Qua mùa giông bão Chương 39 | Đắm chìm trong lo sợ
Khả Hân rơi rụng bàn tay chân. Dường như cô không thể trốn thoát khỏi cái vòng xoáy của thằng nghiện đó. Cảm giác bị kẹt trong một mớ nham hiểm kinh khủng, cảm giác muốn đấm đuổi để giải thoát khiến Khả Hân hoảng sợ tột cùng. Tay cô run rẩy nắm lấy điện thoại, khiến Gia Linh tò mò:
– Chị Khả Hân, có chuyện gì vậy ạ?
Cô lắc lư đưa điện thoại cho Gia Linh. Em gái cô đọc xong tin nhắn, nắm chặt điện thoại, giọng tức giận:
– Thằng điên đó dám đe dọa chị à? Để em mắng nó cho một trận!
Khả Hân ngăn chặt em:
– Gia Linh, thằng đó giờ không khác gì con chó điên. Em đừng làm gì nó, đừng để rủi ro đến mẹ và cậu Bo.
Gia Linh lớn tiếng:
– Nhưng liệu nhà mình phải chịu đựng mãi thế này sao? Cả thanh xuân của chị đã trao cho nó, bây giờ nó không chết, không tự rời đi, chị có định chịu nó mãi thôi sao?
Khả Hân lau nước mắt. Em gái cô nói đúng, Gia Linh mạnh mẽ hơn nhiều so với cô. Khả Hân hít một hơi sâu trước khi nói:
– Nhưng hiện tại, chúng ta không nên hành động bốc đồng. Chị em mình đi về khách sạn trước, rồi sẽ suy nghĩ tiếp, còn tìm chỗ trọ sau.
Gia Linh gật đầu, kìm nén tức giận trước khi cùng chị bắt một chiếc taxi về khách sạn.
Cả ngày đó, sau khi gọi về cho bố mẹ, chị em quyết định đi dạo quanh Hà Nội. Mùa thu ở thủ đô rất đẹp. Khí lạnh nhẹ nhàng làm lòng người hân hoan, làn gió nhẹ nhàng chỉ đủ thổi bay mái tóc dài của Khả Hân, mang theo hơi buồn của Hà Nội xưa.
Chị em ghé vào ngõ Phất Lộc để thưởng thức bún đậu mắm tôm. Mẻ bún hấp dẫn với miếng đậu mơ rán giòn vỏ, bên trong mềm và nóng hổi, giữ vị béo và thơm đặc trưng. Sợi bún dẻo thơm được làm từ bún hến làng Phú Đô, hương vị mắm tôm đặc biệt, nước cốt được nhập từ Thanh Hóa, màu hồng và độ bông ngon khó cưỡng. Mẻ bún còn có rau tươi, dồi rán và dạ dày luộc. Thưởng thức món bún, Khả Hân cảm nhận mình vẫn còn trẻ, vẫn còn thanh xuân, thích lê la phố xá, những quán ăn vỉa hè như bao người khác. Phải, cô phải mạnh mẽ lên, cuộc hôn nhân đã qua chỉ là một trang mới, đã đến lúc phải đứng dậy.
Đến Hà Nội vào mùa thu mà không ăn cốm thì thật là thiếu sót. Hai chị em lại ghé vào hàng cốm làng Vòng nổi tiếng. Hạt cốm thơm ngon được gói trong lá sen, được buộc bằng sợi rơm nếp thành hình vuông hoàn hảo. Hạt cốm mềm dẻo, thơm lừng từ những hạt thóc nếp được chắt lọc tỉ mỉ. Người ta gọi cốm làng Vòng là biểu tượng của Hà Nội xưa, chân chất và thanh cao.
Sau khi thưởng thức đồ ăn, chị em lại đi dạo quanh Hồ Tây, Hồ Hoàn Kiếm…, thưởng thức không gian mát lành của mùa thu Hà Nội. Tối hôm đó, Gia Linh kéo tay Khả Hân:
– Chị Khả Hân, em nghe nói trà sen Tây Hồ siêu ngon. Chị em mình đi thưởng thức, nếu thực sự ngon như lời đồn thì mua về cho bố nha!
Khả Hân gật đầu nhận ra đây là một trong những đặc sản nổi tiếng của Hà Nội. Với bản tính trẻ trung, cô thích trà sen, một sở thích có phần lạ lùng nhưng lại gắn liền với kỷ niệm ấm áp bên bố mẹ. Cô đã từng đọc về quy trình làm trà sen và đang rất háo hức được thưởng thức ngay tại Hà Nội, chắc chắn sẽ mua một ít về cho bố Khải Tâm.
