Qua mùa giông bão Chương 3 | Xung đột trong gia đình ông Khải Tâm
Ông Khải Tâm thở dài, nhìn chằm chằm vào vợ và con cái:
– Không ai phải rời đi đâu cả. Nếu có đi, thì cả nhà đi cùng.
Bà Lê Thi phản ứng ngay lập tức:
– Đúng! Ai lại khổ như tôi chứ. Trời ơi, thật là trời ơi!
Ông Khải Tâm quay sang nhìn vợ một cái:
– Bà có thể giữ im lặng được không? Không có công việc gì mà lại kêu rống lên thế!
Bà Lê Thi cảm thấy sợ hãi trước ánh nhìn của chồng, quay đi buồn bã, nhưng vẫn không ngừng rưng rức, khóc mãi.
Ông Khải Tâm lại nhìn hai đứa con gái với ánh mắt đầy tình cảm:
– Khả Hân, Gia Linh, hai con chia cơm ra cho ba mẹ con rồi cả nhà cùng ăn, ba hơi mệt nên đi nghỉ một chút!
Bà Diễm Lan biết rằng ông Khải Tâm đang mệt mỏi và khó khăn. Đôi khi bà tự trách mình, nếu không phải vì bà xuất hiện, cuộc sống của ông sẽ không phải khổ như thế này. Bà thốt lên:
– Mẹ không cần ăn, từ sáng giờ cơ thể anh đã no rồi, ba và các con ăn đi!
Cả bốn người vẫn đứng im như vậy, ông Khải Tâm thương xót với ba mẹ con vợ. Ông ước gì mình đã gặp bà sớm hơn để cuộc sống của Diễm Lan không phải khổ đau như thế này. Hai đứa con nhỏ, một đứa mới 13 tuổi, một đứa 8 tuổi, nhưng ăn uống như vậy thì làm sao đủ sức chịu đựng?
Ông Khải Tâm thở dài và bước lại phía góc bếp, bà Diễm Lan cũng lui về phòng. Hai chị em Khả Hân và Gia Linh, vì quá đói, không còn quan tâm đến những xung đột và ngồi chia cơm chiều để ăn. Nhìn hai đứa con chia sẻ miếng ăn cho nhau, bà Diễm Lan không kìm được nước mắt. Họ không có niềm vui của tuổi thơ, không được ăn no và chơi đùa, thay vào đó, họ phải đối diện với những cuộc cãi vã của người lớn chỉ vì một miếng ăn. Bà tiếp tục đi ra ngoài và ngồi cạnh Khả Hân với giọng nức nở:
– Mẹ xin lỗi hai con, vì mẹ…
Bà Diễm Lan không thể nói tiếp vì nước mắt đã trào dâng. Nhìn hai đứa con vẫn cố gắng kìm nén cơn đói mà không dám kêu lên, trái tim của bà đau xót. Cuộc sống vợ chồng khó khăn không phải ai cũng ưa thích. Thực ra, bà cũng không phải là vợ, chỉ là người theo ông về sống chung. Mọi người đều cho rằng bà là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, bà đã cố gắng kiềm chế mọi điều đau đớn, nhưng liệu hai đứa trẻ đáng yêu này có phải chịu cùng bà không?
Thời gian trôi qua, quán ăn ngày càng đông khách, nhưng chủ yếu là công nhân, nhiều khi họ nợ tiền. Một số người chỉ hứa sẽ trả khi nhận lương, nhưng có những người nợ cả tháng, khi hỏi thì lấy lý do này, lý do khác, với lẽ ra họ cũng không muốn trả. Cuốn sổ nợ ngày càng dày khiến bố mẹ Khả Hân lo lắng. Vì nợ khách hàng nên gia đình họ không có đủ tiền để mua thực phẩm, lương thực. Mẹ của Khả Hân cũng phải nợ tiền hàng.
Cuộc sống trở nên cạn kiệt, những bữa cơm gia đình trở nên thất thường hơn. Vào một ngày, sau bữa cơm, bà Lê Thi không kìm được:
– Thức ăn đang trở nên đắt đỏ, và mọi người xung quanh đều nợ nần. Với bốn đứa trẻ phải đi học, tình hình này chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được!
Ông Khải Tâm tiếp tục uống trà mà không nói một từ. Bà Lê Thi không chịu thua, tiếp tục:
– Có lẽ cần phải để Khả Hân hoặc Gia Linh nghỉ học, tiền không đủ mà.
Ông Khải Tâm đập bàn một cái:
– Bà nói điều gì vậy? Bà luôn khuyên các con phải học tập mà, sao giờ lại nghỉ học Khả Hân hoặc Gia Linh?
Bà Lê Thi không chịu thua:
– Thời xưa khác, bây giờ khác. Lúc này không đủ tiền, học hành có ý nghĩa gì? Giấy khen có thể đổi thành tiền để mua thức ăn à?
