Qua mùa giông bão Chương 27 | Hạnh phúc sau hôn nhân
Hôm ấy, khi Hải Đăng trở về nhà đã là tám giờ tối. Anh ta nhìn thấy Khả Hân vẫn ngồi đợi bữa cơm, và anh ta ngạc nhiên:
– Em chưa ăn cơm à? Anh về muộn rồi mà!
Khả Hân mỉm cười:
– Em cảm thấy buồn khi ăn một mình, em đã suy nghĩ đi về nhà bố mẹ nhưng cả hai đi thăm người ốm, em Gia Linh đi học thêm và anh Thế Sơn đi tập ở trung tâm phục hồi chức năng. Anh đã ăn chưa?
Hải Đăng cười và vuốt nhẹ trán cô:
– Chưa, anh giữ bụng đói để ăn bữa cơm vợ nấu, nhưng anh không nghĩ vợ sẽ đợi…
Hai người cùng nhau vui vẻ ăn tối. Hải Đăng hỏi:
– Em đã quen đi xe máy một mình chưa?
Khả Hân cười:
– Anh như muốn em là một đứa trẻ vậy. Trước đây, em tiết kiệm tiền để học nên chưa mua được xe nhưng không phải vì không biết đi.
Bố Khải Tâm đã dạy em cách lái xe máy từ lâu rồi. Từ mai, anh đừng lo, để em đi xe máy cho tiện việc của anh!
Hải Đăng nhăn mày:
– Không được! Bây giờ là giờ cao điểm, đường đông người và nguy hiểm lắm. Và với vẻ đẹp của vợ anh như thế này, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Khả Hân cười to:
– Anh thật sự quá chiều em, nhưng quá chiều cũng dễ làm em hư đấy! Nhưng có vẻ anh không tin em lắm phải không?
Hải Đăng lắc đầu:
– Không phải là không tin, cũng không sợ em hư, chỉ là tài sản quý giá cần phải giữ chặt thôi!
Nụ cười hạnh phúc lại tràn ngập trên môi Khả Hân. Những lời nói của Hải Đăng khiến trái tim non nớt của cô gái đang yêu trở nên mạnh mẽ hơn. Cuộc sống hôn nhân của cô trôi qua bình lặng – cùng nhau đi làm vào buổi sáng, cùng nhau tận hưởng bữa cơm tối và cùng nhau chia sẻ tình yêu… Khả Hân cảm thấy mình thật may mắn…
Hai tháng sau…
Chỉ còn vài tuần nữa là Tết, vào một buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy và cảm thấy đầu óc mệt mỏi, cơ thể rã rời… Cô đi vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Mùi thuốc lá vẫn còn đọng trong không khí mặc dù Hải Đăng đã ra ngoài, khiến Khả Hân cảm thấy không thoải mái. Sau khi rửa mặt và đánh răng xong, cô cảm thấy buồn nôn, từ dạ dày bỗng dưng lên từng cơn đau nhức. Khả Hân cố gắng kín miệng nhưng không thể nào chịu đựng được, cô vội ôm bồn rửa mặt và nôn mửa thốn tháo.
Khi nghe tiếng nôn mửa, Hải Đăng nhanh chóng chạy vào:
– Khả Hân, em sao vậy?
Sau khi nôn hết mọi thứ trong dạ dày, Khả Hân nhìn lên và định nói gì đó nhưng mọi thứ trước mặt cô dần trở nên mờ mịt. Khả Hân ngã xuống và ôm lấy tay Hải Đăng…
Khi cô tỉnh dậy, đã gần trưa. Mở mắt nhìn xung quanh, Khả Hân nhận ra đây là bệnh viện. Những giọt nước vẫn đang chảy chầm chậm vào cơ thể cô. Khả Hân liếc nhìn mẹ Diễm Lan ngồi bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe:
– Mẹ!
Bà Diễm Lan ngước mắt nhìn con gái:
– Khả Hân, con đã tỉnh chưa? May quá, con đã làm cả nhà lo lắng!
Khả Hân nhìn lên chai nước biển và hỏi nhỏ:
– Tại sao con lại ở đây mẹ?
Bà Diễm Lan vuốt nhẹ tóc con gái:
– Sáng nay, bố mẹ nghe Hải Đăng gọi. Anh ấy nói con ngất xỉu nên bố mẹ và chồng con vội đưa con vào đây!
Khả Hân thắc mắc:
– Vậy mọi người đi đâu cả rồi ạ? Bố và Hải Đăng có đi làm không ạ?
Bà Diễm Lan lắc đầu:
– Không, bố con đã về nhà lấy một số đồ cần thiết, Hải Đăng thì bảo về nấu cháo để mang lên đây. Mẹ nói để mẹ làm nhưng anh ấy không chịu, bảo mẹ ngồi đây với con!
