Qua mùa giông bão Chương 34 | Hải Đăng làm phản
Ra khỏi trụ sở công an thành phố, ông Khải Tâm định đến ngay bệnh viện dần cho thằng rể đốn mạt ấy một trận nghĩ đến cảnh nó bế cháu ngoại mình lên nựng nịu, nghĩ đến ánh mắt lấp lánh niềm vui cỉa con gái, ông quyết định nín nhịn, chờ một thời gian nữa, cháu ông cứng cáp thì sẽ giải quyết rõ ràng.
Lê bước về nhà trọ, ông vừa buồn vừa bực kể lại cho vợ nghe. Người mẹ hiền chỉ biết khóc vì thuơng con. Thế Sơn đang tập vận động cũng dừng lại nói:
– Tội nghiệp…em gái!
Thế Sơn nay đã đi lại được bình thường nhưng vẫn chưa nhanh nhẹn, đặc biệt là cậu chưa nói năng lưu loát và đầu óc kém linh hoạt hơn xưa nên vẫn phải kiên trì điều trị. Nghe tin về em gái, người anh trai chỉ biết bộc lộ cảm xúc bằng dòng nước mắt lăn dài mà không làm gì được.
Ông Khải Tâm vỗ vỗ lưng vợ:
– Được rồi, để cháu ngoại cứng cáp một chút rồi ta tính!
Sau đó, vợ chồng ông cùng đi đến bệnh viện, xem như không có chuyện gì xảy ra. Đến giờ ăn trưa, ông Khải Tâm nói:
– Bà ở đây với mẹ con Khả Hân, tôi và Hải Đăng đi ăn trưa một lát rồi quay lại làm thủ tục ra viện nhé!
Vì sáng nay bà Diễm lan đã chuẩn bị đồ ăn cho cả bà và Khả Hân nên chỉ mỗi ông Khải Tâm và con rể ra ngoài ăn trưa. Xong xuôi, ông kéo Hải Đăng vào một quán cà phê. Vì buổi trưa nên quán khá vắng người. Hải Đăng ngạc nhiên:
– Bố, chúng ta không vào bệnh viện luôn sao ạ?
Ông Khải Tâm cười:
– Lát nữa mới đến giờ làm việc, vào đây cái đã!
Khi cả hai đã yên vị trong một góc khuất của quán, hai ly nước đã được đưa ra, ông Khải Tâm mới nhẹ nhàng hỏi:
– Con sáng nay bị bắt xe ở đâu, bố lên xin cho, bố quen khá nhiều công an!
Hải Đăng bỗng bối rối, mồ hôi rịn ra trên trán:
– Dạ…con bị bắt ở chốt X, chỗ ngã tư đó bố. Nhưng thôi…tại con sai, giờ con cũng đang xin nghỉ một tuần chăm vợ sinh, việc nhỏ đó để con giải quyết được rồi, không dám phiền bố ạ!
Ông Khải Tâm nhếch môi cười, rồi ông rút chiếc điện thoại trong túi, bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện sáng nay với đồng chí công an. Mặt Hải Đăng hết tái xanh chuyển sang trắng bệch, môi run run như lên cơn thèm thuốc.
Tắt đoạn ghi âm, ông Khải Tâm nhìn Hải Đăng đang cúi gằm mặt, giọng ông rít lên:
– Sao anh có thể đốn mạt đến thế, vợ anh sinh nở đau đớn mà anh vẫn đi chơi ma túy được. Anh có còn là con người không?
Hải Đăng tái mét mặt, miệng lắp bắp:
– Bố…là…con….bị mấy đứa lưu manh lôi đi, chúng…ép con hít ma túy..khi công an đến…con sợ quá nên…
Đôi mắt ông Khải Tâm vằn lên như hai hòn lửa:
– Anh có thể lừa được Khả Hân nhưng không qua mắt được tôi đâu. Nhìn bộ dạng của anh là tôi biết anh chưa thể cai được. Đáng ra sáng nay tôi đã cho anh một trận sau khi từ đồn công an về. Nhưng vì con tôi, vì cháu tôi nên tôi chọn cách nói chuyện riêng với anh.
Hải Đăng vẫn cúi gằm mặt:
– Bố…con hứa…
Ông Khải Tâm nhìn về phía Hải Đăng, ánh mắt tràn đầy sự khó chịu:
– Tôi mong anh hiểu rằng những lời hứa không chỉ là từ ngữ trống rỗng. Khả Hân mới sinh con, tôi không muốn gì ảnh hưởng đến tâm lý của cô ấy. Tôi không có ý định để anh có cơ hội nào nữa, nhưng nếu anh vẫn còn một chút lòng tự trọng, hãy xem xét lại hành động của mình. Khả Hân đã chịu đựng nhiều, tôi sẽ nói rõ với cô ấy.
