Qua mùa giông bão Chương 40 | Bỏ lại Hải Đăng
Bất ngờ, Khả Hân cảm thấy trái tim mình đập mạnh. “Ai đây nhỉ? Liệu có ai biết đến địa chỉ của chị em tôi không nhỉ?” cô tự hỏi. Không lẽ Hải Đăng đã tìm ra địa chỉ của họ ư? Điện thoại của cô đã tắt tính năng định vị từ khi cất cánh, chỉ dùng để gọi video với bố mà thôi.
Tiếng chuông cửa dồn dập lên, mặc dù bên ngoài trời nắng nhưng bên trong căn phòng, Khả Hân cảm thấy tay chân run rẩy. Tiếng chuông cứ dồn dập, trái tim cô đập mạnh hơn. Khả Hân quay đầu nhìn Gia Linh, em gái của cô cũng đã mất bình tĩnh, mồ hôi trên trán rơi dày. Còn Khả Hân, hai tay cô bấu chặt vào nhau đến mức máu sắp tuôn ra.
Không lâu sau, tiếng chuông im lặng, thay vào đó là tiếng đập cửa cùng giọng nói quen thuộc vang lên:
– Khả Hân, Gia Linh, hai con ở nhà không, mở cửa cho bố!
Hai chị em vội vàng chạy ra cửa. Khi thấy bố và anh Thế Sơn đứng trước cửa phòng, Khả Hân và Gia Linh ôm chầm lấy hai người mà khóc lên.
Ông Khải Tâm vỗ về lưng con gái và cười:
– Nào nào, con gái bố lớn rồi mà lại khóc nhè nhẹ thế này, họ cười cho bây giờ.
Lúc này, Khả Hân và Gia Linh mới nhận ra họ đang đứng ngoài cửa, vội lau nước mắt và nói:
– Bố và anh vào nhà đi ạ! Làm sao hai người biết chúng con ở đây ạ?
Thế Sơn vỗ nhẹ vai Gia Linh:
– Con nhóc này, gọi video cho anh đọc địa chỉ rồi lại quên hả?
Gia Linh gãi đầu gãi tai:
– Em có nhiều việc đầu óc quá, quên mất điều đó ạ!
Thế Sơn cười:
– Vậy sau này lấy chồng có quên luôn cả chồng không hả?
Gia Linh đỏ mặt:
– Anh đùa em à, lấy chồng mà quên thì sẽ làm sao!
Trong mắt Thế Sơn, Khả Hân và Gia Linh luôn là những đứa em bé bỏng. Lần này anh đã có thể nói chuyện với Gia Linh như vậy, và anh cũng di chuyển linh hoạt hơn, cho thấy sức khỏe của anh đã tốt hơn nhiều. Điều đó thật là một tin vui.
Khả Hân vội đưa hai cốc nước cam cho bố và anh Thế Sơn:
– Bố và anh uống nước và tắm rửa đi, rồi sau đó ta tính tiếp ạ!
Ông Khải Tâm gật đầu:
– Ừ, phải ăn uống mới có sức mạnh chiến đấu được, con gái ạ!
Bữa trưa hôm ấy, dù thiếu sự hiện diện của bà Diễm Lan và cu Bo nhưng cảm giác lo lắng đã giảm đi một phần. Có bố và anh Thế Sơn ở bên cạnh, lòng Khả Hân nhẹ nhàng hơn.
Buổi chiều đó, ông Khải Tâm gọi điện cho bà Diễm Lan và người bạn ở Bình Dương. Việc ông đã trở về Việt Nam được giữ kín.
Nghe xong cuộc điện thoại, bà Diễm Lan ôm cu Bo vào nhà, Hải Đăng vẫn nằm uể oải trên ghế dài, lè nhè:
– Sao Khả Hân lâu quay lại thế nhỉ? Đừng nói là nó trốn đi rồi chứ. Tôi sẽ đào cả nước Việt Nam này để tìm nó!
Bà Diễm Lan thở dài:
– Cậu tưởng tôi không lo sao, nó là con gái tôi mà. Bây giờ công ty bên Hàn Quốc gặp rắc rối, nó và Gia Linh còn phải giải quyết một số thủ tục, cả một đống tiền đổ vào đó chứ không phải là chuyện nhỏ!
Hải Đăng nhếch môi:
– Vậy thì bà bán đất đi mà lo, đang yên lành, đột nhiên lại đi du học làm quái gì cho rách việc?
Bà Diễm Lan giữ được sự bình tĩnh:
– Bán hết đất để lo cho Thế Sơn rồi. Miếng đất dự định xây nhà giờ lại phải dùng cho Gia Linh đi du học. Không đi được mà lại mất tiền, không biết làm sao mà bỏ vào miệng đây!
Hải Đăng đứng dậy:
– Bà nghĩ như thế đất của bà còn lâu mới xong. Thằng Thế Sơn ấy làm ăn bất đắc dĩ, bán tất cả chỉ để cứu vãn mình thôi. Có phải con của bà đâu mà lo cho nhiều vào!
Bà Diễm Lan giữ được sự bình tĩnh:
– Với tôi, con ông ấy cũng như con tôi vì tôi là vợ ông ấy. Nhưng thôi, tối nay tôi đi thăm bà bạn ốm, cậu có thể trông cu Bo được không? Sữa đã sẵn, cháo trong nồi, hâm nóng rồi đến giờ cho nó ăn là được. Cu Bo còn nhỏ, phải từ từ ăn kẻo sặc!
Hải Đăng nhíu mày:
– Bà đi lâu không?
