Qua mùa giông bão Chương 21 | Bí mật trong căn phòng
Khoảng mười lăm phút sau, tiếng bước chân và tiếng gõ cửa vang lên, làm Hải Đăng nhận biết lũ lâu la từ ban nãy đã tới. An Đăng gọi mọi người:
– Bọn em gọi anh!
Hải Đăng ra hiệu để họ ngồi xuống, sau đó ném một xấp tiền cho tên cầm đầu:
– Chia chác một cách tử tế! Làm ăn lâu dài! Và nhớ giữ miệng!
Tên cầm đầu gật đầu đồng ý:
– Anh yên tâm, đây không phải lần đầu tiên chúng tôi làm nhiệm vụ. Chúng tôi đảm bảo sự kiện vừa qua không ai biết.
Hải Đăng gật đầu, sau đó lạnh lùng nói:
– Ai cầm tay cô bé kia lại?
Tên cầm đầu bất ngờ:
– Tại sao anh?
Hải Đăng phun ra một câu:
– Ai làm, chịu trách nhiệm!
Gã lưu manh cầm tay Khả Hân quỳ trên sàn:
– Xin lỗi anh, lúc đó tôi hoảng sợ, không kìm được nó lại!
Hải Đăng trợn mắt:
– Đã đuổi kịp, tại sao lại vậy?
Tên đó thú nhận:
– Anh Đăng, xin lỗi, tôi hoảng sợ nên hành động thiếu thận trọng!
Cả bọn đồng thanh:
– Dạ anh Đăng! (các bạn đang đọc trên Facebook An Yên)
Bọn lưu manh chào Hải Đăng rồi rời khỏi. Ngoài đường, thằng cầm đầu nói:
– Chờ thời cơ, anh dập thằng đó nát xương!
Gã kia cười:
– Không sao, nghề này như vậy mà!
Tên cầm đầu nhảy:
– Mẹ kiếp! Với ít tiền đó mà coi mạng người như rác. Đợi một thời gian, chúng ta sẽ trừng phạt thằng đó!
Trong phòng trọ, khi bọn lưu manh đã đi, điện thoại Hải Đăng reo lên:
– Anh ơi!
Giọng Mỹ Linh từ bên kia dây ông ấy:
– Anh đâu rồi? Không qua nhà em à? Em đã chờ sẵn đây!
Nghe giọng ướt át ấy, Hải Đăng cảm thấy không thoải mái. Anh ta giả giọng mệt mỏi:
– Anh uống hơi nhiều, trên đường về lại va vào xe họ. Sáng mai nhé!
Mỹ Linh lo lắng:
– Anh có sao không? Có nặng không? Em qua nhé!
Hải Đăng giọng mệt mỏi:
– Không sao, chỉ xây xước. Anh đã xử lý rồi, anh sẽ đi ngủ. Em nghỉ đi!
Dù Mỹ Linh cố gắng nhưng Hải Đăng vẫn từ chối mạnh mẽ, cô không thể làm gì hơn.
Sáng hôm sau, Khả Hân bước vào thì đã thấy Hải Đăng và Mỹ Linh đang đi vào. Họ trông rất hòa hợp và đẹp đôi, cả hai đều cao ráo và quyến rũ. Tay của Hải Đăng đã được băng bó, có lẽ tối qua Mỹ Linh đã chăm sóc cho anh ta. Cô ấy đưa tay vào tay Hải Đăng khi họ bước vào, một hành động công khai thể hiện mối quan hệ giữa họ. Tuy nhiên, khi đến xưởng, Khả Hân thấy Hải Đăng rút tay ra khỏi của Mỹ Linh, ánh mắt của anh dừng lại ở cô như một lời chào hỏi, khiến Khả Hân cảm thấy hơi bối rối. Nhưng khi nhận được ánh mắt sắc hơn dao của Mỹ Linh, Khả Hân vội cúi đầu không dám nhìn lên.
Đến giờ ăn trưa, khi cô và chị bạn chuẩn bị đi xuống căng tin, cô nghe tiếng gọi:
– Chu Khả Hân!
Cô quay lại, là Mỹ Linh:
– Chị gọi em à?
Mỹ Linh nhếch môi cười:
– Có ai tên như vậy nữa ở đây không? Ra ngoài đây nói chuyện với tôi!
Khả Hân đành gửi chị bạn đi trước, sau đó lẻn theo sau Mỹ Linh. Khi đến góc khuất của hành lang, cô ta đánh vào mặt Khả Hân:
– Tôi đã cảnh báo cô như thế nào chưa? Ai cho cô liếc mắt với Hải Đăng?
Khả Hân giật mình, tay đưa lên vùng má sưng đỏ:
– Chị làm sao vậy? Hai người đi vào, chúng tôi là công nhân, cũng phải nhìn xem ai đến, tôi không có làm gì với anh ấy cả! Tôi đã nói với quản đốc rồi, không có gì hết. Nếu chị sợ, thì chị tự giữ!
Sau khi nói, cô quay lưng bước đi. Nhưng Mỹ Linh lao theo và kéo cô lại. Cô ta nghiến răng:
– Đây là lần cuối tôi cảnh báo cô. Nếu cô còn léng phéng, đừng trách tôi nghiêm khắc!
