Qua mùa giông bão Chương 37 | Hải Đăng trở lại
Khả Hân đứng trước cảnh tượng kinh hoàng, không thể nào tin nổi vào những gì đang xảy ra, cô chỉ có thể đưa tay lên ôm gò má sưng đỏ của mình. Lúc đó, bà Diễm Lan và Gia Linh xuất hiện. Bà Diễm Lan không kịp kiềm chế, lên tiếng đẩy mẹ Hải Đăng ra:
– Bà làm cái trò gì thế này? Con của bà đã bị tổn thương, giờ lại đến lượt mẹ rồi à?
Mẹ Hải Đăng không kìm nén được nước mắt, gào lên:
– Các người thật là đê tiện! Tin tưởng nó, yêu thương nó mà lại đẩy nó vào tù. Con trai tôi tài giỏi như vậy mà giờ bị gánh tiền án, tương lai của nó sẽ ra sao đây?
Bà Diễm Lan tức giận phản đối:
– Con trai bà đã lừa dối cả gia đình tôi, làm tổn thương con gái tôi. Cả gia đình bà cũng đều bị lừa dối, bảo rằng bị nhiễm chất độc màu da cam để thu hút lòng thương hại. Bây giờ con rể đã tấn công bố vợ gần như làm chết, bà còn trách móc ở đây làm gì? Nếu bà cảm thấy bị bất công, hãy đến tòa án kiện tụng, đừng ở đây gây rối và làm tổn thương người khác nữa.
Bà Diễm Lan kéo Khả Hân cùng cu Bo và Gia Linh lên taxi để về. Trên đường về, mặc dù đã lên xe nhưng mẹ con cô vẫn nghe thấy tiếng kêu than của mẹ Hải Đăng trước cổng tòa án…
Một tháng sau đó…
Ông Khải Tâm đã hoàn toàn phục hồi, vết thương đã lành, bố của Khả Hân đã quay trở lại công việc. Nhưng đối với cô, trái tim cô vẫn còn đầy tổn thương. Trong một thời gian ngắn, từ một cô gái trong sáng, đầy hy vọng gặp được tình yêu đích thực, cô không ngờ rằng từ tình yêu, từ lòng tin, cuộc sống của cô lại biến thành bi kịch như thế này. Trái tim Khả Hân như bị xé thành hàng trăm mảnh, đau đớn, tủi hờn và cô đơn. May mắn là cô vẫn có gia đình ở bên cạnh để chia sẻ, nếu không, cô không biết phải đối mặt với những ngày tháng đau khổ như thế nào…
Một tháng trôi qua, mọi thứ dường như đã trở nên yên bình. Nhưng mỗi khi trở về căn nhà trước đây với những tiếng cười, hạnh phúc, cảm giác cô đơn lại quay về. May mắn có cu Bo bên cạnh, là niềm vui và sự lo lắng của cô. Con đã gần bảy tháng tuổi và rất thông minh. Nhìn thấy cu Bo, Khả Hân lại nhớ đến đoạn quãng thời gian khốn khổ và tình yêu lừa dối. Cô gái ngây thơ ngày nào giờ đã trưởng thành, trái tim cô trở nên sâu sắc, chín chắn và bản lĩnh hơn.
