Qua mùa giông bão Chương 42 | Cuộc gặp bất ngờ
Trên chiếc ghế Tổng giám đốc, người đàn ông trẻ trung và điển trai không hề nhận ra rằng mình vô tình va phải Khả Hân tại quán trà sen. Đây cũng là người mà cô gặp ngẫu nhiên ở trung tâm mua sắm và bị Gia Linh mắng như chưa từng thấy. Anh chàng này lo lắng vì nếu nhận ra mình, sẽ bị đuổi việc ngay lập tức. Ôi, cô thật ngốc, nếu biết trước là Tổng giám đốc, cô đã không đưa hồ sơ vào đây. Nhưng giờ thì không còn lối thoát, Khả Hân chỉ cảm thấy như mình đã đi vào bước đường cùng.
Trong khi Khả Hân ngần ngại nhìn Tổng giám đốc, anh ta lại một lần nữa đưa mắt vào tập giấy rối tung trên sàn nhà, mày nhíu lại. Cả hai giữ tư thế im lặng đến khi Khả Hân cảm thấy chân mình đau nhức, cô mới lắp bắp:
– Anh…anh…là…là…
Người đàn ông đẹp trai trước mặt cô dời mắt ra khỏi giấy tờ vung vãi, chỉ vào tấm bảng nhỏ trên bàn có ghi “TỔNG GIÁM ĐỐC: HOÀNG KHÔI NGUYÊN”. Lúc này, Khả Hân đã chắc chắn rằng mình đang đứng trước Tổng giám đốc của công ty – người mà em gái cô gọi là “tảng băng di động”. Khả Hân vội vã nhặt lại giấy tờ và run rẩy:
– Thưa…Tổng…tổng…giám đốc…tôi…à…chị…dưới phòng…kinh doanh…nhờ tôi…
Khôi Nguyên nhìn cô và hỏi:
– Tôi làm gì mà cô run dữ vậy?
Khả Hân thở dài và trả lời:
– Dạ, tôi muốn Tổng giám đốc kí những hồ sơ này giúp tôi ạ!
Khôi Nguyên gật đầu rồi lấy giấy tờ trên tay Khả Hân. Nhưng anh ta không kí ngay mà đọc từng chữ một, khiến Khả Hân cảm thấy như anh ta đang đọc từng từ một. Cô đứng đó, không biết phải làm gì, mệt mỏi với đôi giày cao gót, nhưng Tổng giám đốc vẫn chưa đọc xong. Đây làm cho việc hoàn thành tập hồ sơ này trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Một thời gian sau, Khả Hân rụt rè:
– Tổng giám đốc…hồ sơ…có vấn đề gì không ạ?
Khôi Nguyên nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên:
– Tôi chưa đọc xong mà làm sao biết có vấn đề gì?
Khả Hân cảm thấy tức giận:
– Vậy…khi nào anh kí xong ạ?
Khôi Nguyên không hiểu:
– Nếu có lỗi, liệu cô có chịu trách nhiệm không?
Khả Hân vẫy tay:
– Không, ý tôi không phải giục Tổng giám đốc. Nếu anh cần suy nghĩ thì tôi có thể về phòng làm việc tiếp được không ạ?
Khôi Nguyên bình thản:
– Tôi có yêu cầu cô đứng ở đây đâu?
Khả Hân tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế:
– Chào Tổng giám đốc, tôi xin phép về phòng làm việc ạ!
Cô quay gót đi, gần như trượt ngã vì phải đứng lâu. Cánh cửa đóng lại, trong phòng có ai đó cười thầm. Còn Khả Hân thì cay đắng, chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức.
– Đồ tiểu nhân, đồ chấp vặt, kí một chút mà cũng bắt người ta đứng cả buổi trời rồi lại bảo chưa đọc xong!
Sau khi quay lại phòng kinh doanh, Khả Hân thở phào nhẹ nhõm trước khi tiến lại gần đồng nghiệp kế bên:
– Chị ơi, Tổng giám đốc yêu cầu xem xét hồ sơ đã ạ. Em đợi mãi mà không thấy, nên em quay lại làm việc ạ!
Chị đồng nghiệp trông khó hiểu:
– Thật không? Hồ sơ ấy sếp đã duyệt qua mail rồi mà, chỉ cần kí thêm là xong.
Khả Hân nhìn chị đồng nghiệp với ánh mắt ngạc nhiên:
– Thế ạ chị? Em không biết ạ. Sếp nói vậy, em đều thuật lại y chang thế với chị đấy ạ!
Ngay lúc đó, điện thoại của chị đồng nghiệp reo lên:
– Alo, tôi nghe! À vâng, thưa sếp!