Khả Hân không đáp lại lời nói của cô ta, chỉ lặng lẽ giật tay ra và quay đi. Mỹ Linh nói thêm một câu:
– Và đừng mở miệng phàn nàn với Hải Đăng. Hôm qua anh ấy gặp tai nạn, sau đó cả đêm lại vui vẻ với tôi nên mệt lắm rồi, đừng làm phiền anh ấy!
Bước chân của Khả Hân hơi khựng lại. Vậy là chị ta không biết vết thương của Hải Đăng là do lũ lưu manh gây ra? Chắc anh ta không muốn Mỹ Linh ghen tức nên lừa rằng bị tai nạn. Vậy không lẽ… Khả Hân bỗng rùng mình… không lẽ lũ lưu manh ấy là Mỹ Linh thuê để dằn mặt cô? Nếu đúng vậy, cô nên tránh xa Hải Đăng, càng xa càng tốt. Và thêm nữa, liệu có phải mỗi lần cô gặp chuyện, anh ta lại tình cờ đi qua không? Dẫu sao đi nữa, những lời cuối cùng của Mỹ Linh cũng khiến Khả Hân cảm thấy khó chịu.
Khi xuống nhà ăn với tâm trạng bực bội, cô ăn gì cũng không ngon miệng. Chị đồng nghiệp hỏi:
– Mụ ấy nói gì với em vậy?
Khả Hân nhỏ nhẹm:
– Mụ ấy…ấy nói không có gì đâu chị ạ…
Chị bạn tức giận:
– Mụ ấy điên rồi! Em có sao không?
Khả Hân lắc đầu:
– Em…em không sao, chỉ là mụ ấy thôi… Em nghĩ em nên tránh xa họ chị ạ!
Chị bạn gật đầu:
– Đúng rồi em! Không nên dây dưa với mụ ấy!
Khả Hân lẩm bẩm:
– Thôi, đông người quá, chúng ta nói sau chị ạ!
Vừa khi hai chị em ăn xong và ra ngoài, Khả Hân bắt gặp Hải Đăng đang đứng trò chuyện với một số người trong ban lãnh đạo. Cô và đồng nghiệp cúi chào và tiếp tục đi. Khi cô nhìn lên, thấy ánh mắt của Hải Đăng nhìn cô và mỉm cười. Trái tim non trẻ của Khả Hân bỗng trào dâng một cảm xúc lạ lùng, không thể diễn tả bằng lời.
Chiều hôm đó, sau khi tan ca, Khả Hân vội vàng đi ra lấy xe để kịp đến trường. Nhưng cô bất ngờ nhìn thấy trong giỏ xe của mình có một bó hoa hồng đẹp. Cô nhìn xung quanh và nhận ra rằng chỉ có công nhân ở lại, mọi người đều vội vã về nhà. Cô chú ý đến một mảnh giấy nhỏ kẹp vào những cành hoa:
– Cô bé! Về nhà cẩn thận nhé! Nhớ em!
Trái tim của Khả Hân tràn ngập cảm giác ấm áp, làm tan chảy mọi khó chịu về thời tiết. Sau gần một năm làm công nhân, dù có nhiều người tán tỉnh nhưng cô luôn từ chối. Nhưng khi nhìn thấy bó hoa này, trong lòng cô lại trỗi dậy những cảm xúc lạ lẫm – một chút hồi hộp, một chút mong chờ, một chút tò mò… Khả Hân không biết cảm giác đó là gì, nhưng trong đầu cô bất ngờ xuất hiện hình ảnh của một người… một người mà cô cần phải tránh xa và không nên nghĩ đến…
Tối hôm đó, sau khi học xong, Khả Hân đang trên đường về thì nghe thấy tiếng xe máy từ phía sau. Lo lắng, cô quay đầu lại và bắt gặp nụ cười của Hải Đăng, khiến cô cảm thấy bối rối:
– Ơ… anh quản đốc…
Hải Đăng bật cười:
– Chúng ta gặp nhau lại rồi đấy, phải không? Mỗi khi tôi đi qua đây đều gặp em!
Khả Hân đỏ mặt:
– Dạ, quản đốc, giờ này mới xong việc sao? Tan ca đã lâu rồi mà!
Hải Đăng gật đầu:
– Vâng, tôi có một số việc. May mà gặp em, đi cùng em một đoạn đường, chắc chắn tối nay sẽ ngủ ngon!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Anh quản đốc thường xuyên mất ngủ à?
Hải Đăng mỉm cười:
– Ừ, từ khi gặp em, tôi thường mất ngủ!
Khả Hân mỉm cười:
– Em không nghĩ anh quản đốc lại thích đùa như thế!
Hải Đăng hít một hơi:
– Trong công việc, tôi nghiêm túc vì lợi ích chung. Còn trong tình yêu, tôi cũng nghiêm túc không kém!
Khả Hân ngây ngô:
– Anh nói gì… em không hiểu…
Hải Đăng cười:
– Em thật đáng yêu… đến mức ngây ngốc.
Khi đến gần nhà trọ của Khả Hân, cô chào Hải Đăng và bước vào. Đẩy chiếc xe vào nhà, khuôn mặt của Khả Hân vẫn đỏ bừng.
Chờ cô đi vào nhà, Hải Đăng bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy:
– Anh Đăng!
Hải Đăng nhận lấy mấy chữ:
– Xử lý Mỹ Linh cho tôi!