Qua mùa giông bão Chương 23 | Đến nhà em
Buổi chiều kia, sau khi kết thúc ca làm việc, Khả Hân vội vã bước ra khỏi cơ sở. Như thường lệ, một bông hồng nhung đỏ tươi lại được đặt vào giỏ xe cô, kèm theo một tờ giấy nhỏ:
– Cô bé! Về nhà cẩn thận nhé! Nhớ em!
Khả Hân chỉ biết mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng. Sự tò mò dần trở thành một điều không thể thiếu khi cô không biết ai đã gửi hoa cho mình.
Từ đó, mỗi chiều cô lại nhận được những bó hoa và gặp lại vị quản đốc đi xe SH “tình cờ”. Dần dần, Hải Đăng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, Khả Hân không cảm thấy cô đơn, xa cách khi gặp anh. Với việc Mỹ Linh bị sa thải, không còn ai cũng đùa giỡn với cô, mọi người cảm thấy dễ chịu hơn.
Tối hôm đó, Khả Hân kết thúc giờ học nhưng không thấy Hải Đăng như mọi khi. Cô biết có thể anh ta không đi qua nhưng vẫn cảm thấy chút buồn bã. Có lẽ, bởi anh ta đã trở thành một thói quen, chỉ đơn giản là thói quen thôi… Suốt cả tháng, chiếc xe SH luôn ở bên cạnh cô, làm cho Khả Hân cảm thấy yên bình hơn, hạnh phúc hơn với cuộc trò chuyện. Một cảm giác mới lạ lại xuất hiện, liệu cô đã bắt đầu bước vào thế giới của “tình yêu” không?
Với tâm trạng buồn bã, khi vừa đến nhà và đặt xe vào, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu ngay sát cửa. Hải Đăng đã đến sao? Biển số xe chính là của anh ấy phải không? Khả Hân cảm thấy tim mình đập mạnh, xen lẫn giữa sự vui mừng và lo lắng…
Tiếng cười vang lên từ bên trong nhà nhỏ. Tiếng của bố Khải Tâm:
– Quản đốc Hải Đăng thật là một người trẻ tuổi tài năng!
Giọng của Hải Đăng trả lời nhỏ nhẹ:
– Cháu đến đây chỉ là bạn của em Khả Hân thôi, chú đừng gọi cháu là quản đốc, cháu không thoải mái đâu ạ!
Khả Hân bước vào nhà:
– Con chào bố mẹ, chào anh Thế Sơn, chào anh Hải Đăng ạ. Anh Hải Đăng đến nhà tôi có chuyện gì không ạ?
Hải Đăng nhìn cô và cười:
– Tôi đến chơi thôi, có vấn đề gì không em? Em học về muộn hôm nay à?
Khả Hân gật đầu:
– Vâng, vì sắp thi nên lớp chúng tôi ôn tập thêm một chút ạ!
Hải Đăng bày tỏ sự lo lắng:
– Em nhớ phải chăm chỉ giữ gìn sức khỏe, làm việc ở xưởng cũng khá mệt mỏi đấy!
Khả Hân cười tươi:
– Anh đừng lo, em luôn hoàn thành tốt công việc, không bao giờ ngủ gật trong giờ đâu ạ!
Hải Đăng tiến gần cô, lấy chiếc cặp trên tay cô:
– Vâng, em nhớ đấy, nếu em ngủ gật trong giờ tôi sẽ phạt đấy nhé? Em phải ăn đủ, ngủ đủ để không ngủ gật đấy!
Khả Hân không hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó nhưng vẫn gật đầu:
– Dạ, em hiểu ạ!
Nhìn mọi diễn biến, vợ chồng ông Khải Tâm hiểu rằng Hải Đăng đang cố gắng tán tỉnh con gái họ, nhưng họ im lặng, bởi họ hiểu rõ hơn ai hết về những quy luật của tình yêu.
Hải Đăng quay lại ghế ngồi và nói với Khả Hân:
– Em ngồi xuống, anh có điều muốn thảo luận với hai bác!
Khả Hân bất ngờ:
– Có chuyện gì vậy anh? Em có làm gì sai sao?
