Qua mùa giông bão Chương 4 | Cố gắng giữ chặt
Tiếng rít của ông vang lên, khiến không gian trong phòng trở nên ảm đạm. Khải Tâm và Minh Vương đều cảm thấy bối rối và lo sợ. Giường rung lên do sự giật mình của họ. Dường như ông Khải Tâm không phải làm sao đau đớn về mặt thể chất, nhưng có một loại đau khác, một cảm giác không dễ chịu. Ông cảm thấy thất vọng và bất lực. Bởi vì, dẫu ông không hề yêu thương bà Lê Thi bao giờ, nhưng vị trí của bà ta trong cuộc đời ông là vô cùng quan trọng. Bà Lê Thi là người phụ nữ đã ký vào hợp đồng hôn nhân với ông, và bây giờ, cùng với người bạn thân của ông, đang hạ một cái sừng lớn lên đầu ông. Trong khi ông cùng với mẹ và con trai của bà Diễm Lan cố gắng kiếm miếng cơm hằng ngày, thì bà Lê Thi lại dành thời gian với người bạn của chồng. Sự tức giận trong ông Khải Tâm đến mức khiến ông run rẩy.
Tuy nhiên, ngay sau khoảnh khắc của nỗi sợ hãi, ông Minh Vương tỉnh táo lại. Ông ấy mặc quần áo và nói:
– Anh bạn ơi, anh cũng có người ngoài, tại sao cô ấy không có quyền?
Khải Tâm vẫn cố gắng giữ chặt hai bàn tay, gân xanh trên cánh tay ông nổi lên, ông nói với giọng nghi ngờ:
– Nếu muốn lăng nhăng thì đưa nhau đi nơi khác, đừng dùng nhà tao làm nơi để làm những trò dơ bẩn như thế! Tôi chưa từng yêu Lê Thi, nhưng vị thế của cô ấy vẫn là vợ của tôi, và bạn của tôi! Bây giờ Lê Thi đã mặc xong quần áo và lên tiếng:
– Đủ rồi, thực ra… từ khi em Diễm Lan đến đây… tôi… cô đơn lắm… và rồi chúng tôi đã…
Khải Tâm nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng. Ông hiểu rằng việc ông đưa bà Diễm Lan về đây từ góc nhìn chính thống là một sai lầm đối với vợ ông. Nhưng cuộc hôn nhân với bà Lê Thi từ đầu đã là một sai lầm lớn, và việc tiếp tục sống trong sự hòa hợp liệu có ý nghĩa gì không? Trước đây, ông đã nhẫn nại vì hai đứa con, và thậm chí việc Thế Sơn và Kim Chi ra đời cũng là một điều đáng xấu hổ. Ông đã uống say để bà ta tự do hành động, vì ông không yêu bà ta và không muốn làm tổn thương người phụ nữ mà bà ta đại diện. Cuộc hôn nhân ép buộc này, với việc có con chẳng qua cũng chỉ là một cuộc sống không có ý nghĩa.
Nhưng khi ông gặp được tình yêu đích thực của mình, ông đã quyết định không để lỡ. Khải Tâm hiểu rằng, ngoài bà Diễm Lan, không ai có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc cho ông. Ông muốn xây dựng một tổ ấm với ý nghĩa thực sự trong cuộc đời này.
Khải Tâm thở dài:
– Đi hết đi, đừng để vợ con mày phải đến đây.
Nhưng người bạn của ông cười khịt mũi:
– Mày có hai cô vợ xinh đẹp, tại sao không cho tao một cô?
Khải Tâm giận dữ:
– Thứ nhất, vợ không phải là thứ để chia. Thứ hai, giữa tao và người phụ nữ đó không có tình yêu. Nếu mày có thể làm hạnh phúc cho cô ấy và cô ấy đồng ý, thì tùy họ, nhưng nếu mày muốn gây rối thì nhanh chóng biến đi trước khi tao mất kiềm chế!
Minh Vương cũng nói lên:
– Nhớ đấy, mày đang ở đất của tao, nhà của tao, đừng nói quá!
Khải Tâm trả lời:
– Tôi đã mua, không phải xin!
Người bạn của ông cười to:
– Vậy đã trả hết nợ chưa? Năm năm đã đủ chưa? Trả nhanh đi, nếu không tao sẽ đuổi!
Bố của Khả Hân giữ im lặng. Đây là thời điểm gia đình
ông gặp nhiều khó khăn nhất. Công nhân còn nợ tiền ăn, ông lại nợ tiền thực phẩm, và bây giờ người bạn của ông đòi tiền nhà. Liệu người bạn này đang thúc đẩy ông đến ranh giới của cuộc sống?
Trong khoảnh khắc im lặng và trầm tư của ông Khải Tâm, bà Lê Thi phát ngôn:
– Hãy tha thứ cho nhau đi, chúng ta không cần phải nhớ mãi về điều đó!
Khải Tâm đáp lại một cách tức giận:
– Im đi! Đừng để cái loại phụ nữ đấy nói nhiều!
Bà Lê Thi la lên:
– Dù tôi có lăng loàn cỡ nào đi nữa, cũng không bằng cái thằng dại điên ấy phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác!
Khải Tâm phát ra tiếng rít:
– Giữ im lặng! Bây giờ bà không xứng đáng để nói những điều đó!
Bà Lê Thi hét lên:
– Tôi là vợ của ông, tôi không đủ tư cách sao?