Rồi chị ấy quay lại với Khả Hân:
– Tổng giám đốc bảo em lên lấy hồ sơ đấy! Anh ấy bận nên chưa ký, giờ đã xong rồi!
Khả Hân hốc miệng kinh ngạc:
– Xong rồi ạ chị? Sao anh ấy lại nói như vậy nhỉ?
Chị đồng nghiệp cười:
– Chắc anh ấy thấy em là nhân viên mới xinh đẹp nên trêu em đấy! Thôi, em đi lấy hồ sơ đi!
Khả Hân cảm thấy mệt mỏi và đau nhức trên đôi chân cao gót khi bước lên cầu thang máy. Cô cứ tức tối, lẩm bẩm khi bấm nút lên tầng mười:
– Trả thù thì được, nhưng trêu gì mà trêu!
Sau tiếng gõ cửa, cô nghe giọng quen thuộc:
– Xin vào!
Khả Hân mở cửa và cúi chào:
– Dạ, chào Tổng giám đốc! Em lên lấy hồ sơ như đã bảo ạ!
Ban đầu, Khả Hân dự định mắng anh ta một trận, nhưng nghĩ lại đây là cơ hội làm việc tốt, cô quyết định kiềm chế và thể hiện một bộ mặt dịu dàng.
Khôi Nguyên, ngồi trầm tư trước tập giấy, nhìn lên khi nghe Khả Hân nói. Anh ta gật đầu rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý muốn Khả Hân ngồi xuống. Cô ngạc nhiên:
– Anh muốn tôi ngồi xuống ạ?
Khôi Nguyên gật đầu:
– Tôi không muốn người thủ đô có biết làm đám cho nhân viên!
Đó là câu nói Gia Linh, em gái cô, đã nói tại quán trà sen! Khả Hân tức giận:
– Anh có phải đùa không? Tôi không thích cảm giác này!
Mắt Khôi Nguyên lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi trở lại bình thản:
– Tôi làm sao?
Khả Hân giận dữ:
– Rõ ràng ở quán trà sen, tôi đã xin lỗi vì đụng phải anh, tại sao anh còn trêu tôi? Tôi thấy anh cũng lạnh lùng không kém tảng băng di động đâu mà anh lại chấp nhận những chuyện đó!
Khôi Nguyên cắt ngang:
– Tôi đã quên rồi!
Khả Hân nổi điên:
– Quên thì quên, nhưng tại sao hồ sơ đã được duyệt qua mail mà anh lại bắt tôi đợi cả tiếng đồng hồ? Vừa về phòng làm việc lại phải quay trở lại đây, vậy làm gì?
Khôi Nguyên cười:
– Cô tự nguyện ngồi đấy chứ không phải do tôi bắt. Tôi cũng không muốn cô ngắm tôi. Tôi mời cô ngồi vì có vài vấn đề cần trao đổi về hồ sơ xin việc của cô.
Khả Hân lộ ra sự ngạc nhiên:
– Hồ sơ của tôi thế nào rồi?
Khôi Nguyên rút tập hồ sơ xin việc của Khả Hân từ kệ, bao gồm sơ yếu lý lịch và đơn xin việc. Anh ta nhấn mạnh vào phần sở thích và nói:
– Mọi người thường viết sở thích là du lịch, kinh doanh,… nhưng có ai giống cô lại thích đọc truyện của tác giả An Yên chưa?
Khả Hân cảm thấy ngạc nhiên:
– Ơ, anh nói hay đấy? Tôi thích cái gì thì viết thế đó chứ. Nhưng mà, như anh thì chắc không hiểu được cái hay của truyện do chị An Yên viết đâu. Anh chẳng bằng được những anh hùng trong “Chuyện của Nhài”, “Ba lần lỡ nhịp” hay “Chỉ yêu mình em” đâu, họ không chỉ đẹp trai và giàu có, mà còn rất tài năng và yêu thương. Phụ nữ chúng tôi thích những người như thế mới lạ!
Không để ý đến ánh mắt của Tổng giám đốc đen kịt, Khả Hân tiếp tục:
– Anh không thể hiểu được những câu chuyện sâu sắc và những người đàn ông tuyệt vời trong truyện vì anh quá lạnh lùng. Dù anh có giàu có và đẹp trai, nhưng thiếu đi tình người, anh lạnh như băng ở Nam cực vậy thì nói về tình yêu trong truyện của chị An Yên với anh thì như nói với đầu gối còn vui hơn! Thôi, tôi về làm việc đây, chào Tổng giám đốc!
Nói xong, Khả Hân cảm thấy thoải mái hơn, cô đứng dậy, cầm chồng giấy tờ, cúi chào và quay lưng đi thẳng. Cô không để ý đến ánh mắt của Khôi Nguyên, từ khó chịu đã chuyển sang thất vọng.