Ông Khải Tâm quát lên:
– Vậy tại sao không để Thế Sơn hoặc Kim Chi nghỉ học? Sao con tôi lại phải chịu hậu quả vì bất đắc dĩ? Bà có ý muốn ép con tôi bước vào bước dây chết à?
Bà Lê Thi hét lên:
– Ông đừng quên Thế Sơn và Kim Chi mới là con hợp pháp của ông đấy, còn hai đứa kia chẳng qua chỉ là con ngoài giá thú, ngay cả giấy khai sinh cũng phải làm giả, ông có quyền gì mà nói lên điều đó, ông còn nợ con của mình một cuộc sống bình dị?
Ông Khải Tâm nổi cáu:
– Con là con, Khả Hân và Gia Linh cũng là con của tôi, bà đừng có phân biệt!
Bà Lê Thi cười khẩy:
– Ông Khải Tâm, ông thật ngây thơ! Cô ta đã bán rất nhiều, ông có chắc mình là người duy nhất không?
– Bốp! – Ông Khải Tâm tát mạnh vào mặt bà Lê Thi. Ông run run, dù không có tình yêu nhưng từ sau ngày cưới, ông chưa bao giờ đụng vào bà. Nhưng sự khó chịu của bà ngày càng vượt quá giới hạn của ông. Ông nghẹn ngào:
– Bà có biết… bà ấy đã trao cho tôi tất cả những điều quý giá nhất không?… Bà ấy không giống như bà!
Bà Diễm Lan khóc nức nở. Tất cả tình yêu và sự hy sinh của bà, cả điều quý giá nhất trong tay bà đều dành cho ông. Những lời của bà Lê Thi như nhát dao đâm vào tâm hồn bà. Đau đớn tột cùng. Nếu không vì tình yêu dành cho ông, nếu không vì muốn hai đứa con có một mái ấm, bà đã không thể chịu đựng được đến bây giờ. Tuổi thơ của hai đứa con ngoan ngoãn không đáng phải chịu đựng những gì như thế này…
Ngày càng phản đối mẹ con bà Diễm Lan, bà Lê Thi tìm mọi cách để loại bỏ họ khỏi nhà. Bà Diễm Lan biết rằng không chỉ riêng bà, ông Khải Tâm cũng rất đau đầu vì điều này.
Rồi mọi thứ dần dần yên bình lại, không ai nhắc đến vấn đề của họ nữa vì mọi người đều lo lắng về vấn đề nợ nần của công nhân. Nhưng một ngày…
Trong cái nắng oi bức của mùa hè Tây Nguyên, bốn người trong gia đình Khả Hân quyết định ở lại quán ăn sau bữa trưa vì không muốn phải đối diện với ánh nắng chói chang và thái độ khắc nghiệt của bà Lê Thi. Ông Khải Tâm thường yêu cầu bà Diễm Lan mang thêm đồ ăn từ nhà đến quán trong những ngày nắng nóng như thế. Hôm nay, vì Thế Sơn và Kim Chi ở lại trường đến muộn, khi cả gia đình ăn xong ở quán, Khải Hân muốn về nhà để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, khi họ đến nhà, họ nhận ra có điều gì đó không ổn. Cổng nhà đóng kín, cửa ra vào khép hờ, và một đôi giày nam lạ lẫm để trên bậc thềm. Ông Khải Tâm cảm thấy hoang mang và quay lại để báo cho mẹ con Khả Hân rồi cùng nhau bước vào. Trên đường vào, họ nghe thấy tiếng cãi nhau từ phòng ngủ:
– Em liều thật, nếu ông ta về thì sao?
Dù giọng nói cùng với hơi thở gấp gáp, nhưng mọi người đều nhận ra đó là giọng của ông Minh Vương – chủ nhân trước của ngôi nhà. Sau đó là giọng của bà Lê Thi hổn hển:
– Anh yên tâm… Trời nắng như thế này, chúng nó không dại gì mà về đâu… Đây là cơ hội tốt đấy!
Tiếp theo là những tiếng rên rỉ, tiếng mút mát, và tiếng da thịt va chạm. Tiếng thở gấp của đôi nam nữ và tiếng giường creaking. Ông Khải Tâm tức giận, hai tay nắm chặt và mặt đanh lại. Ông ra dấu cho bà Diễm Lan đưa hai đứa con ra ngoài. Khi họ đến sân sau, họ nghe thấy tiếng cửa đập mạnh. Bà Lê Thi và người đàn ông phụ đã lộ ra khỏi giường mà không che thân hình họ. Bà Lê Thi nhìn ông với sự kinh ngạc. Ông Khải Tâm đầy tức giận hét lên:
– Đi ra khỏi nhà tao ngay!