Qua mùa giông bão Chương 31 | Sự thay đổi đột ngột

12/03/2024 Tác giả: Hà Phong 355

Khả Hân đứng im lặng, ánh mắt chăm chú hướng về Hải Đăng, và sau một khoảnh khắc dài, cô mới lờ lững mở miệng:

– Anh… anh… đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hải Đăng quay đầu nhìn vợ mình:

– Vợ ạ… anh bị cướp… mất tất cả… mất hết rồi…

Khả Hân đưa tay vỗ nhẹ lên những vết thương trên gương mặt chồng và thốt lên trong lòng đầy xót xa:

– Bọn cướp đã làm sao với anh?

Hải Đăng im lặng gật đầu, sau đó ôm Khả Hân vào lòng:

– Xin lỗi vợ, anh chẳng thể bảo vệ gia đình được và giờ lại mất hết…

Khả Hân đầy xúc động:

– Không sao cả, không sao cả! Chỉ cần anh vẫn ổn là được, ngày mai khi anh nhận lương, chúng ta sẽ tiết kiệm mua một chiếc xe máy mới để anh đi làm, vì anh thường phải tiếp khách nên cần một phương tiện…

Hải Đăng nhìn về phía Khả Hân và nói:

– Thực ra hôm nay, anh đã nhận lương cho chúng ta rồi, dù hôm sau mới là ngày nhận, nhưng anh đã rút ra trước để mua một chiếc váy bầu tặng vợ. Nhưng không ngờ bọn chúng đã cướp mất hết, cả lương lẫn tiền trong thẻ ATM. Chúng ta thực sự đã mất hết…

Lúc này Khả Hân mới thấu hiểu sâu hơn về tình hình. Cô đặt tay nhẹ lên lưng Hải Đăng:

– Thôi rồi, điều quan trọng nhất là anh không sao…

Mặc dù Khả Hân nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng không biết những ngày sắp tới sẽ ra sao. Tiền trong thẻ cũng đã hết, và lương tháng này cũng không còn. Phải làm sao bây giờ?

Khả Hân nhanh chóng chăm sóc vết thương cho Hải Đăng trước khi chạy sang báo tin cho bố mẹ. Gia đình cô đã có mặt ngay sau đó. Ông Khải Tâm nghiêm túc:

– Chúng ta phải báo công an ngay, không thể để chúng hoành hành như vậy!

Hải Đăng bỗng nhợt nhạt, giọng run:

– Bố ơi, thôi đừng báo nữa đi. Của đã mất rồi. Bọn này rất nguy hiểm, nếu bắt được một ai thì có thể đe dọa tới nhà mình. Con còn trẻ, có thể làm việc kiếm tiền lại được, nhưng bố mẹ đã già, nếu có bất cứ điều gì…

Bà Diễm Lan cũng đồng tình:

– Nhưng không thể để họ tự do được, sau này có thể bị rủi ro hơn nữa. Chúng ta phải báo công an, phải ngăn chặn chúng lại!

Hải Đăng lắc đầu:

– Thôi rồi, các bố mẹ về nghỉ đi, đã muộn rồi, để mai con suy nghĩ lại! Hôm nay con hơi mệt và muốn nghỉ một chút!

Ông Khải Tâm gật đầu, ra dấu cho mọi người:

– Được, thôi thì để Hải Đăng nghỉ đi đã, mai tính tiếp! Sáng mai bố sẽ đưa con đi báo công an và kiểm tra thương tật!

Hải Đăng gật đầu:

– Dạ, được ạ. Giờ con muốn nghỉ một chút!

Sáng hôm sau, Khả Hân dậy sớm nấu cháo cho Hải Đăng, sau đó cô nói:

– Lát bố chở anh lên công an làm việc nhé, em có hẹn với bác sĩ để kiểm tra thai. Em đã mang thai được năm tháng rồi!

Hải Đăng lắc đầu:

– Hay em hẹn bố đi sau, anh cảm thấy đầu óc mơ mịt lắm, lo sợ không nhớ hết mọi chi tiết khi kể lại. Anh cũng đã xin lãnh đạo cho cả vợ chồng mình nghỉ rồi!

Khả Hân lo lắng:

– Hôm qua có phải anh bị đập vào đâu không?

