Qua mùa giông bão Chương 33 | Bố xin lỗi con
Lúc này Khả Hân tỉnh dậy, bầu trời đã bắt đầu chuyển sang chiều tà, ông Khải Tâm đứng bên cạnh cô, đôi mắt của ông đỏ hoe. Khả Hân bất ngờ, sau khi tỉnh dậy, cô nhìn quanh rồi chợt chạm tay vào bụng và nhìn sang ông. Ông Khải Tâm nắm lấy tay xanh xao của con gái:
– Khả Hân, con gái của bố không sao đâu! Con ơi… bố xin lỗi…
Khả Hân không cầm được nước mắt:
– Không… Đó là lỗi của con… Con đã làm đau lòng bố mẹ…
Ông Khải Tâm gật đầu:
– Bố không ngờ nó lại tàn độc như thế. Bố chưa bao giờ nghĩ nó nghèo, nhưng bố ngạc nhiên khi nhìn thấy gia đình nó khốn khó nhưng nó luôn tự tin, tự phụ. Ban đầu, bố nghĩ có lẽ nó thuê một gia đình giả mạo, nhưng sau khi bố điều tra, bố mới biết đó là người thân của nó. Khả Hân… con gái ơi… bố nhận ra quá muộn…
Khả Hân vẫn cứ khóc:
– Con quá tin vào người, bố ạ, bố chẳng ép buộc con đâu!
Ông Khải Tâm vuốt nhẹ mái tóc của con gái, trái tim ông đau đớn. Đứa con gái thánh thiện và tài năng của ông đã đặt trọn niềm tin vào một người không xứng đáng. Thực ra, từ khi ông về nhà Hải Đăng, ông đã có những nghi ngờ. Đêm đó, khi Khả Hân tình cờ nghe được cuộc điện thoại của Hải Đăng, ông đã đứng sau vách và nghe mọi thứ.
Sau khi về Bình Dương, ông bắt đầu điều tra Hải Đăng và kết quả làm ông thất vọng. Hải Đăng đã dàn kịch để lừa dối con gái ông, đẩy một cô gái khác vào trại tâm thần, lừa đảo tiền bạc và chơi ma túy. Khi Hải Đăng bị đánh, người ông thuê để theo dõi đã thông báo cho ông, nhưng ông đã giả vờ không biết gì. Hôm nay, khi Khả Hân đi làm, ông gọi Hải Đăng sang và yêu cầu anh ta thay đổi, nhưng ông không ngờ sẽ chứng kiến cảnh đau lòng này.
Tuy nhiên, ông quyết định im lặng, cho Hải Đăng một cơ hội. Vì con gái ông vẫn còn yêu anh ta, và còn cả đứa cháu ngoại đã đang trong bụng của con gái ông. Ông ôm con gái:
– Bình tĩnh con ạ, cho anh ta một cơ hội là cách tích đức. Nếu anh ta biết trân trọng, thì tốt, nếu không, chúng ta sẽ đuổi anh ta đi. Bố chỉ muốn hai mẹ con chúng ta an lành, bố biết con không thể quên anh ta ngay lập tức, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi, con gái ạ!
Còn Khả Hân, tim cô rối bời nhưng cô không ngừng rơi nước mắt. Vì cô đã tin, đã yêu! Giờ nếu cô từ bỏ, mặc dù có thể sẽ giải thoát được trong phút chốc, nhưng liệu cô có thể quên được tình yêu đầu đời? Người đàn ông đó, tối qua còn ôm cô vào lòng ngủ sâu, nhưng hôm nay lại bộc lộ bản chất độc ác và nghiện ngập. Nếu cô từ bỏ, con cô sẽ không có cha, điều đó sẽ làm tổn thương mẹ con cô nhiều hơn. Nếu cô tiếp tục, cuộc sống này sẽ như một ngục tù. Vậy thì cơ hội này, có thể coi như là cơ hội cuối cùng mà cô trao cho Hải Đăng để giữ lại ít nhiệt đới nào.
Sau đó, Hải Đăng sống trầm mặc hơn. Anh vẫn dành tình yêu cho Khả Hân nhưng cô không nhận những điều đó như trước. Mọi người thường nói đúng, những gì đã vỡ thì khó lòng liên kết lại, bởi mỗi lần cố gắng kết nối lại sẽ nhắc nhở chúng ta rằng mối quan hệ không còn nguyên vẹn nữa.
