Qua mùa giông bão Chương 25 | Hành trình đến hạnh phúc
Trong suốt một tháng gần Tết, Hải Đăng và Khả Hân bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới của họ. Họ phải lo chụp ảnh, in thiệp mời và mọi việc liên quan. Với công việc ở xưởng cũng nhiều, họ phải tranh thủ thời gian vào buổi chập chiều. Dù mệt mỏi sau những ngày làm việc, Khả Hân vẫn không quên đến lớp, trong khi Hải Đăng phải tự xoay xở một mình. Dù đang phải đối mặt với áp lực của cuối năm học, cô vẫn cố gắng với những bài thi và bài kiểm tra. Mỗi khi về nhà mệt lử, nhưng sau khi đọc những dòng tin nhắn ý nghĩa từ chồng sắp cưới, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Khả Hân không thể tin vào sự diệu kỳ của tình yêu, và càng không thể tin được sự quan tâm tỉ mỉ của Hải Đăng đối với mình.
Cuối cùng, mọi việc đã hoàn thành. Trước ngày cưới một tuần, gia đình của Hải Đăng từ Tây Nguyên đến Bình Dương để làm thủ tục cưới. Trong ngày đó, Khả Hân xuất hiện dịu dàng trong chiếc áo dài đỏ, với mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng. Với vẻ đẹp tự nhiên của mình, cô không cần phải trang điểm quá nhiều, và tính cách mộc mạc của cô càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô. Sự xuất hiện của Hải Đăng trong bộ vest đen và áo sơ mi trắng khiến Khả Hân cảm thấy hạnh phúc. Mẹ chồng, một phụ nữ nhỏ nhắn, và em chồng, đều không quen với việc ăn mặc như vậy, điều này khiến Khả Hân cảm thấy thấu hiểu. Nhìn thấy những người đã làm việc vất vả cả năm, những người ấy chỉ có thể cảm thấy ngượng ngùng khi được mặc đẹp, điều này khiến Khả Hân cảm thấy xót xa.
Trong ngày đó, mẹ của Diễm Lan cũng trang điểm nhẹ và mặc chiếc áo dài. Khả Hân nhìn thấy hạnh phúc và sự trìu mến trong ánh mắt của bố Khải Tâm khi ông nhìn mẹ. Cô không thể không nhận ra sự hi sinh và tình yêu của mẹ, người đã âm thầm đồng hành và hy sinh cho gia đình suốt nhiều năm qua. Trong lúc vui vẻ, Khả Hân đùa:
– Sao bố mẹ không làm một đám cưới luôn cho tụi con đi ạ?
Bà Diễm Lan đỏ mặt, còn ông Khải Tâm lại cười:
– Bố mẹ đã cưới nhau từ lần gặp đầu tiên. Chỉ cần chờ con chào đời, bố mẹ sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng nhưng em nhé?
Ông nhìn về phía bà với sự trìu mến. Mặc dù nói vậy, nhưng lòng ông luôn đầy áy náy vì chưa thể tổ chức cho bà một đám cưới hoàn hảo như những người khác. Tuy nhiên, ông luôn hứa sẽ yêu thương và quan tâm đến bà suốt đời.
Sau khi nhà trai vừa chào hỏi xong, Hải Đăng đưa gần tai Khả Hân và nói:
– Nếu biết thế này, em đừng trang điểm và mặc áo dài cũng được rồi!
Khả Hân ngơ ngác:
– Sao lại vậy ạ? Em chỉ trang điểm nhẹ thôi mà, có xấu sao anh?
Hải Đăng cười:
– Không phải xấu đâu! Mà đẹp quá mức cho phép, anh lo lắng đấy!
Khả Hân đỏ bừng mặt, đấm nhẹ vào vai chồng:
– Anh này, em đang căng thẳng mà còn đùa giỡn em!
Hải Đăng thắc mắc:
– Em căng thẳng về điều gì vậy?
Khả Hân li nhí:
– Lần đầu tiên em gặp gia đình nhà chồng mà…
Hải Đăng cười, gần gũi hơn với cô:
– Ôi vợ của anh… mẹ anh hiền lành lắm, chẳng giống như mấy bà mẹ chồng trong truyện phim đâu mà em lo lắng!
Rồi anh hôn nhẹ vào má cô, khiến Khả Hân ngượng chín mặt.
Cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình diễn ra thân mật, làm cho Khả Hân giảm bớt cảm giác lo lắng. Quả thật như lời Hải Đăng, mẹ và em gái anh ấy đều hiền lành, ít nói, và khi nói chuyện cũng hơi ngượng ngùng như người ít giao tiếp xã hội.
Đám cưới của họ được tổ chức tại một khách sạn tầm trung ở Bình Dương, rất đẹp và lãng mạn. Hải Đăng tỉ mỉ trong việc trang trí để làm cho Khả Hân cảm thấy vui vẻ. Trong ngày trọng đại này, Khả Hân như một nàng công chúa trong chiếc váy trắng rực rỡ. Hai lọn tóc uốn xoăn tự nhiên buông xõa, tạo nên vẻ đẹp dịu dàng và thuần khiết. Mẹ của Diễm Lan không giấu được sự ngạc nhiên:
– Ôi, con gái tôi xinh quá!
Khách mời chủ yếu là đồng nghiệp và bạn bè của cả hai, và cũng có vợ chồng của Lệ Quyên, bạn thân của Khả Hân. Bố của Khả Hân khoác tay cô vào lễ đường, giao gặp với Hải Đăng và nói:
– Bố giao con gái của mình cho con, hy vọng các con sẽ luôn yêu thương và không bao giờ từ bỏ nhau!
Hải Đăng mỉm cười:
– Bố yên tâm đi, con sẽ luôn yêu thương Khả Hân!