Hải Đăng suy nghĩ một lát trước khi trả lời:

– Anh không nhớ rõ đâu, em ạ. Chúng tấn công mạnh mẽ, nên anh không biết bị thương ở đâu. Đoạn đường đó vắng và tối tăm. Chúng đông đúc và lao ra để chặn đường anh, hai tên giật xe và chạy. Anh chưa kịp reo lên thì chúng đã tấn công và cướp hết tiền của anh, sau đó chúng lôi anh lên xe của chúng và buộc anh phải rút tiền từ cây ATM bằng cách ép anh đọc mật khẩu. Anh cũng không nhớ làm thế nào mà đã về đến đây.

Khả Hân cảm thấy thương xót:

– Vậy thì anh nên báo cáo với cảnh sát như vừa nói với em đi! Nếu anh mệt, chúng ta có thể cùng bố mẹ đến bệnh viện, em đi kiểm tra thai còn anh thì kiểm tra vết thương và thẩm định thương tích, rồi bố sẽ đại diện báo án giúp anh!

Hải Đăng phản ứng quyết liệt:

– Sao nhà em lại muốn báo cáo cảnh sát như vậy? Nếu cảnh sát điều tra và bắt được chúng, có lẽ sẽ giảm thiểu số vụ cướp như vậy. Bọn trộm giờ đang hoành hành, nếu bị bắt, chúng có thể trả thù. Vụ án này không đảm bảo sẽ có hình phạt nghiêm khắc, và chúng có thể tái phạm!

Khả Hân nhẹ nhàng:

– Sao anh lại phản ứng mạnh thế? Bố mẹ chỉ muốn anh có công bằng thôi. Bố luôn muốn có một xã hội công bằng và yên bình, thậm chí còn suy nghĩ về việc thi Sỹ quan trước đây.

Hải Đăng giảm bớt:

– Anh xin lỗi, nhưng thực sự sau sự kiện bị cướp, anh hiểu rằng gia đình và người thân yêu là quan trọng nhất, và anh không muốn kéo dài thêm vụ án, kiện tụng gì nữa.

Khả Hân thở dài:

– Thôi thì, để em đi nói với bố đưa anh đến bệnh viện đã, sau đó còn tính tiếp!

Khi Khả Hân kể lại mọi chuyện, ông Khải Tâm trầm ngâm một lúc trước khi nói:

– Đi bệnh viện trước đã, chúng ta sẽ suy nghĩ sau!

Khả Hân nhăn mày:

– Bố, có vẻ như bố giấu điều gì đó từ con phải không?

Ông Khải Tâm lắc đầu vội vã:

– Con có bầu và lo lắng linh tinh thôi, bố mẹ không giấu con điều gì đâu!

Khả Hân gật đầu rồi cùng ông Khải Tâm và Hải Đăng đến bệnh viện. Khi họ vào phòng siêu âm thai sản và nhìn thấy hình ảnh bé nhỏ trên màn hình, cảm giác của Khả Hân trở nên thiêng liêng và lo sợ. Sau khi máy siêu âm kết thúc, bác sĩ nói:

– Thai nhi của bạn đã hai mươi tuần và hoàn toàn khỏe mạnh!

Khả Hân đứng dậy, cảm thấy run rẩy khi hỏi bác sĩ:

– Thưa bác sĩ, gia đình chồng tôi đã tiếp xúc với chất độc màu da cam và bị một số vấn đề về sức khỏe. Khi thai nhi mười ba tuần, chúng tôi chưa làm xét nghiệm sàng lọc dị tật, chỉ khi tới mùng một Tết mới làm. Kết quả này có chính xác không ạ? Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi mang thai nên tôi không biết gì cả…

Bác sĩ mỉm cười:

– Bạn có kết quả xét nghiệm đó không? Hãy cho tôi xem!

Khả Hân lấy ra tập kết quả xét nghiệm thai nhi mà cô đã làm khi mới về Bình Dương vào dịp Tết. Bác sĩ cẩn thận xem xét và nói:

– Không vấn đề gì cả, kết quả này hoàn toàn chính xác. Khi đó thai nhi mười sáu tuần và tất cả các bộ phận đã phát triển đầy đủ. Con trai của bạn hoàn toàn bình thường!

Khả Hân không kìm nổi nước mắt:

– Cô ơi, bé hoàn toàn khỏe mạnh và là con trai ạ?