Hải Đăng cảm thấy đau khổ, vò đầu bứt tóc khi đáp lại:
– Bố ơi, xin đừng ép buộc chúng tôi xa nhau. Tôi… tôi yêu Khả Hân thật lòng…
Ông Khải Tâm nhếch môi một cách khinh thường:
– Anh không xứng đáng để nói về tình yêu với con gái tôi. Nếu anh thực sự yêu cô ấy, hãy đối xử với cô ấy một cách trung thực, không phải bằng cách bỏ rơi và tìm kiếm hạnh phúc ở một nơi khác. Nếu anh yêu cô ấy, hãy lo lắng cho cô ấy, không phải làm những việc không đáng có như chiếm đoạt tiền bạc của người lao động, trong đó có cô ấy. Nếu anh yêu cô ấy, hãy là một người đàn ông có phẩm chất, không phải là một kẻ lười biếng và nghiện ngập như thế này. Đừng cố gắng lừa dối tôi nữa!
Hải Đăng gắt gỏng nắm chặt hai bàn tay dưới bàn, gân xanh nổi lên nhưng giọng điềm tĩnh:
– Con xin lỗi bố, con thừa nhận sự yếu đuối và thiếu quyết đoán của mình. Từ bây giờ, con sẽ thay đổi. Xin bố hãy tin con lần này.
Ông Khải Tâm không đáp lại lời của Hải Đăng, chỉ đứng dậy và trả tiền nước trước khi nói:
– Niềm tin cũng không phải là trò đùa. Đưa vợ anh vào bệnh viện!
Hải Đăng lẻo đẽo theo bố vợ, ánh mắt đầy tư duy tính toán.
Chiều hôm đó, sau khi mẹ con Khả Hân được xuất viện, Hải Đăng đã xin nghỉ một tuần ở nhà chăm sóc vợ và con. Anh chỉ ở trong nhà, đi ra ngoài mua sắm thỉnh thoảng. Khả Hân nhận thấy chồng không thể nào có dấu hiệu của việc dùng thuốc nên cô tin rằng Hải Đăng đã thật sự cai nghiện. Ông Khải Tâm đã liên hệ với cảnh sát để lấy lại chiếc xe máy và giữ mọi thứ ổn định. Đứa bé được đặt tên là Cu Bo và ngoan ngoãn ngủ ngoan, khiến cuộc sống của Khả Hân trở nên dễ dàng hơn.
Vì cô có quyền nghỉ thai sản đến 6 tháng, khi Cu Bo tròn năm tuổi, Khả Hân đã chuẩn bị đưa con đi nhà trẻ để quay lại công việc. Trong những tháng qua, các đồng nghiệp thân thiết của cô thường xuyên đến chơi với bé và chia sẻ về cuộc sống ở khu công nghiệp. Dường như sau khi Hải Đăng bị sa thải, tình hình làm việc đã được cải thiện và công nhân cảm thấy yên tâm hơn.
Một ngày, khi Hải Đăng về nhà từ công ty, ông Khải Tâm mời anh uống rượu. Thấy gần đây anh ta làm việc chăm chỉ hơn, ông không đề cập đến những vấn đề cũ. Hải Đăng vừa ngồi xuống đã thấy một mâm rượu cùng với thịt, anh cười:
– Bố có phải làm ăn thành công mới mừng vậy không ạ?
Ông Khải Tâm mỉm cười:
– Không cần lý do gì cả, chỉ là muốn vui vẻ chút thôi. Ngồi xuống đi, con.
Hải Đăng ngồi xuống và thấy Khả Hân đang ru Cu Bo ngủ, vậy nên anh không nói gì. Trong khi chờ Khả Hân đến, sau khi uống một vài chén rượu, ông Khải Tâm hỏi:
– Anh đã cai nghiện chưa?
Hải Đăng cúi đầu uống sạch chén rượu trước khi đáp:
– Con đang cố gắng cai đấy bố! Và bố mẹ cũng đã già rồi, bố chỉ nên làm những việc nhẹ nhàng, nghỉ ngơi để dưỡng sức thôi, đủ để sống đấy ạ!
Ông Khải Tâm nhìn ra cửa rồi nói:
– Đúng là cần có một tổ ấm cho vợ con! Thế Sơn cũng cần sự chữa trị triệt để. Còn anh, anh có chắc là đã cai nghiện chưa?
Hải Đăng biết rằng không dễ để lừa qua ông Khải Tâm, anh trả lời:
– Bố hãy cho con thêm thời gian ạ. Con đang cố gắng thực hiện lời hứa mình đã nói!
