Qua mùa giông bão Chương 41 | Kết quả của nỗ lực
Sau chuyến bay dài, bà Diễm Lan và hai bà cháu hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Bà được ôm vào lòng bởi vòng tay ấm áp của người chồng sau thời gian xa cách, và những giọt nước mắt hạnh phúc của cả gia đình. Khả Hân ôm chặt cu Bo, hít hà mùi hương của con trai để giảm bớt nỗi nhớ mong. Cu Bo, khi gặp mẹ, cười tươi rạng rỡ và khoe những chiếc răng bé xíu mới nhú. Cả gia đình cùng nhau lên xe về khu chung cư, đón ngày hạnh phúc, ngày của sự đoàn tụ.
Trong niềm hân hoan, gia đình Khả Hân quyết định dứt bỏ mọi buồn phiền và thay đổi số điện thoại để chỉ liên lạc với những người thân thiết và đáng tin cậy. Họ dành mấy ngày thăm thú Hà Nội, khám phá các khu di tích lịch sử, từ lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh đến Khu di tích Phủ Chủ tịch, và thăm các bảo tàng ở thủ đô. Ba đứa con, dù đã trưởng thành, nhưng lại cảm thấy như trẻ con khi được bố mẹ dẫn đi chơi, thưởng thức bánh tôm ở Hồ Tây và ngồi uống nước sấu ở quán cóc vỉa hè.
Mấy ngày sau đó, Khả Hân và Gia Linh đến tập đoàn Tous Les Jours của Hàn Quốc chi nhánh Hà Nội để phỏng vấn theo lịch hẹn. Trước tòa nhà đồ sộ, chị em cảm thấy như bị choáng ngợp. Mặc dù đã tìm hiểu về tập đoàn này trước đó, nhưng khi đứng trước chi nhánh tại Hà Nội, Khả Hân cảm thấy mất tự tin. Sau khi chỉnh sửa lại váy áo, hai chị em bước vào phỏng vấn.
Trong sảnh công ty, Khả Hân cảm thấy run rẩy, trán đầy mồ hôi. Gia Linh nhẹ nhàng thầm nói:
– Chị cứ bình tĩnh. Được chứng minh bản thân không phải là điều dễ dàng, nhưng chúng ta có thể học từ trải nghiệm này.
Khả Hân gật đầu, cố gắng thở đều để bình tĩnh lại. Đang ngắm nhìn không gian sang trọng, cô bất ngờ vang lên tiếng gọi:
– Cô Chu Khả Hân ở đây à?
Khả Hân vội vã đứng dậy:
– Dạ, em đây ạ!
Cô gái cầm tờ danh sách, mặc bộ váy công sở tinh tế, khiến Khả Hân đỏ mặt. Cô nói:
– Cô theo tôi vào phỏng vấn nhé!
Khả Hân gật đầu và đi theo cô vào một căn phòng khác, nơi đã sẵn sàng một chiếc ghế dành cho cô. Đối diện cô là một người phụ nữ cùng hai người đàn ông. Người phụ nữ tự giới thiệu:
– Tôi là Ái Châu, trưởng phòng nhân sự. Hai người đàn ông này là phó giám đốc công ty. Hôm nay, Tổng giám đốc đi công tác nên chúng tôi sẽ phỏng vấn cô trực tiếp.
Khả Hân gật đầu, cố gắng giữ nụ cười tự tin.
Buổi phỏng vấn diễn ra không quá lâu và không gây căng thẳng như Khả Hân từng nghĩ. Cô cảm thấy rằng chị em đã hoàn thành khá tốt. Ba ngày sau đó, hai chị em vẫn đi học tiếng như mọi ngày, nhưng hồi hộp, lo lắng, đợi chờ kết quả phỏng vấn. Trong trưa đó, khi vừa trở về từ trung tâm học, hai chị nghe bác bảo vệ gọi:
– Khả Hân, Gia Linh, hai cháu có bưu phẩm này!
Hai chị vội chạy lại – đó là thông báo trúng tuyển của công ty Tous Les Jours. Dù trời đã chuẩn bị sang đông, nhưng Khả Hân và Gia Linh cảm thấy lòng ấm áp khác thường, ôm nhau cười suốt.
Bữa cơm trưa đó, mọi người cười rạng rỡ nhưng không ai nhắc lại những nỗi đau đã trải qua, chỉ tập trung vào tương lai tươi sáng phía trước. Chiều hôm đó, chị em Khả Hân đi mua vài bộ đồ công sở phù hợp với công việc ở phòng kinh doanh, nơi họ được công ty sắp xếp. Lâu rồi không trở lại với đam mê này, nên Khả Hân trông trẻ hơn. Trong lúc lựa chọn, họ bất ngờ gặp một người quen. Gia Linh bảo:
– Lại gặp người thủ đô này không có miệng!
Khả Hân sợ Gia Linh tạo ra sự rối loạn như hôm ở quán trà sen, nên kéo em gái đi:
– Thôi đừng làm phiền nữa, chúng ta đi chỗ khác đi!