Khải Tâm giảm dần giọng:
– Bà đã làm đúng vai trò của một người vợ chưa? Đây không phải lần đầu tiên bà làm như vậy phải không? Bà biết tại sao tôi đã chọn nghề lái sà lan không? Tôi chán ngấy cuộc sống không ngừng tranh cãi với bà! Lúc này mọi người đều đang cố gắng kiếm sống, bà thì làm gì đấy?
Bà Lê Thi im lặng. Quá khứ của bà không phải là điều bà muốn nhớ lại. Đó là một bí mật đáng xấu hổ của bà. Và bây giờ, khi bà luôn tranh chấp với bà Diễm Lan về vai trò người vợ chính thức của Khải Tâm, những lời ông nói trước mặt Minh Vương và Diễm Lan khiến bà cảm thấy xấu hổ và tức giận.
Lúc này, Diễm Lan lần đầu tiên nói:
– Chúng tôi… sẽ trả…
Minh Vương cười nhẹ:
– Cô vợ thứ hai của ông bạn không chỉ đẹp mà còn thông minh. Cô có tiền mặt hay…
Nhưng Khải Tâm giận dữ:
– Đừng dám đụng đến cô ấy!
Diễm Lan nói nhỏ với Khải Tâm:
– Em còn vài lượng vàng tiết kiệm từ trước, em đã dành cho con học hành, nhưng bây giờ chúng ta cần dùng để giải quyết vấn đề này.
Khải Tâm nhìn Diễm Lan một cách ngạc nhiên:
– Diễm Lan, em lo cho cả nhà rồi, tôi không thể lấy tiền của em được.
Diễm Lan nhẹ nhàng:
– Bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến ai lo cho ai, chúng ta là một gia đình, cần phải cùng nhau vượt qua khó khăn trước mắt, nếu không sẽ không biết mình sẽ đi đến đâu!
Khải Tâm suy nghĩ một lúc rồi thở dài:
– Diễm Lan, em thật sự làm cho anh bất ngờ!
Ông quay lại ông Minh Vương:
– Lúc bốn giờ chiều, mày đến đây lấy tiền, nhớ mang theo giấy nợ!
Minh Vương ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười:
– Được!
Khi ông Minh Vương ra đi, bà Lê Thi lập tức nói:
– Ông nghĩ sao, còn tiền mà ông lại mua thực phẩm nợ?
Khải Tâm giận dữ:
– Bà chỉ biết nghĩ đến tiền. Diễm Lan mới là người đã giúp cả nhà này.
Bà Lê Thi méo mặt:
– Tôi không tin. Chắc cô ấy lấy tiền của trai đấy. Làm ra vẻ ngoan hiền, giờ phát hiện sợ bị đuổi ra đường thì mới ra tiền thôi!
Khải Tâm lên tiếng:
– Im đi!
Nhìn thấy biểu hiện tức giận của chồng, bà Lê Thi im lặng.
Chiều hôm đó, ông mang số vàng của Diễm Lan ra tiệm vàng để bán và trả nợ cho Minh Vương, chấm dứt cuộc sống nợ nần với tờ giấy nợ bị rách nát.
Bà Diễm Lan luôn ý thức rõ về tình cảm phải trách nhiệm của mình, và từ trước đến nay, bà luôn cố gắng tiết kiệm từng đồng. Dù là vợ của Khải Tâm, nhưng trong một thế giới đầy biến động như hiện nay, ai có thể chấp nhận việc có hai người vợ? Do đó, số vàng mà bà tích góp, bà đã dành dụm cho hai đứa con, để khi cần thiết, họ có thể sử dụng. Tuy nhiên, khi gặp khó khăn, phải làm sao đây? Nếu không tính toán kỹ lưỡng, bảy người trong gia đình sẽ phải đối mặt với những khó khăn không ngờ.
Tờ giấy nợ bán nhà đã hết hạn, nhưng khi màn đêm buông xuống, một đám đông từ chợ đầu mối kéo đến đòi nợ, từ lương thực đến thực phẩm. Không ai hiểu họ lắng nghe từ đâu mà có tin đồn về sự giàu có của ông, và họ đến nhà cùng một lúc. Ban đầu, họ còn nhẹ nhàng, nhưng dần dần tiếng nói trở nên lớn hơn:
– Quán này đông khách nhưng nợ vẫn chưa được thanh toán à?
– Trả nợ ngay! Chúng tôi sẽ đốt quán nếu không!
Bà Diễm Lan sợ hãï, hai tay run rẩy bấm vào nhau. Số vàng mà bà đã đưa cho Khải Tâm đã được bán và dùng để trả nợ cho Minh Vương, chỉ còn lại một ít để dành cho tương lai. Nhưng dù cung cấp hết, cũng không đủ để trả cho họ. Làm thế nào bây giờ? Không biết hôm nay là ngày gì???
Khải Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Chúng ta sẽ không trốn tránh nợ! Lúc tám giờ sáng mai, mọi người đến đây và chúng tôi sẽ trả hết!
Tiếng cãi vã bỗng chốc trở nên im lặng. Cả hai bà đều ngạc nhiên nhìn nhau mặc dù mỗi người đang suy nghĩ về một hướng khác nhau. Mấy người từ chợ đầu mối cũng dần trở về nhà.
Tối hôm đó, bà Diễm Lan thức trắng đêm, lo lắng không thể nào ngủ được. Khải Tâm ngồi ngoài sân, hút thuốc lá từng điếu. Khi căng thẳng, ông thường ra sân hút thuốc.
Khoảng mười một giờ đêm, ông vào phòng của bà Diễm Lan và nói:
– Diễm Lan, chúng ta phải rời đi ngay bây giờ!