Khả Hân gật đầu hiểu và sau đó hỏi:
– Mẹ ơi, bác sĩ nói con bị sao ạ?
Bà Diễm Lan tỏ ra vui vẻ:
– Con nhỏ này, có thai mà còn không biết à?
Khả Hân sửng sốt:
– Con có thai sao mẹ?
Mẹ cô gật đầu:
– Ừ, đúng vậy, con gái tôi sắp làm mẹ rồi đấy!
Đứa bé là của cô và Hải Đăng – người đàn ông cô yêu. Một cảm giác vui sướng kết hợp với niềm hạnh phúc tràn đầy khiến Khả Hân mỉm cười. Tình yêu của họ đã kết trái, có thêm đứa con mới, và tình cảm giữa vợ chồng cô chắc chắn càng sâu sắc hơn. Tết sắp đến, gia đình nhỏ của họ sẽ có một kỳ nghỉ thú vị ở Tây Nguyên…
Ngay khi nghĩ đến điều đó, Hải Đăng bước vào với một cặp lồng cháo trong tay:
– Con chào mẹ ạ! Vợ đã tỉnh rồi à? Anh lo sợ quá!
Khả Hân mỉm cười:
– Em ổn mà anh!
Hải Đăng gãi đầu:
– Anh nấu cháo bồ câu theo hướng dẫn trên mạng, nhưng…anh…anh…không biết ăn được hay không….
Khả Hân bật cười:
– Không sao cả, việc anh nấu cháo làm em vui rồi!
Bà Diễm Lan cười:
– Mẹ bảo để mẹ làm mà không chịu!
Hải Đăng cười:
– Dạ, chắc chắn là cháo của mẹ vợ là ngon nhất đấy ạ. Nhưng anh lo lắng bé trong bụng lại trách bố nó không biết nấu cháo nên con phải tập ạ!
Bà Diễm Lan cười thỏa mãn. Nhìn con gái được yêu thương, bà cảm thấy hạnh phúc. Nhập vào cuộc hôn nhân, Khả Hân không phải trải qua những khó khăn như bà, và điều này làm bà cảm thấy an tâm hơn. Đồng thời, ông Khải Tâm cũng mang theo hành lý của mình và đi vào:
– Hai người đàn ông này, tất cả mọi thứ đều đến đây!
Hải Đăng do dự:
– Khả Hân…vợ ăn cháo nhé…vợ đã ăn sáng chưa, anh đút nhé!
Khả Hân nhút nhát khi Hải Đăng quan tâm mình trước mặt mọi người:
– Em…em chưa muốn ăn đâu. Anh cứ để đấy, sau khi kiểm tra xong nước em sẽ ăn ạ!
Hải Đăng quay sang ông Khải Tâm:
– Bố ơi, Tết này chúng ta ở lại Bình Dương nhé, không cần phải về nhà con nữa. Khả Hân đang yếu thế này, anh lo đi đường xa sẽ mệt lắm đấy!
Khả Hân nhanh chóng phản đối:
– Em không sao đâu anh, hiện tại em rất ổn mà. Ai lại dâu mới mà Tết lại không về nhà chồng. Với lại, cũng phải báo tin với ông bà nội mừng…
Hải Đăng nhìn vợ:
– Báo tin thì gọi điện thoại cũng được mà em. Anh lo sức khỏe của em, đi xa như thế sẽ mệt đấy! Công việc ở xưởng cũng nghỉ luôn, học xong rồi, về Tết là tốt nghiệp rồi, em chỉ cần lo dưỡng thai và sinh con là được!
Khả Hân mỉm cười:
– Đó là vì em không biết mình có thai, nhưng giờ đã biết rồi, em cảm thấy vui sướng và khỏe mạnh. Còn việc ở xưởng chỉ là kiểm tra giày, không vất vả đâu mà anh lo. Còn vài tuần nữa là đến Tết rồi mà!
Ông Khải Tâm nhìn chằm chằm vào Hải Đăng và nói:
– Những gì Khả Hân nói cũng có lý đấy, con trai ạ! Con gái của tôi không phải là người yếu đuối như những cô tiểu thư nhà giàu đâu. Ngoài ra, Tết này chúng ta sẽ thuê xe riêng, không phải ngồi xe khách, cả bố mẹ và các em cũng đi nữa. Lâu rồi Thế Sơn và Gia Linh cũng không đi đâu, họ cũng muốn thăm Tây Nguyên và cũng làm tốt việc luyện tập của mình.
Hải Đăng gật đầu:
– Dạ, bố nói vậy thì con sẽ nghe theo. Con chỉ lo sức khỏe của Khả Hân thôi.