Bà Diễm Lan thở hắt ra một tiếng:
– Khoảng vài ba tiếng thôi, bao gồm cả việc đi và về, còn ngồi hỏi han nữa. Tôi và bà ấy thân nhau, nhưng lâu rồi tôi bận trông cu Bo nên không gặp. Nãy gọi điện mới biết bà ấy bị đau nặng.
Hải Đăng xua tay:
– Thôi thôi, bà bế thằng cu đi theo đi, không thì tôi cho ăn không quen sẽ sặc.
Bà Diễm Lan giọng trách móc:
– Cậu cũng nên học cách chăm sóc con, sau này Khả Hân còn sinh thêm đứa nữa. Lúc đó chúng ta không sống mãi với con cháu. Tôi nấu cơm xong rồi, tự lấy mà ăn nhé!
Hải Đăng gật đầu:
– Thôi, đi đi. Bà lo đủ rồi! Bà nấu cơm đi!
Bà Diễm Lan quay đi, mỉm cười. Bà chuẩn bị nấu cơm, nấu canh và thêm một gói bột không màu vào nồi canh. Sau đó, bà chuẩn bị túi và chiếc áo cho cu Bo rồi đi ra ngoài.
Khi bà sắp ra khỏi cửa, bà nghe thấy giọng Hải Đăng gọi:
– Bà già, đi thăm người ốm mà mang nhiều đồ thế?
Bà Diễm Lan quay lại, một tay ôm cu Bo, một tay vẫy chiếc áo choàng:
– Tôi lo sợ có sương mù khi về đêm nên mang theo. Cậu nghi ngờ cái gì, cả hai một thân già và một đứa trẻ, hay tôi để nó ở nhà với cậu?
Hải Đăng vẫy tay:
– Thôi đi mà về, đừng mất công!
Bà Diễm Lan ra ngoài, một chiếc xe bốn chỗ đã sẵn sàng, bà bế cu Bo lên ghế trước và nói:
– Đi thôi anh!
Người bạn của ông Khải Tâm nổ máy và lao vút ra sân bay. Khi nhà trọ chỉ còn là một chấm nhỏ xa xa, bà Diễm Lan vẫn cảm thấy lòng đập loạn. Bà thì thầm:
– May mà không bị kiểm tra túi, nếu không thì tôi rồi. Tiền và vàng tôi cất trong đó từ đêm qua lúc bị khóa bà cháu trong nhà để đi hút.
Bạn của ông Khải Tâm cười:
– Cũng may vé máy bay anh kịp mua và cầm luôn, anh dự định gọi cho em đánh lừa Hải Đăng thì Khải Tâm gọi cho anh. Chồng em như thần vậy. Ngày xưa nó không đi công an là mất cơ hội. Thôi, giờ đã ổn, lát anh quay về trả nhà trọ là xong!
Bà Diễm Lan một tay ôm ngực, một tay ôm chặt cu Bo:
– Xin cảm ơn vợ chồng anh đã giúp đỡ gia đình em, nếu không thì giờ này…
Bạn của chồng bà cười:
– Bạn bè cần nhau lúc này đấy. Có dịp ra Hà Nội, anh sẽ ghé thăm gia đình em!
Xe dừng trước cổng sân bay. Bạn của ông Khải Tâm đưa bà Diễm Lan vào làm thủ tục. Chờ bà vào bên trong cho đến khi bóng dáng bà khuất đi mới quay trở về.
Chiếc máy bay cất cánh, mang theo hy vọng về một miền đất mới, để lại mảnh đất Bình Dương với những tình cảm đẹp, sáng trong và cả những nỗi đau, hờn tủi.
Sẩm tối, Hải Đăng sau khi ăn cơm xong thì lăn ra ngủ, không biết thời gian. Khi tỉnh dậy đã là mười hai giờ trưa hôm sau. Hải Đăng tỉnh táo dậy và nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai cả. Hắn ho mấy tiếng và đi quanh nhà trọ nhưng không thấy bóng dáng của bà Diễm Lan và cu Bo. Hắn vội chạy vào phòng, đồ đạc và quần áo vẫn nguyên vẹn, két đựng tiền vẫn khóa chặt. Hắn vội chạy ra sân gọi:
– Mẹ ơi!
Đáp lại là sự im lặng. Hắn vội bấm điện thoại gọi bà Diễm Lan, rồi Khả Hân và cả Gia Linh nhưng đều chỉ nghe thấy ” thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Hải Đăng tức giận ném điện thoại xuống sân:
– Mẹ kiếp!
Đúng lúc ấy, bà chủ nhà trọ đứng ngoài cổng nói vọng vào:
– Hải Đăng, đã dọn xong đồ chưa?
Hải Đăng ngạc nhiên:
– Dọn đồ làm gì? Sao tôi lại phải dọn đồ?
Bà chủ trọ tròn mắt:
– Cậu ở đâu rơi xuống hay va vào đâu mà tội lắm vậy? Nhà trọ này đã được trả từ chiều hôm qua rồi, nay có khách hỏi rồi, cậu phải dọn đi để họ xem nhà!
Hải Đăng thất thần:
– Ông Khải Tâm về rồi ư?
Bà chủ trọ giải thích:
– Bạn ông ấy là người thuê nhà này nên cũng là người trả nhà. Họ đã thanh toán rồi!
Hải Đăng vội hỏi:
– Còn bà Diễm Lan và cu Bo?
Bà chủ trọ lại ngỡ ngàng:
– Họ đi từ chiều hôm qua rồi mà, cậu ở trong nhà mà không biết gì sao?
Hải Đăng buông thõng hai tay. Vậy là hắn đã mất hết, thực sự mất hết rồi…