Hải Đăng cười:
– Em không có sai, chỉ cần ngồi xuống thôi đã!
Khả Hân ngồi xuống. Hải Đăng quay đầu nhìn bố mẹ cô và nói:
– Thưa hai bác, hôm nay cháu đến đây trước để thăm gia đình. Cháu biết gia đình mình ở đây nhưng vì công việc quá bận rộn nên chưa có dịp ghé thăm. Ngoài ra, cháu muốn xin phép hai bác để có cơ hội tìm hiểu về Khả Hân ạ!
Bố mẹ Khả Hân không tỏ ra ngạc nhiên trước đề nghị này, nhưng cô lại nhìn ngạc nhiên:
– Quản đốc nói gì vậy ạ? Tìm hiểu làm sao?
Bố Khải Tâm mỉm cười:
– Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Con bé học giỏi, nhanh nhẹn nhưng trong cuộc sống còn non nớt lắm đấy!
Khả Hân cảm thấy mặt đỏ bừng:
– Bố…
Hải Đăng nhìn cô:
– Tìm hiểu nghĩa là tôi muốn tán tỉnh em để có thể làm vợ đấy em ạ!
Gương mặt Khả Hân bỗng trở nên đỏ như cà chua chín, cô vội đứng lên:
– Con xin phép đi rửa mặt ạ! Đường bụi quá ạ!
Sau khi nói xong, cô chạy vào nhà vệ sinh, cố gắng lau mặt nhiều lần, vỗ vỗ mặt để giữ bình tĩnh nhưng vẫn cảm thấy nóng bừng. Không lâu sau, cô nghe tiếng của bố:
– Khả Hân ơi, cậu Hải Đăng đã về đấy con!
Cô vội vàng đi ra, bố thấy cô như vậy thì bật cười:
– Con làm gì mà lâu thế? Chuyện tình cảm của bố mẹ không ép buộc đâu. Nếu hai người thực sự có tình cảm, họ sẽ tự tiến đến với nhau. Bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của con!
Khả Hân gật đầu rồi tiễn Hải Đăng ra cổng. Vì đây là nhà trọ của gia đình nên cổng ra vào được xây dựng riêng biệt, không chung cổng với các gia đình khác. Hải Đăng dắt xe ra và nói:
– Khả Hân, đi dạo cùng anh được không?
Khả Hân bối rối:
– Tôi… thôi, quản đốc về sớm kẻo trễ ạ! Tôi cũng muốn vào nghỉ ngơi sớm để mai không bị trừ lương ạ!
Hải Đăng bật cười. Rồi đột ngột, anh ta đứng cách Khả Hân một bước, sau đó bất ngờ ôm cô vào lòng. Đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông lạ ôm như thế, Khả Hân kinh ngạc tột độ. Nhưng lòng anh ấm quá, cô không muốn rời xa… Tuy nhiên, đây lại là cổng nhà trọ, nếu bố mẹ thấy thì sao. Vì vậy, Khả Hân vội đẩy Hải Đăng ra:
– Quản đốc… tôi.. cần suy nghĩ…
Hải Đăng mỉm cười:
– Tôi sẽ chờ đợi em, nhưng đừng để anh chờ quá lâu nhé? Bởi… tôi sẽ nhớ em đấy…
Từ nhỏ, Khả Hân đã bị những lời phê phán của người lớn, lớn lên cô chỉ biết đến việc học hành. Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp những cảm xúc mới mẻ trong lòng mình. Có những chàng trai đã tỏ tình với cô, có những người đàn ông lẽo đẽo theo đuổi cô… nhưng với Hải Đăng… cô cảm thấy an toàn.
Từ đó, mỗi chiều, Khả Hân lại nhận được một bó hoa và dòng chữ quen thuộc. Trong suốt tháng, trái tim cô đã rung động…
Vào một buổi tối thứ bảy, sau khi đã thi xong, Khả Hân được nghỉ ngơi. Sau khi cơm đã xong, gia đình ngồi lại trò chuyện. Anh Thế Sơn đã bắt đầu có thể đi lại nhẹ nhàng hơn, có thể nói những câu đơn giản, nhưng chưa thể hoạt bát như trước. Trong lúc đang trò chuyện, bỗng Khả Hân nghe thấy tiếng xe quen thuộc. Chưa đầy mấy phút sau, Hải Đăng bước vào:
– Chào bác mẹ, chào các em nhé!
