Qua mùa giông bão Chương 35 | Hải Đăng bị bắt
Vì lo sợ đến mức không thể kiểm soát, Khả Hân lao vào tìm kiếm con trai trong mọi góc khuất của gian trọ. Sau một thời gian, cô nhận ra rằng Bo thường ngủ trong nôi cho đến khuya, khi cả gia đình mới mang con lên giường cùng. Không kịp suy nghĩ, Khả Hân lao đến nhà Khải Tâm với vẻ hoảng hốt:
– Mẹ ơi, cu Bo… cu Bo… mất rồi…
Bà Diễm Lan đứng như bất động. Chỉ trong vài giờ đồng hồ, nhiều chuyện xấu xảy ra: người chồng yêu thương bị con rể đâm dao, và giờ thì cháu bé mới gần sáu tháng tuổi đã mất tích… Đó thực sự là một cú sốc kinh hoàng.
Ông Khải Tâm nằm dưới sàn, đầu gối chạm vào tay vợ, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu nhưng vẫn cố gắng nói:
– Khả Hân, điện thoại…
Khả Hân vội vã đưa điện thoại cho bố. Ông Khải Tâm quay số ngay lập tức, gọi cho người bạn ở Đồng Nai, người đã đến Bình Dương làm việc sau khi trao giấy tờ cho bà Lê Thi. Giọng ông yếu ớt:
– Lại… ngay…
Rồi ông buông điện thoại, cố gắng nói dòm dẻo:
– Không sao… Khả Hân báo…công an… giữ hiện trường…
Ông buông thõng tay và đôi mắt từ từ khép lại. Lúc đó, tiếng còi xe cấp cứu vọng ra ngoài cổng, bà Diễm Lan và Gia Linh đi theo ông Khải Tâm. Xe chỉ mới ra khỏi, người bạn của ông Khải Tâm cũng vừa đến. Khả Hân thông tin tình hình cho bạn của bố, sau đó quay lại anh Thế Sơn:
– Anh ở nhà, em và chú lên đồn công an báo án! Anh đóng chặt cửa, giữ nguyên mọi thứ trong phòng đấy!
Thế Sơn nước mắt lăn dài, hai tay nắm chặt, bất lực nhìn em gái. Khả Hân hiểu, anh thương mọi người, căm tức Hải Đăng nhưng không thể nói ra và không làm gì được. Sau khi dặn dò xong, cô đợi Thế Sơn đóng cửa cẩn thận rồi cùng bạn của bố đi đến đồn công an thành phố.
Sau khi nghe Khả Hân kể lại sự việc, đồng chí trực văn phòng liền báo cáo cho cấp trên để xin ý kiến chỉ đạo điều tra, vì Hải Đăng cũng là một trong những đối tượng nghi ngờ gây ra tình trạng mất trật tự xã hội do ma túy.
Một tổ điều tra được thành lập ngay lập tức. Một số đồng chí đi xem xét hiện trường, một số khác truy tìm Hải Đăng và Bo, còn một số khác đến bệnh viện nơi ông Khải Tâm đang cấp cứu. Đồng chí trưởng tổ, người quen biết với ông Khải Tâm, đã đưa ra nhận định:
– Chúng tôi nghi ngờ người bắt cóc bé chính là bố ruột của bé, với mục đích uy hiếp gia đình để đòi giấy tờ và tiền bạc. Vì là bố của Bo, chúng tôi tin rằng Hải Đăng sẽ không gây hại tính mạng cho con. Nếu ông tỉnh dậy, chúng tôi sẽ lấy lời khai. Mọi thứ nên diễn ra một cách bí mật, tránh để lộ ra ngoài.
Khả Hân cảm ơn các đồng chí rồi vội chạy về gian trọ. Người bạn của bố Khải Tâm đi cùng một số đồng chí tìm Hải Đăng, nhớ về những nơi anh ta thường xuyên tới. Chính người bạn đó cũng đã theo dõi Hải Đăng một thời gian, vì vậy anh ta có thông tin rõ về anh ta. Chỉ có hai đồng chí đến để đo đạc và họ thực hiện nhanh chóng và im lặng, vì họ nghi ngờ rằng Hải Đăng có thể vẫn lẩn trốn xung quanh khu vực này, và họ muốn hoạt động một cách bí mật.