Ông Khải Tâm nghiêm túc:
– Anh đã được gần sáu tháng rồi đấy! Không thể nào một người cha nghiện ngập được bảo vệ một gia đình!
Hải Đăng cảm thấy tức giận:
– Con cảm thấy nhà mình không ai tin tưởng con cả! Không có niềm tin, thì làm sao có động lực để cai nghiện chứ!
Ông Khải Tâm không kiên nhẫn nữa, giận dữ:
– Niềm tin? Anh nói dễ quá! Chúng tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh vẫn lừa dối, vợ anh sinh con mà anh lại đi chơi ma túy. Anh nghĩ gia đình tôi có lý do gì để tin anh không?
Không ngờ, Hải Đăng đứng dậy chỉ vào ông Khải Tâm:
– Ông im đi! Ông không phải cha tôi, ông có quyền gì dạy bảo tôi?
Ông Khải Tâm cũng bình tĩnh đứng lên nói:
– Được, tôi không bao giờ sinh ra một đứa con mất dạy như anh. Chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa. Biến đi!
Lúc đó, một giọng nói bất ngờ vang lên:
– Bố! Bố vừa nói gì đấy? Anh ta vẫn chưa cai nghiện sao? Đêm con sinh Cu Bo, anh ta đi chơi ma túy à?
Ông Khải Tâm giật mình. Ông đã định nói chuyện mà không có Khả Hân ở đây, nhưng bất ngờ cô đã đến vài chuyện gay gắt lại nổ ra.
Khả Hân nhìn sang Hải Đăng:
– Anh nói đi, anh vẫn nghiện ma túy đúng không? Anh vừa chửi ai câm miệng đấy hả?
Hải Đăng vội vã cầm tay Khả Hân:
– Vợ à, bố mẹ em ép tôi xa em, nên tôi hơi giận. Tôi đã cố nói nhẹ nhàng…
Khả Hân cắt lời anh ta:
– Tôi đã cho anh cơ hội chưa? Gia đình tôi đã cho anh cơ hội chưa?
Cảm nhận ánh mắt đổ dồn về mình, Hải Đăng chỉ vào từng người và la lớn:
– Mày tưởng gia đình này ngon lắm à? Mày tưởng con gái mày ngon lắm à? Tôi nói mày biết, tao chả sợ ai cả. Tao không cai đấy, còn con gái mày, tao chơi chưa chán, tao chả cần phải đi đâu cả!
Ông Khải Tâm tức giận, nổi trận đánh mạnh khiến Hải Đăng ngã sấp ra sàn nhà. Khả Hân la lớn:
– Anh ra khỏi nhà tôi!
Hải Đăng cố định tinh thần sau cú đấm, lao vào bếp, vụt ra con dao và chĩa thẳng vào ông Khải Tâm. Mặc dù đã già nhưng ông vẫn nhanh nhẹn né tránh. Nhìn thấy Hải Đăng đỏ mặt, Khả Hân tái mặt:
– Anh định làm gì thế?
Cô vừa kết thúc câu nói, Hải Đăng như bị một lực lượng không thể kiểm soát giơ dao lên. Ông Khải Tâm bị phân tâm bởi tiếng hét của con gái, không kịp né tránh và nhận một cú đâm từ Hải Đăng. Ông quay lại, máu đỏ thẫm chảy ra từ một vết thương lớn trên thân.
Hải Đăng, với ánh mắt mê man, cầm con dao máu còn đỏ tươi, cười khẽ:
– Ông già, tao cho ông nửa ngày để giao giấy tờ mảnh đất và tiền trong két đến cho tao, nếu không, đừng trách tao tàn ác!
Bà Diễm và chị em Khả Hân ngơ ngác, sau đó hoảng sợ lao đến ôm ông Khải Tâm. Khả Hân hét lớn:
– Bố! Trời ơi! Ai đó cứu bố tôi! Giết người! Giết người!
Hải Đăng vẫn đứng đó, vẻ mặt bất động, tay còn nắm chặt con dao:
– Em hét to lên đi, em cũng sẽ phải hối hận, vợ yêu ạ!
Rồi anh ta vứt con dao xuống và băng ra khỏi căn nhà, biến mất vào bóng tối.
Khả Hân hoảng sợ cõng bố ra ngoài rồi nhanh chóng nói:
– Mẹ ơi, giúp bố em! Gia Linh, gọi taxi! Anh Thế Sơn ở lại nhà trông con giúp em. Em sẽ về lấy tiền và đưa bố đi viện!
Nói xong, cô vội vã chạy vào phòng trọ. Nhưng khi mở cửa, cảm xúc kinh hoàng lan tỏa trên khuôn mặt cô khi cô nhìn thấy rằng… đứa con trai bé bỏng của cô đã không còn trong nôi nữa…