã tan biến sau sự cố kinh hoàng ấy. Mọi kế hoạch đều tan rã, và ý định tiếp tục cuộc sống của người cha cũng không thể thực hiện được.

Không khí trong căn phòng trở nên yên bình. Bà Diễm Lan lên tiếng:

– Thôi rồi, Thế Sơn, đừng suy nghĩ nhiều làm tổn thương sức khỏe. Đó là tai nạn không ai mong muốn. Bây giờ, việc của con là tập trung vào việc rèn luyện, khi con khỏe mạnh, mọi người mới vui vẻ được.

Thế Sơn cảm thấy mũi cay cay, nhìn vào người phụ nữ trước mặt – người đã ân cần chăm sóc cậu mấy năm qua mà không một lời than trách, không bao giờ từ bỏ cậu như người mẹ ruột:

– Dì… dì… con có thể… gọi dì… là mẹ… được không ạ?

Trong ánh mắt của bà Diễm Lan, lóe lên vài tia ngạc nhiên, rồi hai dòng lệ rơi dài. Bà không bao giờ nghĩ rằng con rể cũng như con mình, không bao giờ phân biệt xử sự, và bà cũng không ngờ Thế Sơn sẽ dám gọi bà là mẹ. Niềm hạnh phúc tràn đầy khiến bà lắc đầu mấy lần trước khi nói:

– Được… Tất nhiên là được…

Rồi bà ôm Thế Sơn vào lòng. Cậu con trai 22 tuổi cảm nhận được sự ấm áp từ người mẹ ruột, vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên má bà Diễm Lan.

Nhìn ngắm cảnh này, ông Khải Tâm cũng cảm thấy rất xúc động. Ông không hề hối tiếc khi đã yêu và cưới bà Diễm Lan. Bây giờ, ông càng tin tưởng vào quyết định của mình. Người phụ nữ đó không chỉ xinh đẹp mà còn giàu lòng nhân ái đến mức khiến ông muốn bảo vệ, chăm sóc hơn nữa. Ông quay sang Khả Hân:

– Con hãy suy nghĩ lại, bố mẹ và anh không muốn con dừng lại ở con đường học tập đâu. Muốn có tương lai, học là phương án tốt nhất con ạ!

Khả Hân suy nghĩ một lúc rồi nói dè dặt:

– Vậy… con nghĩ có lẽ… con sẽ làm như thế này được không ạ… Anh Thế Sơn vẫn cần sự chăm sóc để ổn định tâm trạng. Con sẽ xin đi làm ban ngày ở khu công nghiệp và học lớp cao đẳng kế toán vào buổi tối được không ạ?

Ông Khải Tâm hiểu rằng quyết định của con gái không thể thay đổi, và ông gật đầu:

– Chúng tôi tôn trọng quyết định của con, miễn là con phải giữ gìn sức khỏe và luôn vui vẻ, không làm việc quá sức nhé?

Khả Hân nở nụ cười:

– Dạ, con sẽ làm được ạ! Ba mẹ yên tâm ạ!

Và với sự quyết định của mình, cuộc sống mới của cô bé mười tám tuổi bắt đầu. Làm công nhân tại Khu công nghiệp Đồng An, Chu Khả Hân nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mắt to tròn, nụ cười hiền dịu và làn da trắng nõn nà. Nhìn cô, người ta nghĩ ngay đến hình ảnh của các cô tiểu thư nhà giàu, không phải làm công nhân ở đây. Nhưng Khả Hân lại là cô gái hiền lành, đáng yêu, với nét hồn nhiên, nhí nhảnh của một cô gái mới lớn, khiến ai cũng yêu quý. Cô làm việc tại tổ kiểm hàng của xưởng giày da, và mọi người đều nhiệt tình giúp đỡ cô.

Nhớ lại ngày đầu tiên đi làm, khi được nhân viên phòng tuyển dụng và tổ trưởng dẫn cô xuống xưởng. Chị tổ trưởng nói với cô:

– Em hãy cố gắng học hỏi nha. Có gì không hiểu thì hỏi mọi người. Công việc ở đây không khó đâu!

Khả Hân gật đầu:

– Dạ, em cảm ơn chị! Em sẽ cố gắng!

Khi bước vào xưởng, nhiều ánh mắt đã quay sang Khả Hân:

– Ồ, cô bé xinh quá!

– Cô bé trẻ nhưng đã vào làm công nhân…

– Xinh thế mà làm ở đây thì sao nhỉ?…

Trước những lời nhận xét, Khả Hân chỉ cười:

– Dạ, em xin chào các anh chị ạ. Em là Chu Khả Hân, mới vào làm ạ. Em mong được sự giúp đỡ của mọi người ạ!