Thế Sơn và Khả Hân ngồi trên giường, mặt cả hai đầy bi thương. Khả Hân cảm thấy nghẹn ngào, lo lắng cho tính mạng của người cha đã dành cả cuộc đời để bảo vệ gia đình, đồng thời lo lắng cho đứa con bé bỏng mất tích không biết ở đâu. Đến lúc cần cho con bú, ngực của mẹ căng tròn, sữa chảy ra ướt đẫm áo. Nghĩ đến cảnh con Bo nhỏ nhắn, cố gắng mút sữa từ ngực mẹ, nghĩ đến cảnh con khóc vì đói, nghĩ đến viễn cảnh con vẫn chưa tìm thấy mà đã đêm dần buông xuống, lòng Khả Hân đau như bị xé ra thành từng mảnh. Dù Bo có một người cha tàn ác, bất nhân, nhưng đối với Khả Hân, Bo vẫn chỉ là một đứa trẻ, gần sáu tháng tuổi mà đã bị mất xa bóng dáng của mẹ. Ông Trời ơi, Bo không có tội gì cả? Bo ơi, nếu con mất đi, mẹ sẽ sống thế nào đây? Đau lòng, lo lắng… Khả Hân không kìm nổi nước mắt, cô gục đầu khóc nức nở.
Thế Sơn nhìn Khả Hân với ánh mắt đau đớn. Anh ôm em gái mình và nói:
– Khả Hân, đừng khóc…
Khả Hân ôm chặt lấy anh và tiếp tục khóc lên:
– Anh Thế Sơn, em sợ… em sợ lắm…
Lúc đó, điện thoại của Khả Hân rung lên, là mẹ:
– Mẹ ơi, bố sao rồi ạ?
Bà Diễm Lan nhấm nháp hơi thở dài qua điện thoại:
– Bố con đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng mất nhiều máu, vết thương khá nặng nên phải chờ xe cấp cứu mất một lúc. Hiện tại Gia Linh đang xét nghiệm máu để chuyển cho bố nếu bệnh viện cần.
Khả Hân nhanh chóng hỏi:
– Vậy là bố sẽ sống đúng không mẹ?
Bà Diễm Lan gật đầu:
– Có lẽ bố con sẽ ổn, con ạ, còn Bo…
Khi nhắc đến Bo, Khả Hân lại nước mắt lăn dài:
– Bo… chưa tìm thấy mẹ ạ…
Bà Diễm Lan cố gắng an ủi con dù lòng bà cũng đang rối như bước lụy:
– Lúc này, chúng ta cần phải bình tĩnh để hợp tác với công an. Mẹ tin rằng hắn ta không sẽ làm hại đến con của mình.
Khả Hân gật đầu đồng ý, sau đó cúp máy. Thế Sơn, ngồi bên cạnh, nghe mọi thứ trong cuộc gọi và nói:
– Khả Hân, anh đến bệnh viện, họ cần máu…
Khả Hân lắc đầu từ chối:
– Không được, anh yếu, bệnh viện còn nhiều người và có Gia Linh, anh không cần phải đến đó.
Thế Sơn cũng lắc đầu:
– Mạng của anh… là do mọi người giúp, anh cần ở bên bố lúc này.
Anh Thế Sơn khăng khăng muốn đi nên gọi taxi vội vã, nhờ tài xế cẩn thận và đưa anh ấy vào phòng cấp cứu trước khi quay lại phòng trọ để chờ tin tức.
Trong khi gia đình Khả Hân lo lắng và đau đớn, Hải Đăng bế theo Bo băng qua bóng tối của đêm. Chạy một quãng, hắn rẽ vào một nhà trọ bình dân:
– Tôi muốn thuê một phòng trọ qua đêm!