Những giọt nước mắt hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt xinh đẹp của Khả Hân. Niềm hạnh phúc đến nhanh chóng khiến cho giây phút Hải Đăng đưa nhẫn cưới cho cô trở nên như một giấc mơ.
Sau đám cưới, gia đình Hải Đăng đã xin phép về Tây Nguyên. Gia đình Khả Hân ở trọ, nên họ cũng không thể ở lại. Khả Hân và Hải Đăng vẫn chưa có cơ hội đi hưởng tuần trăng mật vì công việc. Chồng cô nói:
– Chờ một chút nữa, khi mua được nhà riêng, chúng ta sẽ đi chơi được không em?
Nhìn vào ánh mắt áy náy của Hải Đăng, Khả Hân cười:
– Không sao mà anh, miễn là chúng ta yêu nhau, còn trẻ và còn nhiều cơ hội mà!
Cuối cùng, đêm tân hôn đã đến. Đó là lần đầu tiên của Khả Hân, và sự ngượng ngùng của cô khiến Hải Đăng cũng không kém phần xấu hổ. Họ thuê một gian trọ gần nhà của mẹ Khả Hân, nơi mà đêm nay, không gian riêng tư này chỉ dành cho hai người. Dưới ánh đèn yếu ớt, gương mặt của cô nóng bừng vì sự thẹn thùng. Hải Đăng, vừa tắm sạch, toát lên mùi sữa tắm và hơi rượu, ôm cô vào lòng và thầm thì:
– Em sao thế? Cảm thấy ngượng quá à? Không có ý định sinh con cho anh sao?
Sau khi anh hôn cô, nụ hôn lần này pha chút vị rượu cay nồng khiến Khả Hân mê đắm. Từng lớp quần áo của cả hai lần lượt rơi xuống sàn nhà. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng cơ thể trần truồng của họ lại nóng bỏng. Hải Đăng ôm cô lên giường, thì thầm vào tai cô:
– Hôm nay vợ anh rất đẹp!
Rồi Hải Đăng đặt những nụ hôn lên khắp cơ thể trắng nõn nà của cô. Từ vành tai xinh đến xương quai xanh, sau đó trượt xuống hai bầu ngực căng đều, in hằn những dấu hôn xanh đỏ. Cơ thể của Khả Hân căng cứng, mọi dây thần kinh như không còn nghe theo lí trí của cô nữa. Trái tim đập thổn thức, hai ngọn đồi căng lên kiêu hãnh khiến mắt Hải Đăng như dại đi vì dục vọng. Những cử động, những cảm xúc khiến cho Khả Hân cong cả người lên. Đó là một cảm giác mới mẻ, khiến mọi dây thần kinh như muốn nổ tung. Khả Hân khẽ “ưm” lên một tiếng, khiến Hải Đăng như thêm cuồng dại. Anh ta dùng ngón tay vuốt ve cơ thể cô rồi dừng lại ở khu vực nhạy cảm. Ngón tay Hải Đăng thăm dò, rồi bất chợt ấn vào khu vực đó khiến Khả Hân không chịu nổi, những tiếng rên rỉ bật ra trong vô thức. Cảm giác này thật sự tê dại. Khi Hải Đăng đưa “vật đàn ông” của mình vào trong cô, Khả Hân đau như muốn chết đi sống lại, tay cô bấu chặt ga giường đến nhăn nhúm. Tấm màng ấy đã bị phá bỏ, đó là minh chứng cô hoàn toàn thuộc về Hải Đăng. Trong cô, Hải Đăng gấp gáp:
– Em đau lắm đúng không?
Khả Hân đau chứ. Đó là thứ quý giá nhất đời con gái, nhưng cô lại lắc đầu vì sợ anh buồn:
– Dạ… em… không sao…
Hải Đăng nhẹ nhàng ra vào trong cô. Khả Hân cũng cố gắng phối hợp dù đau đớn vẫn giằng xé. Tuy nhiên, chỉ sau một lúc, cảm giác khác ập đến, một cảm giác rất lạ khiến Khả Hân quên đi cảm giác đau rát. Sự khoái cảm trào dâng khi anh đi vào mạnh mẽ trong cô rồi phóng dòng nước ấm đục vào cô.
Hải Đăng từ từ nằm xuống bên cạnh cô, rút ra khỏi người cô rồi lấy khăn ướt lau những giọt mồ hôi trên trán cô, lau cả những vết máu đỏ thẫm từ khu vực nhạy cảm xuống đùi non của cô dù Khả Hân ngượng nhập cản anh. Cô cũng nhẹ nhàng gạt đi những giọt mồ hôi trên trán chồng. Hải Đăng nằm ôm cô ngủ. Ngoài trời, những hạt mưa mùa đông lạnh giá đang rơi xuống từ bầu trời đen kịt…
Sáng hôm sau, Hải Đăng dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Khả Hân cảm thấy đau nhức nên dậy hơi trễ. Vì đã nghỉ phép nhiều ngày trước lễ cưới, sau khi cưới, cả hai vợ chồng đã quyết định nghỉ ngơi vài ngày trước khi trở lại công việc.
Hôm đi làm đầu tiên, Hải Đăng vuốt nhẹ tóc cô:
– Nếu em còn mệt, cứ nghỉ ngơi vài ngày nữa!
Khả Hân lắc đầu:
– Dạ không, em đi làm cho vui. Ở nhà một mình buồn lắm ạ. Mẹ hôm nay đưa anh Thế Sơn đi tái khám, bố đi làm, Gia Linh đi học, em đi làm cho vui!
Cả hai vui vẻ ăn sáng rồi đến khu công nghiệp tiếp tục công việc. Khi ra khỏi bãi gửi xe, cả hai bất ngờ khi nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Anh Hải Đăng!