Anh quản đốc đến, mang theo một giỏ hoa quả và nói:
– Con mang quà cho hai bác đây! Hôm nay, con muốn xin phép hai bác để dẫn Khả Hân đi dạo vòng quanh một chút, vì em vừa thi xong ạ!
Khả Hân ngơ ngác:
– Ơ… sao quản đốc không nói trước để tôi chuẩn bị ạ?
Hải Đăng cười:
– Giờ này thì cũng đã muộn rồi em à! Anh chờ được mà, em xinh đẹp như vậy thì cần chuẩn bị gì đâu! Với lại, anh đã nói rồi, ngoài giờ làm việc không ai cần phải gọi tôi là quản đốc đâu!
Khả Hân đỏ mặt nhìn sang bố. Ông Khải Tâm gật đầu:
– Ừ, con đi dạo đi, thư giãn đi, nhớ về sớm nha con!
Hải Đăng lại cười:
– Dạ bác yên tâm ạ, cháu sẽ đưa em về trước mười giờ ạ! Chúng cháu chỉ đi dạo vòng vòng xung quanh đây thôi ạ!
Sau khi được sự chấp thuận của bố mẹ, lần hẹn hò đầu tiên của Khả Hân và Hải Đăng diễn ra thật lãng mạn. Hải Đăng đưa cô đi ngắm phố về đêm – con đường mà cô đã từng đi qua hàng ngày nhưng tối nay lại cảm thấy hồi hộp và lạ lùng:
– Đẹp quá! Sao những lần trước tôi không thấy nơi này đẹp đến thế nhỉ?
Hải Đăng cười:
– Vì hôm nay em rất xinh đẹp, nên cảnh đẹp theo em!
Khải Hân ngượng ngùng không nói thêm. Đến công viên gần nhà trọ, Hải Đăng đậu xe máy và mời Khả Hân đi bộ vào công viên. Có lẽ vì cô đã yêu nên mọi thứ từ ánh đèn đường cho đến lá cây dưới ánh đèn đều trở nên lung linh huyền ảo. Đến một chiếc ghế đá, Hải Đăng phủi sạch bụi rồi chỉ chỗ bên cạnh mình:
– Em ngồi vào đây đi!
Khả Hân ngồi cách Hải Đăng một khoảng, khiến anh ta bật cười:
– Tôi có làm gì mà em ngồi xa tôi thế?
Khả Hân bối rối:
– Tôi…
Hải Đăng nhìn Khả Hân:
– Em đừng gọi tôi là quản đốc nữa được không? Nghe xa cách quá!
Khả Hân đỏ mặt đáp:
– Tôi quen gọi vậy rồi, và, anh đi với tôi như thế này, chị Mỹ Linh sẽ không vui đâu!
Hải Đăng bỗng dừng lại vài giây rồi nói:
– Tôi và Mỹ Linh không có quan hệ gì cả. Trước đó, có lẽ cô ấy nhờ tôi chạy chức phó quản đốc vì cô ta nói lương công nhân thấp, công việc vất vả không đủ trang trải cuộc sống và nuôi mẹ già. Tôi nghĩ giúp ai đó cũng là điều tốt. Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ công việc, tôi không cần phải quan tâm đến thái độ của cô ta khi gặp em chứ?
Khả Hân tròn mắt ngạc nhiên:
– Chẳng phải hai người chuẩn bị cưới nhau sao? Chính chị ấy nói với tôi trước cái vụ clip ấy mà!
Hải Đăng cười:
– Em nghĩ tôi sẽ cưới một người đi giật chồng người khác sao? Tôi có đến mức đó đâu? Và, trái tim tôi không hướng về cô ta đâu…
Khả Hân ngượng ngùng cúi mặt. Hải Đăng gần tai cô thì thầm:
– Chỉ hướng về em thôi…