Ông Khải Tâm cười:
– Không có vấn đề gì, Khả Hân rất hạnh phúc khi biết tin đấy.
Ngày hôm sau, Khả Hân đã ra viện về nhà sau khi được bảo dưỡng thêm một ngày. Em bé trong bụng mẹ đã được tám tuần và đang khỏe mạnh. Cô không quá ốm nghén, chỉ cảm thấy mệt mỏi một chút. Tuy nhiên, cô đã đòi đi làm ngay.
Hải Đăng vỗ vai vợ:
– Em ở nhà thêm chút nữa đi, sắp đến Tết rồi mà, đi làm làm gì mà mệt!
Khả Hân khẽ cười:
– Nhưng ở nhà em thấy buồn, bố đi xem đất, mẹ đi mua đồ Tết, cả Gia Linh và anh Thế Sơn đều bận, em chán quá!
Nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Khả Hân, Hải Đăng bật cười:
– Được rồi, nhưng em phải hứa không được làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi đúng không?
Khả Hân mỉm cười và vui vẻ đi lấy quần áo. Trong khi đợi vợ, Hải Đăng đang nhận tin nhắn trên điện thoại:
– Anh Đăng, gần Tết rồi, chúng mình đói quá, anh hãy chuyển nốt số tiền còn lại đi! Hôm qua em đã bị đuổi khỏi viện tâm thần, con đó điên thật rồi, không làm gì ảnh hưởng đến anh được đâu!
Hải Đăng nhắn lại mặt mày đanh thép:
– Mấy bạn cứ chờ Tết, anh sẽ gửi. Đừng nhắn tin nhiều!
Bên kia nhanh chóng trả lời:
– Em gọi anh không được nên mới nhắn tin. Không phải là em, anh phải lo cho các đàn em nữa đấy!
Hải Đăng nhíu mày nhắn lại:
– Chờ một chút, công việc ngày càng khó khăn, nếu giục anh sẽ không được gì đâu!
Bên kia không trả lời nữa. Hải Đăng nhanh chóng xóa hết tin nhắn và mỉm cười khi thấy Khả Hân đi ra:
– Em đã xong chưa? Chúng ta đi thôi!
Khả Hân vội nói:
– Em đã xong lâu rồi, thấy anh đang nhắn tin nên em đợi!
Hải Đăng vuốt nhẹ tóc vợ:
– À, mấy bạn kia rủ đi nhậu nhưng anh bảo em đang mang bầu nên phải ở nhà với vợ!
Khả Hân bật cười:
– Em còn bố mẹ và mọi người mà. Anh cứ đi với bạn, em sẽ đi sang nhà mẹ ăn, tránh trường hợp bạn bảo anh sợ vợ!
Hải Đăng lắc đầu:
– Không, anh sẽ ở nhà với em, việc sợ vợ cũng không tồi chứ sao!
Khả Hân cười vui vẻ rồi lên sau xe Hải Đăng.
Khi đến xưởng, cô và chị đồng nghiệp đã tíu tít kể chuyện sau những ngày Khả Hân ở nhà nghỉ ngơi. Chin vui mừng:
– Em đã có bầu à? Chúc mừng em. Ba tháng đầu tiên hãy chăm sóc kỹ lưỡng nha!
Khả Hân cười:
– Dạ, em cảm ơn chị. Xưởng có tin tức gì mới không chị?
Chị đồng nghiệp nhìn cô:
– Có em ạ, nghe nói một số người đang lấy tiền thưởng của công nhân và cắt giảm các khoản tiền độc hại. Lãnh đạo đang điều tra, nhưng các công nhân lương thấp đang lo lắng, không biết làm sao.
Khả Hân ngạc nhiên:
– Thật đáng ghét! Họ quá tàn nhẫn!
Chị đồng nghiệp gật đầu:
– Ừ, các công nhân đã khó khăn, còn bị cắt giảm thêm, không có sự đồng cảm. Gần Tết rồi, chắc không kịp điều tra đâu!
Đúng lúc đó là giờ nghỉ trưa, không ai nói thêm gì nữa.
Khi cô và chị đồng nghiệp trên đường xuống nhà ăn công nhân, điện thoại của Khả Hân bỗng có một cuộc gọi từ một số lạ. Cô nhấn nút nghe và một giọng đàn ông phát ra:
– Cô là Chu Khả Hân phải không?
Khả Hân đáp lại:
– Vâng, tôi là Khả Hân. Xin hỏi anh là ai?
Người đàn ông kia cười:
– Cô không cần biết tôi là ai, tôi đang đợi cô ở hành lang gần xưởng, tôi muốn nói chuyện với cô về anh Hải Đăng!