Vị bác sĩ vui vẻ nói:

– Đúng rồi, theo quy định của bệnh viện, chúng tôi không thể tiết lộ giới tính của thai nhi. Tuy nhiên, trong trường hợp của cháu và tập kết quả này, tôi nghĩ nên chia sẻ với cháu để chúc mừng cháu và gia đình. Chắc chắn, việc có một đứa con trai khỏe mạnh sẽ là niềm vui lớn cho cả gia đình.

Khả Hân bất ngờ ôm lấy bác sĩ và khóc:

– Em cảm ơn bác, cảm ơn bác, dù là con gái hay con trai, em đều vui, miễn là em bé khỏe mạnh ạ!

Bác sĩ gật đầu, vỗ nhẹ lưng Khả Hân:

– Ừ, nhớ ăn uống đầy đủ để sinh con khỏe mạnh nhé!

Khả Hân mỉm cười:

– Dạ, chắc chắn rồi ạ! Em sẽ thông báo cho mọi người biết!

Khi ra khỏi phòng khám, cô thấy bố Khải Tâm và Hải Đăng đang ngồi đợi. Nhìn thấy mắt đỏ hoe của Khả Hân, hai người đàn ông vội chạy lại hỏi:

– Khả Hân, có chuyện gì vậy?

Cô lắc đầu, cười nhưng nước mắt vẫn rơi:

– Không có gì ạ, chỉ là em rất vui thôi. Em bé là con trai và rất khỏe mạnh, vì lúc đầu em lo lắng… nhưng giờ đã ổn rồi ạ!

Ông Khải Tâm vuốt nhẹ tóc con gái:

– Con bé ngốc này, làm bố hoảng lên đấy! Cháu ngoại của ông Chu Khải Tâm thì có thể làm sao được chứ? Đi về thôi con!

Khả Hân nhìn sang chồng:

– Anh khám tình trạng thế nào rồi ạ?

Hải Đăng cười:

– Không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da thôi em!

Khả Hân vẫn lo lắng:

– Nhưng anh đã bị choáng phải không?

Hải Đăng lắc đầu:

– Anh đã chụp CT rồi, bác sĩ nói có thể do tâm lý, não bộ không vấn đề gì cả!

Ông Khải Tâm hân hoan:

– Vậy là được rồi, cháu ngoại khỏe mạnh, các con ổn là được, mọi chuyện sẽ qua thôi, về nhà thôi các con!

Cả ba người lên xe taxi về nhà. Trưa hôm đó, trong căn nhà, mọi người đều tươi cười vui vẻ, không còn nhắc đến việc báo án nữa.

Mấy ngày sau đó, Khả Hân vẫn đi làm nhưng Hải Đăng lại xin nghỉ một tuần để làm lành vết thương hoàn toàn. Khả Hân nghĩ rằng chồng mình là một người quản đốc và không nên để bộ mặt ấy xuất hiện tại nơi làm việc. Tuy nhiên, cô cảm thấy mọi người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khác biệt. Ban đầu, cô nghĩ rằng họ chú ý đến việc cô có thai nên mới để ý đến. Nhưng sau hai ngày đi làm, cô nhận thấy rằng thực sự không ổn. Mọi người nhìn cô như thể có chuyện gì đó và họ còn trò chuyện và nghiên cứu. Khả Hân vội kéo một người đồng nghiệp thân thiết lại để hỏi:

– Chị ơi, em nghỉ một ngày để đi khám thai nhưng giờ mỗi lần đi đâu cũng thấy mọi người nhìn em một cách lạ lùng, có điều gì xảy ra không ạ?

Người đồng nghiệp tròn mắt nhìn cô:

– Em không biết chuyện gì à?

Khả Hân lắc đầu:

– Em không biết gì cả ạ, chị có thể nói cho em biết không?

Người đồng nghiệp thở dài và nói:

– Lãnh đạo đã làm cuộc điều tra và phát hiện ra rằng người đã cướp tiền thưởng và tiền độc hại của công nhân là chính chồng của em. Hải Đăng đã bị sa thải, em là vợ mà không biết sao?

Khả Hân mở to mắt, cô cảm thấy sự sốc từ từ lan tỏa trong cơ thể cô…

Bài viết liên quan