Quán trà sen nằm yên bình giữa Hà Nội ồn ào, mang dáng vẻ cổ xưa của thủ đô với không gian trang nhã, những chiếc đèn lồng treo rải rác tạo cảm giác ấm cúng. Khách ngồi uống trà không hề tạo ra sự ồn ào như ở các quán khác, mà mang vẻ thanh lịch, lịch sự. Người pha trà cũng toát lên phong thái nghệ sĩ và tinh tế. Khả Hân rất ấn tượng với không gian này, cảm thấy như bước vào một thế giới khác biệt, thanh nhã và không xô bồ.
Đang mê mải ngắm nhìn không gian đặc biệt này, Khả Hân bất ngờ va phải vào một người:
– Xin lỗi!
Cô đỏ mặt nhìn lên và nhận ra một người đàn ông cao, có nét nam tính rất cuốn hút. Nhưng Khả Hân chỉ tập trung vào nét đẹp của anh ta và quên mất rằng mình đã va phải. Chỉ khi Gia Linh nhắc nhở, cô mới nhận ra sự việc và xin lỗi:
– Thật xin lỗi, tôi không có ý…
Mặt Khả Hân đỏ bừng. Cô nhận ra mình đã ngơ ngác và không chú ý khi di chuyển, dẫn đến va phải người khác. Nếu không phải đang ở quán trà, cô có lẽ phải tự quở trách mình nhiều hơn nữa.
Người đàn ông nhìn cô một cách ngạc nhiên trước khi quay đi mà không nói một lời. Gia Linh, tính tình hơi quậy phá, liền gọi theo:
– Anh kia, có cần phải khó chịu như vậy không? Chị tôi đã xin lỗi rồi, làm gì cần phải im lặng như thế!
Khả Hân vội kéo tay em:
– Gia Linh, vào đây đi, mình vào uống trà thôi!
Gia Linh phản ứng mạnh mẽ:
– Chị đấy, hiền lành quá nên mới bị người ta đè lên đầu đấy!
Khả Hân cố gắng kéo em:
– Thôi, bỏ đi, vì chị va vào anh ta mà!
Người đàn ông vẫn đứng đó nhìn hai chị em cô giằng co, mỉm cười cuốn hút. Anh ta tiến lại gần và hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Gia Linh giục Khả Hân:
– Cần phải biết tử tế! Sao người thủ đô lại ứng xử như thế? Đừng nghĩ mình giàu có mà coi thường chúng tôi, hãy bớt chút cảm giác thượng đế đi!
Anh chàng kia lại mỉm cười, càng làm cho mọi người chú ý hơn đến vẻ đẹp của anh ta. Sau đó, anh ta quay lại Khả Hân, mặt vẫn ngơ ngác:
– Chấp nhận lời xin lỗi!
Anh ta nói xong rồi lạnh lùng quay đi. Gia Linh vẫn còn giận dữ:
– Kẻ kiệm lời! Cứ từng câu một tiết kiệm! Chúng ta không cần những người như thế! Phải làm điều gì đó cho vui!
Khả Hân vội kéo em vào bên trong, thưởng thức trà sen và giúp cô bé bình tĩnh xuống. Hương thơm của trà và hoa sen làm dịu đi tâm hồn.
Ngày hôm sau, Khả Hân và Gia Linh đi đăng kí học tiếng và tìm nhà trọ gần đó. Cuối cùng, họ tìm được một căn hộ bình dân phù hợp cho gia đình.
Dọn dẹp xong, Khả Hân gọi điện cho bố mẹ. Bố và anh trai cô sắp về Hà Nội, nhưng ở Bình Dương, Hải Đăng vẫn không có dấu hiệu gì. Mẹ cô vẫn không ngừng nhớ con trai và buồn bã. Mỗi đêm, Khả Hân cố gắng xem hình ảnh của Bo trong điện thoại để làm dịu đi nỗi nhớ. Sau đó, cô gửi tin nhắn cho Hải Đăng kể về những ngày của mình. Nhưng sau đó cô luôn tắt điện thoại để không bị làm phiền. Sự lo lắng cho mẹ và con trai khiến Khả Hân cảm thấy không thể sống an lòng.
Một ngày, khi vừa đi học về, chị em Khả Hân bất ngờ nghe tiếng chuông cửa.