Qua mùa giông bão Chương 2 | Cuộc sống ở ngoại ô
Ổn định cuộc sống tại quê, ông Khải Tâm quyết định cho cả bốn đứa con đi học. Theo lời khuyên của ông Minh Vương, ông Khải Tâm và hai bà vợ đã mở một quán cơm gần công trình thủy điện Yali. Thật sự, quán thu hút rất nhiều công nhân đến vì cơm nấu vừa đủ nóng, thức ăn ngon mà giá cả lại phải chăng. Không chỉ thế, đây còn là quán ăn phục vụ chu đáo và đa dạng nhất trong khu vực này.
Khả Hân ngày càng lớn lên, không chỉ xinh đẹp mà còn học giỏi, nên được bầu làm lớp trưởng. Gia Linh, em gái của Khả Hân, chuẩn bị vào lớp một, cũng rất dễ thương và đáng yêu. Quán của gia đình ông đông khách, và sự ngoan ngoãn của con cái là nguồn động viên lớn nhất cho ông Khải Tâm.
Một buổi trưa, sau khi đi học về, Khả Hân ôm mẹ mình và than thở:
– Mẹ ơi, con đói quá!
Mẹ cô, đang đổ mồ hôi trong bếp, cười và nói:
– Con bé này, lúc nào cũng đói đấy. Chuẩn bị dọn cơm với chị Kim Chi đi con ạ!
Khả Hân hôn nhẹ má mẹ rồi lặng lẽ bắt đầu dọn cơm. Dù nói là dọn cùng chị Kim Chi nhưng thực ra luôn chỉ có mình cô bé làm việc, ôm một đống bát đũa, cơm canh và thức ăn, đặt lên cái bàn nhỏ. Sau khi xong xuôi, Khả Hân lịch sự mời:
– Dạ, con mời bố, mời bác cả, mời mẹ các anh chị lại ăn cơm ạ!
Do làm quán cơm nên bữa ăn của gia đình Khả Hân phong phú hơn. Nhưng mỗi ngày cũng vậy, bà Lê Thi luôn kéo đĩa thịt cá về phía hai con của mình và đặt đĩa rau về phía Khả Hân và Gia Linh. Hai chị em thèm thịt cá lắm nhưng không dám vì sợ bà, chỉ lấm lét nhìn và nuốt nước bọt, sau đó cúi đầu ăn sau. Ông Khải Tâm thương con nên nhẹ nhàng nói:
– Khả Hân và Gia Linh, hai đứa hãy ăn thịt cá đi, đừng chỉ ăn rau mãi như vậy. Ăn nhiều sẽ có sức khỏe, học cũng sẽ tốt hơn đấy!
Khả Hân và Gia Linh liếc nhìn mẹ. Chỉ khi nhận được sự đồng ý từ ba, hai chị em mới dám lấy đĩa cá và một miếng thịt, rồi tiếp tục ăn. Vị thơm của thịt cá nướng, miếng mỡ mềm, hấp dẫn làm cho miệng bóng bẩy… Vị thơm của cá tươi… Điều này khiến hai chị em càng thèm muốn hơn, nhưng không dám ăn thêm khi thấy ánh mắt của bà cả. Bà Diễm Lan thì liên tục nhắc nhở:
– Hai con ăn nhiều sẽ có đủ dinh dưỡng, da đẹp, sáng mịn lên, sẽ trở nên xinh đẹp hơn đấy. Thịt cá nhiều sẽ giúp đề phòng béo phì đấy!
Khả Hân ngây thơ nhìn mẹ:
– Mẹ ơi, sao anh Thế Sơn và chị Kim Chi ăn nhiều thịt cá mà không béo phì như chị em con vậy mẹ?
Bà Diễm Lan không biết phải trả lời thế nào, chỉ nhíu mày một chút rồi nói:
– À, vì anh chị ấy gầy quá nên cần ăn nhiều để tăng cân thêm chút, để trở nên xinh xắn như Khả Hân và Gia Linh đấy!