Vì Hải Đăng đang bị giam trong tù, Khả Hân quyết định chờ đợi bố bình phục trước khi tiến hành đơn ly hôn. Cô nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình sẽ được yên bình hơn sau khi ly hôn, nhưng không ngờ lại kết thúc sớm như vậy. Dù Khả Hân rất yêu thương con của mình, nhưng nếu để bé sống với một người cha như Hải Đăng, thì cô nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu không có bố. Cô hiểu rằng một đứa trẻ không có cha sẽ phải đối mặt với những khó khăn như thế nào khi lớn lên, và một người phụ nữ vừa là người mẹ, vừa phải đảm nhận vai trò của người cha sẽ rất vất vả, nhưng cô đã quyết định chấp nhận. Dù sau này con có phải đối mặt với sự trêu chọc từ bạn bè vì không có bố, dù có những lúc con cần một bờ vai vững chắc mà không có người đàn ông bên cạnh, nhưng Khả Hân vẫn quyết định rời xa Hải Đăng. Một người như Hải Đăng cùng với gia đình của anh ta sẽ biến cuộc sống của cô và con gái thành địa ngục nếu cô tiếp tục ở lại. Một đứa trẻ sẽ hạnh phúc hơn nếu được sinh ra trong một gia đình trọn vẹn, nhưng tất cả sẽ trở thành bi kịch nếu có một người như Hải Đăng trong gia đình. Vì vậy, nếu có nợ nần gì với Hải Đăng từ kiếp trước, thì cô coi như đã trả xong nợ đó qua cuộc sống đầy sóng gió vừa qua…
Thủ tục ly hôn của Khả Hân được giải quyết khá nhanh chóng, một phần là nhờ sự ảnh hưởng của ông Khải Tâm, một phần là do lý do ly hôn rõ ràng, không cần thêm thời gian để hòa giải. Và bây giờ, Khả Hân đã chính thức trở thành người phụ nữ đã ly dị, đồng thời là một người mẹ đơn thân…
Sau năm tháng…
Hôm nay là một ngày đặc biệt – cu Bo tròn một tuổi. Trong căn nhà của ông Khải Tâm, không gian rộn ràng tiếng cười. Đứa bé đã bắt đầu đi chập chững, cười khúc khích và nói “bà..bà..”, “mẹ…mẹ…” làm cho mọi người đều hân hoan. Dì Gia Linh và cậu Thế Sơn đã trang hoàng căn phòng với bóng bay, đèn nến… Bữa tiệc sinh nhật của cu Bo, mặc dù không có bố nhưng lại tràn ngập hạnh phúc.
Sau khi tiệc kết thúc, khi mọi thứ đã được dọn dẹp, ông Khải Tâm lên tiếng:
– Gần đây, một người bạn của bố ở Trung Quốc đã tiếp xúc với bố. Anh ấy nói rằng ở Trung Quốc có một bác sĩ chuyên môn về phương pháp châm cứu có thể giúp Thế Sơn chữa lành bệnh. Bố đã tham khảo thông tin này suốt mấy tháng qua. Ban đầu, bố định xây dựng một ngôi nhà mới, nhưng dường như bố và Thế Sơn phải sang Trung Quốc để điều trị. Có thể phải hy sinh cả cơ hội và công việc ở đây…
Thế Sơn vội vàng phản đối:
– Bố… không cần đâu, con cảm thấy hiện tại đủ tốt rồi. Bố hãy xây nhà đi, tiền của bố đã đủ cho con…
Bà Diễm Lan nhìn chồng:
– Ông đã tìm hiểu kỹ chưa? Nếu có thể, hãy nỗ lực chữa trị cho Thế Sơn, đến lúc con có gia đình, có sự nghiệp, chúng ta đã già, không biết sẽ như thế nào…
Thế Sơn rưng rưng nước mắt:
– Mẹ… không cần đâu ạ…
Thế Sơn hiểu rằng người mà cậu gọi là mẹ không phải là người sinh ra cậu, nhưng tình yêu của người phụ nữ ấy với cậu vượt quá hơn cả máu mủ. Người phụ nữ ấy, cậu sẽ mãi biết ơn…
Khả Hân và Gia Linh cũng đồng lòng với ý kiến của bố, rằng họ phải điều trị cho Thế Sơn. Gia Linh đã tốt nghiệp đại học và đã có việc làm để hỗ trợ gia đình tài chính, cuộc sống của họ đã ổn định hơn rất nhiều.
Ông Khải Tâm nghĩ ngợi:
– Vậy thôi, tuần sau bố sẽ lo thủ tục và chúng ta sẽ bắt đầu điều trị càng sớm càng tốt.
Niềm hy vọng lại nhen nhóm lên, Khả Hân cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô đã quyết định quay lại căn nhà cũ của mình, và cùng cu Bo bắt đầu một cuộc sống mới. Ông Khải Tâm và Thế Sơn sẽ sang Trung Quốc điều trị, trong khi đó, mọi người sẽ ở lại và vui vẻ cùng nhau.