Bà chủ trọ khẽ kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông mặt đỏ như say rượu, mồ hôi đầm đìa, bế theo một đứa trẻ chưa đến một tuổi, liền hỏi:
– Mẹ của đứa bé đâu? Bé còn nhỏ thế này, có làm ồn không đêm không?
Hải Đăng vội đáp:
– Tôi là bố ruột của bé. Bố của con tôi đang đi xe buýt đến nơi vợ tôi, nên vội lên nhầm chuyến. Muộn rồi, nên tôi thuê phòng trọ qua đêm, sáng mai sẽ đi sớm. Con tôi có thể uống sữa tươi, tôi mang theo sữa ở đây, nó sẽ không khóc đêm đâu.
Bà chủ trọ nhìn kỹ đứa bé đang ngủ ngon lành trong tay Hải Đăng, trông bé khá đáng yêu và hao hao giống anh ta, nên cũng chỉ im lặng gật đầu và dẫn hai cha con vào một phòng trọ gần đó. Thực ra, khi chạy trên đường, cu Bo đã tỉnh giấc nhưng bé đã quen với vòng tay của Hải Đăng và chưa đến lúc cần bú nên lại ngủ tiếp.
Hải Đăng đặt con lên giường trong phòng trọ và sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay chân. Nhưng chỉ một lúc sau, cu Bo giật mình tỉnh giấc và khóc to. Hải Đăng vội bế con và mở hộp sữa tươi mua bên đường để cho con uống. Nhưng vì bé chỉ mới năm tháng tuổi, chưa quen ngậm vòi nhựa của hộp sữa, nên cu Bo không chịu, khóc to hơn mỗi lúc một. Hải Đăng bế con đi đi lại lại trong phòng, nhưng không được. Anh quát lên:
– Cậu im đi chút nào!
Cu Bo ngưng lại vì tiếng quát quá lớn. Nhưng chỉ một giây sau đó, không chịu nổi cơn đói, bé lại khóc thét lên. Cu Bo khóc đến đỏ mặt, miệng há ra và làm động tác như đang bú mẹ. Bà chủ trọ nghe thấy tiếng khóc kéo dài, vội gõ cửa phòng Hải Đăng và nói:
– Anh ơi, đã khuya rồi, xin anh dỗ bé cho những phòng bên cạnh được nghỉ ngơi. Ở đây toàn khách đợi xe trọ qua đêm, bé khóc to quá!
Hải Đăng vội mở cửa và nói:
– Bác có kinh nghiệm không, giúp cháu với, sao cháu không chịu uống sữa?
Bà chủ trọ bế đứa bé đang khóc ngặt ngẽo trên tay. Cu Bo khóc đến tận cổ họng, tiếng khóc dần trở nên êm dịu, bà ấy nói:
– Không ổn rồi, bé còn nhỏ thế này làm sao nuốt được vòi nhựa? Anh phải dùng thìa mà tốt nhất là bú bình, núm mềm nó mới chịu chứ!
Trời đã khá khuya, làm sao tìm được bình bây giờ? Nhìn đứa bé đỏ mặt, tiếng khóc đã nhỏ lại, cu Bo đang lả dần vì đói, Hải Đăng vội bế con và lao ra ngoài, để lại bà chủ trọ đứng ngơ ngác.
Anh ta nhanh chóng gọi một chiếc taxi để về gian trọ của ông Khải Tâm, vì không biết Khả Hân đang ở đâu. Khi đến, thấy Khả Hân ngồi bó gối trên giường, mắt sưng đỏ, Hải Đăng nói:
– Cho nó bú đi!
Khả Hân nhìn thấy cu Bo, cô hoảng sợ:
– Con tôi sao thế này? Anh đã làm gì với con tôi?
Dường như cảm nhận được vòng tay của mẹ, cu Bo chụt chụt như muốn bú. Khả Hân vừa mở áo để cho con bú thì một giọng nói vang lên:
– Lại Hải Đăng! Anh đã bị bắt về tội cố ý gây thương tích và gây rối trật tự. Mời anh theo chúng tôi về đồn!