Bà an ủi thấy con cười là bà vui. Nhưng bất ngờ, bà Lê Thi lên tiếng:
– Chỉ có con của cô là xinh đẹp, giỏi giang, còn con tôi thì xấu xí phải không?
Bà Diễm Lan giật mình, lắp bắp:
– Dạ, không chị… em chỉ… dỗ dành con bé chút thôi…
Bà Lê Thi thở dài:
– Ôi, con của cô sẽ giống cô thôi. Sao cô dám lợi dụng tuổi trẻ để hấp dẫn đàn ông, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác mà còn dạy đảng?
– Cô nói con của cô phải ăn rau, vậy sao cô không cho con ấy thức ăn? Tôi không có bất kỳ gì hẹp hòi với mẹ con cô. Ngay cả chồng đầu tôi cũng sẵn lòng chia sẻ với cô mà. Hay từ bây giờ tôi phải dâng cơm cho con của cô và nuốt thức ăn cho nó?
Nhìn vào ánh mắt và khuôn mặt của bà cả, Khả Hân cảm thấy lạnh toát bất ngờ. Có một lần khi cô 10 tuổi, cô hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, tại sao mẹ và con không rời nhà bà?
Bà Diễm Lan vuốt nhẹ mái tóc dài của con gái:
– Vì chúng ta cần bố và bố cũng cần mẹ con, con gái ạ!
Bà không biết phải giải thích như thế nào cho một cô bé mới 10 tuổi hiểu được. Bà cũng nhớ đến bến sông Đuống với những chuyến xà lan, với những con người tứ xứ rồi cũng thành thân quen. Nhưng trên hết, bà yêu ông. Bà biết mình là người thứ ba đã chen vào cái gia đình vốn dĩ đang yên bình ấy nên chỉ biết im lặng, nín nhịn bên ông…
Thời gian trôi đi… Mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, chị em Khả Hân lại ra quán cơm giúp bố mẹ. Khả Hân đã 13 tuổi, nhìn cô bé như một bông hoa mới nở, xinh đẹp và thông minh. Quán cơm nhà cô chủ yếu bán vào buổi trưa và buổi tối cho công nhân. Buổi tan tầm, công nhân ra vào đông đúc, hai chị em phải làm việc vất vả. Anh Thế Sơn và chị Kim Chi không được phép ra quán giúp đỡ vì bà Lê Thi nghĩ rằng việc đó sẽ ảnh hưởng đến việc học của họ. Bà còn bảo Thế Sơn lớp 11 và Kim Chi lớp 9 phải ở nhà để học.
Mẹ Khả Hân luôn im lặng, không bao giờ đưa ra ý kiến. Do đó, mỗi ngày bốn người trong gia đình cô đều cảm thấy mệt mỏi. Mẹ nấu nướng, bố phục vụ khách và thu tiền, hai chị em cô phục vụ. Gia Linh mới tám tuổi nhưng làm việc nhanh nhẹn, được khen ngợi. Trong khi đó, bà cả ở nhà lo lắng cho việc chuẩn bị cơm nước vì nhiều lần đồ ăn ở quán được thực khách ăn sạch sẽ.
Vào một buổi trưa, khi mới về đến nhà, Khả Hân thấy chị Kim Chi đã ngủ, còn anh Thế Sơn đang sửa chiếc xe đạp. Ông Khải Tâm lo lắng:
– Mọi người đã ăn chưa? Xe có hỏng à?
Thế Sơn có vẻ bối rối:
– Dạ, mẹ nói trời nắng nên… Mẹ bảo mọi người ăn trước để chiều Kim Chi đi học thêm… Bố và cô ấy sẽ ăn sau ạ…!
Ông Khải Tâm gật đầu:
– Ừ, thường thì đúng, ở nhà cứ ăn trước rồi để cho mọi người là được!
Anh Thế Sơn nhấp nhổm:
– Dạ… nhưng…
Ông Khải Tâm nhìn chằm chằm:
– Có chuyện gì thế?