Chính xác một tuần sau, bố và anh trai của Khả Hân lên đường sang Trung Quốc để điều trị. Vì có người bạn ở đó, việc tìm kiếm bác sĩ cũng không quá khó khăn. Mỗi ngày, hai bố con gọi video cho nhau, làm mọi người cảm thấy như đang gần nhau hơn. Cuộc sống dường như trôi qua êm đềm…
Một buổi tối, khi Gia Linh đang đi dạy thêm, mẹ con Khả Hân vừa ăn tối xong và ngồi xem ti vi thì nghe tiếng lạch cạch từ ngoài cổng. Cô nghĩ rằng có lẽ hàng xóm đến chơi, nên cô hỏi:
– Ai đó đấy chứ?
Nhưng không có câu trả lời, chỉ là sự im lặng và tiếng giày lộc cộc đến từ bên ngoài. Khả Hân vội vàng đi ra cửa:
– Vợ yêu, em khỏe không?
Khả Hân chết lặng – đó là Hải Đăng. Cô há hốc miệng, và mãi sau đó mới nói được:
– Hải… Đăng…
Bà Diễm Lan nghe thấy tiếng ai đó ấp a ấp úng và vội vàng quay ra. Bà ngạc nhiên khi thấy trước mặt là con trai cũ của Khả Hân – Lại Hải Đăng. Hắn mặc bộ quần áo màu đen, đi giày thể thao, da sạm đen, đôi mắt thâm quầng như của người nghiện. Hắn đang nhìn chăm chú vào con gái của bà. Mặc dù lo sợ, nhưng bà vẫn giữ bình tĩnh:
– Chính là cậu à?
Hải Đăng nhếch môi:
– Mẹ vợ, mẹ khỏe chứ, con trai con đâu rồi ạ?
Bà Diễm Lan đứng chắn ngay cửa ra vào như sợ rằng nếu sơ sẩy một chút thì gã đàn ông ấy sẽ lại gây hại cho gia đình bà:
– Đứng thằng bé đã đi ngủ rồi. Con gái tôi và cậu đã ly hôn, cậu nên biết tự trọng!
Hải Đăng mỉm cười:
– Ly hôn? Con chỉ đi xa mấy tháng mà giờ đã trở về không còn làm chồng nữa à?
Bà Diễm Lan đã lấy lại bình tĩnh:
– Hải Đăng, cậu không bị mất trí phải không? Với những gì cậu đã làm với Khả Hân và gia đình tôi, cậu nghĩ mình có tư cách trở thành chồng của nó, làm cha của đứa con trai của nó sao?
Hải Đăng gật đầu:
– Con không quên đâu mẹ vợ ạ. Con đã cải tạo bản thân từ khi ra tù. Con trở về để làm lại cuộc đời với Khả Hân, mẹ đừng cản trở con.
Khả Hân vẫn cảm thấy run rẩy. Hình ảnh bố cô gục bên vũng máu, và nụ cười sặc sụa cùng con dao trong tay Hải Đăng, hình ảnh cu Bo khóc vì đói… những cảnh kinh hoàng đó, cô không thể quên được…
Khả Hân lắc đầu:
– Không, không bao giờ! Tôi sẽ không quay lại với anh. Cu Bo không có bố…
Hải Đăng nhếch môi:
– Em yêu à, anh là bố của nó, đó là sự thật. Hoặc là sau mấy tháng xa anh, em đã có người khác cướp Khả Hân của anh rồi? Nếu đúng thì em biết hậu quả sẽ ra sao đấy?
Khả Hân hét lên:
– Anh cút đi! Tôi sẽ gọi công an đấy!
Hải Đăng nhún vai:
– Hôm nay, anh đến thăm mẹ con em thôi, không có ý định ở lại. Nhưng anh sẽ quay lại đấy! Bởi vì hiện tại, trừ cu Bo ra, không có đàn ông nào khác trong căn nhà này…
Nói rồi, hắn quay gót đi ra cửa. Hắn biết rằng ông Khải Tâm và Thế Sơn không ở nhà, liệu hắn đã theo dõi Khả Hân sao? Hải Đăng đi mất khỏi tầm nhìn, nhưng trong lòng Khả Hân vẫn còn cuộn lên những cơn bão tố…