Đứa bé trong bụng Khả Hân hiền lành, từ tháng thứ sáu, cô vẫn đi làm với niềm vui. Các đồng nghiệp đã chán ngán và thôi không bày tỏ nữa. Khả Hân hiểu rõ ai thực sự quan trọng với mình, vì vậy cô không còn nghĩ nữa. Hải Đăng đã xin làm việc ở cảng Sài Gòn, có vẻ như công việc thuận lợi, Khả Hân cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Gần ngày sinh, Hải Đăng gọi điện cho em gái cô ở Tây Nguyên:
– Em xuống ở với chị và cô dâu nhé, vì anh phải đi làm xa hơn nên gần đến ngày sinh, anh lo lắng một chút.
Khả Hân ngăn chồng:
– Không cần đâu, em còn bố mẹ, Gia Linh đã lớn, anh Thế Sơn cũng tự đi được rồi, đường xa xôi, gọi em ấy xuống mệt cho em ấy.
Hải Đăng nhìn vợ:
– Vợ, anh biết vợ vẫn chưa tha thứ cho anh. Gia đình anh không thể giúp đỡ chúng ta từ khi chúng ta kết hôn nên vợ gặp nhiều bất lợi. Giờ con trai sắp chào đời, vợ đừng giận anh nữa, để gia đình giúp đỡ một chút, chịu trách nhiệm điều đó chứ vợ!
Khả Hân thấy chồng nói đúng nên gật đầu. Thực ra, cô không có ác cảm với gia đình anh, chỉ là nghĩ rằng mọi người đều bận rộn, giờ có thêm một người xuống Bình Dương sẽ làm phiền mẹ chồng.
Em gái của Hải Đăng xuống và ngủ cùng Gia Linh ở phòng của bố mẹ Khả Hân vì phòng cô và chồng chật hẹp hơn. Khả Hân chưa bao giờ nói với gia đình Hải Đăng về sự thật về anh ta. Cô nghĩ rằng họ luôn bận rộn với công việc, nên khi nghe những chuyện như vậy, họ sẽ shock.
Một tuần trước ngày sinh, Khả Hân xin nghỉ ở Khu công nghiệp. Hải Đăng thường đi xe buýt nên từ khi cô nghỉ sinh, anh sử dụng xe máy của Khả Hân để đi làm. Tối đó, Khả Hân cảm thấy không thoải mái, Hải Đăng lại phải làm ca đêm, nên từ chiều đã bảo em gái anh ấy đến ngủ với cô. Thấy chị dâu không ổn, em chồng nói:
– Chị Khả Hân, chị có vấn đề gì không?
Khả Hân gật đầu:
– Có, chị cảm thấy không thoải mái. Có lẽ em bé sắp ra đấy. Chị muốn đi vệ sinh nhưng không được!
Em chồng chưa có kinh nghiệm về sinh nở, nên cô chỉ nắm tay và dẫn Khả Hân vào nhà vệ sinh. Thấy máu tràn ra, cô em hoảng sợ nói ra ngoài:
– Chị ơi, chị sang gọi mẹ đi, chị sắp sinh rồi!
Cô em gái của Hải Đăng nhanh chóng chạy sang gọi bà Diễm Lan. Chưa đầy năm phút sau, mọi người đã đến. Bà Diễm Lan vuốt nhẹ lưng cô:
– Con gái ơi, bình tĩnh, chỉ là dấu hiệu thôi. Có bố mẹ ở đây, không cần phải lo lắng đâu!
Sau đó, bà vội đi vắt nước từ lá tía tô và khuyên Khả Hân uống, trong khi Gia Linh lo luộc trứng. Cô em chồng đang cầm giỏ đồ đã soạn sẵn và thử gọi cho Hải Đăng nhưng không liên lạc được:
– Sao em không gọi được cho anh Hải Đăng nhỉ?
Khả Hân trả lời:
– Chắc đang giờ làm nên anh ấy tắt điện thoại. Đầy người xung quanh, không có gì phải lo.
Khi đến bệnh viện, Khả Hân được đưa vào phòng sinh. Y tá nhẹ nhàng hướng dẫn:
– Tử cung mở sáu phân rồi, chị sắp được rặn rồi!