Thế Sơn lắc đầu:
– Dạ không sao, mọi người vào ăn đi, đừng để đói. Để tôi dọn…
Nhưng Thế Sơn chưa nói hết câu đã nghe giọng bà Lê Thi vang lên:
– Con lo sửa xe xong vào ngủ, lớp 11 chương trình khó, còn học thêm nữa. Phải học hành để trở thành người có ích đừng để ai khinh.
Lời nói ấy như đâm thẳng vào tâm hồn của mẹ con Khả Hân. Bà cả không thích khi chị em Khả Hân được khen ngợi và bây giờ lại đang chỉ trích mẹ cô bé vì không học hành nên đã làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình. Mỗi ngày, những lời nhắc nhở như vậy được lặp lại như một lưỡi dao đâm vào lòng mẹ con.
Vì thế, hôm nay, khi nghe bà cả nhắc nhở anh Thế Sơn, Khả Hân nhanh chóng nói:
– Dạ, anh hãy sửa xe đi, để em dọn đồ cho !
Tuy nhiên, không có gì cần dọn cả. Trong nồi chỉ còn khoảng hai thìa cơm cho bốn người, vài miếng thịt kho toàn mỡ và một bát nhỏ canh nước. Ánh mắt của ông Khải Tâm đen như mực, giọng nói cay đắng:
– Bà Lê Thi!
Ba mẹ con Khả Hân giật mình, im lặng và căng thẳng. Chưa bao giờ bố cô trở nên đáng sợ như vậy. Bà Lê Thi giả vờ lo lắng:
– Có chuyện gì mà ông giận dữ vậy?
Ông Khải Tâm quát tháo:
– Bốn người làm việc cật lực từ sáng tới trưa mà bà lại để đồ ăn như thế này thì ai ăn được?
Bà Lê Thi nhìn một vòng xung quanh bàn, rồi tỏ vẻ hối lỗi:
– Thật xin lỗi ông, là tại tôi. Tháng này Thế Sơn và Kim Chi phải nạp tiền học hè, và thức ăn cũng đắt đỏ. Tôi cố gắng nấu dư nhưng hai đứa vì học hành mà đói quá, ăn hơi nhiều. Mọi người ăn tạm, tôi nghĩ ngoài quán cũng còn thức ăn.
Ông Khải Tâm nghiêng người lại, mặt trầm ngâm:
– Kim Chi và Thế Sơn phải học, còn Khả Hân và Gia Linh không cần học à? Tôi đã bỏ qua cho bà quá nhiều lần rồi. Từ khi nào bà có kiểu phân biệt con người như vậy? Bà muốn sống trong cái nhà này tiếp hay không?
Bà Lê Thi cũng không phải lúc nào cũng im lặng:
– Vậy là do ai? Tại vì ai mà giờ mẹ con tôi phải nói nhiều như thế này, tiêu tiền tùy tiện như thế này? Tại con khốn nạn, con vô lương kia! Tôi đã im lặng mà sống, nhưng cũng có lúc các người phải biết điều chứ?
– Bốp! – Một cái tát vụng về đập xuống mặt bà Lê Thi. Tay ông Khải Tâm run rẩy, mắt đỏ hoe. Bà Diễm Lan há hốc miệng không kịp ngăn. Bà Lê Thi nhìn ông, cái cảnh bị ông tát trước mặt hai đứa con khiến lòng hận thù trong bà Lê Thi trỗi dậy. Bà như đang cháy bỏng, vừa đấm ông Khải Tâm một cái vừa gào lên:
– Ông đánh tôi! Ông phản bội tôi mà còn đánh tôi ư? Ông độc ác đi! Ông độc ác đi!
Ông Khải Tâm nắm chặt hai tay bà Lê Thi:
– Tôi nhắc lại cho bà nhớ, chúng ta chưa bao giờ tồn tại một tình yêu. Làm sao có thể gọi là phản bội? Một là bà biết cách sống hòa thuận vì Diễm Lan cũng không làm gì bà, hai là giải tán đi.
Bà Lê Thi gục đầu khóc nức nở. Chị em Khả Hân cúi đầu im lặng. Bà Diễm Lan nghẹn ngào.
– Tôi xin các người! Hãy để mẹ con tôi đi…