Trải qua những ngày đầu làm việc, Khả Hân phải tăng ca một tiếng mỗi ngày để học hỏi. Công việc chính của cô là kiểm tra giày và phát hiện ra những đôi giày bị lỗi. Với cái nóng mùa hè cùng với mùi keo, mùi vải nồng nặc và tiếng ồn từ hàng trăm chiếc máy may, máy ép, không khí trong xưởng trở nên ngột ngạt và ồn ào.

Mỗi ngày, Khả Hân cầm trong tay những đôi giày kèm đế nặng khoảng ba kilogram, lặp đi lặp lại động tác kiểm tra và đánh dấu phần lỗi của giày. Với tám tiếng làm việc chính thức, cộng thêm một tiếng nghỉ trưa, công nhân như Khả Hân chỉ được nghỉ trưa mà không được nghỉ giữa giờ. Nếu muốn đi vệ sinh, phải xin phép và ra ngoài không quá năm phút, nếu không sẽ bị phạt. Khả Hân nghe nhiều người chia sẻ rằng một số người đã nghỉ việc giữa chừng vì công việc quá vất vả mà lương thì quá ít.

Tuy nhiên, cô gái mười tám tuổi vẫn vui vẻ làm việc, không than trách một câu nào. Mỗi khi về nhà, dù cơ thể mệt mỏi nhưng Khả Hân vẫn luôn tươi cười, làm cho không khí gia đình trở nên ấm áp hơn.

Khi nhận được khoản lương đầu tiên, Khả Hân vội vàng đi mua một ít đồ ăn ngon cho gia đình. Bữa cơm hôm đó trở nên ấm áp hơn không phải bởi đồ ăn ngon mà bởi mọi người hiểu rõ hơn về giá trị của lao động, gia đình và lòng nhân ái trong cuộc sống. Từ đó, cuộc sống gia đình Khả Hân có thêm một chút thu nhập, mọi việc trở nên dễ dàng hơn.

Sau hai tháng làm công nhân ở xưởng giày da, Khả Hân đã quen với công việc và đã đăng kí vào lớp học cao đẳng kế toán buổi tối để theo đuổi sự nghiệp học hành. Cô thích con số, phép tính, và thống kê, vì vậy cô coi công việc làm công nhân không chỉ là để phụ gia đình mà còn làm nền tảng cho tương lai.

Một ngày, khi Khả Hân vừa ngồi xuống, cầm đôi giày trong tay, cô bất ngờ khi thấy anh quản đốc bước vào với vẻ tức giận. Chưa bao giờ cô thấy anh ta tức tối như vậy. Anh ta đạp thẳng vào kệ xếp giày, làm văng giày tung tóe ra ngoài và xé hộp giày thành từng mảnh, rít lên:

– Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, giày làm xong phải kiểm tra kỹ lưỡng. Giờ một đơn hàng vừa mới ròi lại thiếu hẳn hai đôi giày. Làm ăn thế này thì định cạp đất mà sống à?

Khả Hân giật mình, tay run rẩy suýt rơi đôi giày đang cầm. Bởi chưa bao giờ cô chứng kiến cảnh như vậy. Một người bạn bên cạnh kéo áo cô và cảnh báo:

– Em đừng nhìn, sắp bị la mắng rồi đấy!

Khả Hân ngạc nhiên:

– Ơ, em không làm gì mà bị la à?

Bạn kia thì thầm:

– Cứng đầu thế! Ở đây không cần lý do đâu. Quản đốc chỉ quan tâm tăng sản lượng, chất lượng sản phẩm và sự sạch sẽ của xưởng. Bất kỳ vi phạm nào đều bị la mắng!

Khả Hân nhíu mày:

– Thế thì sao không ai dám nói gì hả?

Bạn ấy nhìn cô với vẻ thương cảm vì sự ngây thơ của cô rồi nói:

– Ở đây, làm công nhân phải im lặng mới là cách sống đấy!

Lập tức, một giọng nữ quát lên:

– Hai cô kia, trong giờ làm việc mà nói chuyện thế thì làm sao kiểm hàng được? Muốn nghỉ việc à? Các cô làm như vậy để hại sếp chúng tôi à?

Khả Hân giật mình nhìn lên, đó là Mỹ Linh, phó quản đốc. Cô biết Mỹ Linh từ trước, người này từng là công nhân và sau đó leo lên chức phó quản đốc. Mỹ Linh khá xinh đẹp và có vẻ kiêu ngạo. Từ khi lên chức, cô trở nên khắc nghiệt với mọi người nên không ai ưa cô.

Khi Mỹ Linh nói, mọi người đều im lặng. Không ai dám nói một lời, không khí trở nên căng thẳng. Mỹ Linh lạnh lùng đi lại gần Khả Hân và ra lệnh:

– Cô là Chu Khả Hân phải không? Đi theo tôi!

Bài viết liên quan