Cơn đau quặn thắt kéo đến, hai tay Khả Hân níu lấy bên giường, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng cô vẫn không dám kêu, chưa được hướng dẫn. Sau một lúc, cô không thể kiềm chế nữa và thầm thốt:
– Em khó chịu quá!
Chị y tá đến gần và cầm tay cô:
– Cố lên em, mọi thứ sẽ ổn thôi! Hãy hít thật sâu và rặn mạnh nhé!
Khả Hân lau nước mắt, hít một hơi sâu và rặn. Y tá tiếp tục:
– Một lần nữa thôi, gần rồi, cố lên!
Cô lại hít thở sâu và rặn. Cảm giác bụng trống rỗng, sau một lát, tiếng khóc của con vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm. Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khóe mi. Con trai, chúng ta đã gặp nhau rồi…
Y tá sau khi tắm và quấn tã cho bé đã bế bé lại gần Khả Hân:
– Em giỏi lắm, đó là một bé trai, ba cân rưỡi đấy!
Sau hai giờ được theo dõi, Khả Hân được đưa về phòng bệnh thường. Con trai cô có khuôn mặt giống một thiên sứ nằm gần mẹ, đứa bé kết hợp tất cả vẻ đẹp của hai người.
Vào tám giờ sáng hôm sau, Hải Đăng vội vàng chạy vào bệnh viện:
– Vợ, vợ đã như thế nào rồi? Xe buýt chạy chậm quá!
Khả Hân nhìn chồng ngạc nhiên:
– Hôm qua anh đi xe máy mà, sao hôm nay lại đi xe buýt?
Hải Đăng giải thích:
– Sáng nay tan ca, nhận được tin nhắn, tôi vội vàng chạy xe về, nên công an đã thu lại xe rồi!
Khả Hân nhìn chồng và nói:
– Nhà đông người lắm, anh nhắn tin cho ai đó biết, điều đó nguy hiểm lắm đấy!
Hải Đăng nắm tay cô:
– Anh về bình an rồi mà. Xin lỗi vợ… lúc vợ cần, anh lại không ở bên. Vợ đã vất vả rồi!
Ông Khải Tâm lên tiếng:
– Đã về là được rồi. Bây giờ con ở đây với Khả Hân, bố mẹ về lấy ít đồ thôi!
Hải Đăng gật đầu:
– Dạ, con cảm ơn bố mẹ ạ!
Ra đến cổng bệnh viện, ông Khải Tâm bảo bà Diễm Lan về lấy đồ và nấu cháo cho Khả Hân vì chiều mẹ con cô mới ra viện, còn ông có việc phải đi.
Nơi ông Chu Khải Tâm đến chính là đồn công an thành phố. Lâu nay ông buôn bán đất nên cũng quen biết nhiều. Chào đồng chí trực văn phòng, ông nói:
– Thưa đồng chí, con rể tôi có nói sáng nay vội đi về vì vợ nó sinh nên đã vượt đèn đỏ và bị thu xe máy. Chiếc xe lấy đứng tên con gái tôi. Không biết tôi có thể xem những chiếc xe các anh bắt sáng nay và làm thủ tục nộp phạt được không, con rể đang chăm vợ nó ở bệnh viện, tôi vội đi quên cầm theo phiếu phạt!
Đồng chí công an nghe ông Khải Tâm trình bày rồi mỉm cười:
– Dạ, đêm qua đến giờ chúng cháu có tịch thu khá nhiều xe, không biết con rể bác tên là gì?
Ông Khải Tâm điềm đạm nói:
– Dạ, cháu nó tên là Lại Hải Đăng!
Đồng chí công an nhíu mày suy nghĩ rồi đưa ra một bức ảnh:
– Bác nhìn xem có xe của con bác trong ảnh này không ạ?
Ông Khải Tâm không khó khăn để nhận ra xe của Khả Hân trong một loạt xe được chụp ở bức hình ấy. Khi ông chỉ vào chiếc xe ấy, đồng chí công an ôn tồn nói:
– Dạ đây là số xe chúng cháu thu được khi đột kích vào một tụ điểm chơi ma túy tối qua. Bọn này bỏ chạy, để lại xe và một số tài sản khác nên chúng cháu đưa về đồn ạ!
Nghe xong câu đó, ông Khải Tâm sững sờ cả người.