Gia Linh chỉ vào chiếc váy trên tay:
– Nhưng em thích cái này! Và chị mặc cái kia đẹp quá, tôn dáng thế, không mua phí lắm!
Khả Hân nhanh chóng đáp:
– Vậy em hỏi họ gói lại và ra thanh toán nhanh, để về sớm!
Gia Linh nói dài:
– Đúng vậy, phải về nhanh thôi, không thì em đứng gần tảng băng này sợ bị đông đá lắm!
Hai chị em kéo nhau đi, để lại một người đàn ông với khuôn mặt đẹp như tượng và nụ cười lạnh lùng nhưng cuốn hút. Anh nhìn theo họ cho đến khi họ rời khỏi.
Vì trúng tuyển vào làm ở Tập đoàn, việc học tiếng của hai chị em chuyển sang buổi tối hàng ngày. Ngày làm việc đầu tiên, họ dậy rất sớm, đi xe máy trên đường phố Hà Nội khi phố xá vẫn trống trải. Họ cảm nhận được làn gió mùa đông lạnh lẽo, thổi vào mặt, vào tóc tung bay – một cảm giác không thể trải nghiệm ở miền Nam nắng gió. Họ đến công ty từ rất sớm, khi mà mấy lao công vừa quét dọn xong, và phòng kinh doanh cũng chỉ có vài người. Khả Hân chào mọi người và giới thiệu:
– Chào các anh các chị! Em là Chu Khả Hân, đây là em gái của em, Chu Gia Linh. Chúng em mới vào công ty, rất mong được sự giúp đỡ của các anh chị!
Mọi người đều chào đón chị em Khả Hân một cách tươi cười, làm cho cảm giác nặng nề trong cô trở nên nhẹ nhàng hơn. Các tập đoàn nước ngoài thường đòi hỏi tính kỉ luật cao và tinh thần tập trung cao độ. Chị em Khả Hân nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Tuy nhiên, còn mất tận ba mươi phút nữa mới tới giờ làm, vì vậy hai chị em quyết định dạo quanh để khám phá công ty. Phòng kinh doanh đặt ở tầng ba, còn phòng của Tổng giám đốc ở tầng mười. Mỗi tầng đều có hai thang máy – một cho nhân viên và một cho lãnh đạo công ty. Tò mò, hai chị bấm thang máy lên tầng mười. Phòng của Tổng giám đốc rất lớn và đặc biệt với bốn mặt kính cường lực dày. Điều này cho thấy người nước ngoài làm việc rất tỉ mỉ và cẩn trọng. Ngồi trong căn phòng này, họ có thể quan sát mọi việc bên ngoài và đồng thời thể hiện sự minh bạch và rõ ràng.
Khi đang ngơ ngác, chị em Khả Hân nghe thấy tiếng “ting”, cửa thang máy lãnh đạo sắp mở. Hai chị vội vã mở thang máy ở phía khác để xuống tầng ba, lo sợ rằng nếu Tổng giám đốc biết họ leo lên tầng này ngay trong ngày đầu tiên làm việc thì chỉ có thể là nước nghỉ việc.
Khi đến phòng kinh doanh, mọi người đã đông đủ. Dường như những người đến sớm đã được giới thiệu, nên không ai ngạc nhiên khi thấy chị em Khả Hân bước vào. Trưởng phòng kinh doanh cười:
– Wow, hôm nay phòng mình có hai hoa khôi đến rồi đấy. Tiếc là mỗi anh đây chưa có vợ thôi!
Trong khi cả phòng vui vẻ cười, chị em cô đỏ mặt ngồi xuống chỗ của mình. Khả Hân vừa ngồi xuống thì đồng nghiệp bên cạnh nói:
– Khả Hân, làm ơn đưa tập hồ sơ này lên phòng của Tổng giám đốc ở tầng mười, phòng có kính đấy. Em nhờ anh ấy ký rồi đưa xuống đây giúp chị nhé!
Khả Hân rụt rè:
– Chị ơi… Tổng giám đốc… là… người…
Đồng nghiệp cười:
– Đừng lo, anh ấy ít nói nhưng rất dễ gần, luôn ưu tiên những người mới như em đấy. Hãy mạnh dạn lên!
Khả Hân định hỏi Tổng giám đốc là người Việt Nam hay nước ngoài vì vốn tiếng Hàn của cô không tốt, nhưng sợ làm phiền đồng nghiệp nên cứ quyết định leo lên tầng mười từ thang máy dành cho nhân viên. Sau mấy tiếng gõ cửa, cô nghe một giọng nói quen thuộc:
– Xin mời vào!
A ha, thì ra là người Việt Nam! Tuy nhiên, khi cô đẩy cánh cửa bước vào, Khả Hân ngạc nhiên, tập hồ sơ trên tay cô rơi xuống đất, gây ra tiếng động lớn.