Qua mùa giông bão Chương 45 | Hải Minh và Khôi Nguyên
Hải Minh đã uống sạch ly rượu trong tay, xoay xoay cái ly và bắt đầu nói:
– Sau khi lục tung cả Bình Dương để tìm bà Diễm Lan và cu Bo, hắn đột nhiên trở nên điên cuồng, mắc phải nghiện và không có tiền. Thậm chí, hắn đã cạy két nhà trọ của ông Khải Tâm nhưng không tìm được gì cả. Cuối cùng, hắn phải đến xin thuốc từ bọn xã hội đen và bị chúng đánh đập tàn nhẫn. Bây giờ, hắn trở về Gia Lai để ăn bám bà già cùng với đoàn người tàn tật của mình, và tôi nghĩ rằng hắn sẽ không dám làm gì nữa.
Khôi Nguyên nhìn vào những ánh đèn phản chiếu trên tường và nói:
– Hãy tiếp tục quan sát!
Hải Minh bất ngờ:
– Cậu thật sự có rảnh không? Tôi nghĩ hắn sẽ không dám làm phiền chúng ta nữa. Hắn đã sợ công an và bọn xã hội đen khi ở Bình Dương, và việc tìm gia đình Khả Hân là một nhiệm vụ khó khăn và tốn kém.
Khôi Nguyên tiếp tục nhìn vào trước mặt và nói:
– Không có gì chắc chắn. Loại người như hắn càng bị giam càng dễ trở nên nguy hiểm. Chúng ta phải duy trì sự đề phòng và không để hắn tiếp cận gia đình cô ấy một lần nào nữa. Cô ấy và những người thân của cô ấy đã phải chịu đủ rồi.
Hải Minh nhìn Khôi Nguyên:
– Tôi từng không tin vào tình yêu, nhưng lần này, tôi phải thay đổi suy nghĩ. Có lẽ cậu… thực sự yêu Chu Khả Hân chứ?
Khôi Nguyên mỉm cười nhẹ:
– Tôi có thể đùa với ai đó, nhưng chưa bao giờ tôi đùa với cậu.
Câu trả lời của Khôi Nguyên đã làm rõ điều Hải Minh muốn biết. Hải Minh và Khôi Nguyên đã là bạn bè suốt hơn 25 năm. Dù Hải Minh bắt đầu cuộc đời mình trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng sau này, cả hai đều thành công và giàu có. Tuy nhiên, trong mắt Hải Minh, Khôi Nguyên không chỉ là sếp, mà còn là người bạn thân thiết và người đã giúp đỡ anh trong quãng đường đầy gian khổ từ thuở nhỏ.
Hải Minh vẫn nhớ rất rõ những ngày thơ ấu nghèo khó của mình. Trong khi bạn bè cùng trang lứa được nuông chiều, được học hành tốt và được chăm sóc chu đáo thì anh phải làm việc cùng mẹ để kiếm sống qua ngày. Anh không được phép học mầm non, đã phải bán vé số từ khi mới 5 tuổi. Mỗi khi đi qua trường mầm non, anh chỉ biết nhìn vào đó với ngưỡng mộ và ao ước. Tuy nhiên, anh không bao giờ phàn nàn với mẹ, vì anh biết mình là một phần của gánh nặng mà mẹ phải gánh vác. Anh không biết ai là cha mình, chỉ biết về mẹ và những người dân lao động khác trong xóm nhỏ của mình, nơi mà mọi người đều phải lao động vất vả để kiếm sống. Do đó, dù ao ước đi học, nhưng anh chỉ biết nhìn các bạn cùng trang lứa đi học mỗi khi họ đi qua. Một hôm, anh cùng mẹ đứng trước cổng trường mầm non quốc tế, nơi mà các con của những gia đình giàu có đến trường bằng xe hơi riêng hoặc được đưa đón bằng xe của trường. Khi tan học, giao thông thường bị tắc nên hai mẹ con anh bị mắc kẹt.
Trong lúc còn giữ xấp vé số chưa bán hết, Hải Minh bỗng nhận ra một cậu bé học sinh, trông rất sạch sẽ và đặc biệt là đôi mắt của cậu ta sáng nhưng có vẻ buồn bã. Cậu bé này được một tài xế riêng đưa đón và xuống xe ngay trước mặt Hải Minh và mẹ của anh. Dù tài xế gấp rút kêu gọi cậu bé về nhưng cậu ta vẫn dừng lại và nhìn Hải Minh đang cầm xấp vé số. Tài xế gấp gáp nhắc nhở:
– Khôi Nguyên, hãy về thôi!
Nhưng Khôi Nguyên vẫn quay lại và nói với tài xế:
– Hãy mua hết xấp vé số này đi!
Tài xế ngạc nhiên:
– Cậu còn nhỏ, mua vé số làm gì?
Tuy nhiên, Khôi Nguyên không để ý đến tài xế mà quay lại Hải Minh và nói:
– Chiều mai đợi tôi ở đây!
Sau khi nói xong, cậu bé lên xe ô tô chờ tài xế. Tài xế cũng chậm rãi lên xe và mua hết vé số. Chiếc xe khởi động và lăn bánh vào dòng người đông đúc trên phố. Hải Minh và mẹ anh ngạc nhiên và vui mừng vì không ngờ bán hết vé số nhanh chóng như vậy.
Vào chiều hôm sau, Hải Minh đến đúng giờ hẹn trước cổng trường mầm non quốc tế để chờ Khôi Nguyên. Dù mẹ anh nghĩ người giàu sẽ quên nhưng Hải Minh tin tưởng vào lời hứa của Khôi Nguyên. Điều đáng chú ý là trong tập vé số Khôi Nguyên mua hôm trước có một tờ trúng giải nhất. Anh tự hỏi liệu Khôi Nguyên có phải đã vui mừng với số tiền đó không? Vì thế, Hải Minh đến sớm và mong chờ Khôi Nguyên tan học sớm để chia sẻ tin vui. Một lần nữa, tài xế đến đón Khôi Nguyên. Khi đi ra, Hải Minh nhìn thấy Khôi Nguyên tìm kiếm và vẫy tay gọi:
– Khôi Nguyên, đây tôi đây!
Khôi Nguyên gật đầu và tiến lại gần, Hải Minh reo lên:
– Chúc mừng, cậu vẫn còn tờ vé số trúng giải nhất đấy, nó ở đâu?
Nhưng ánh mắt của Khôi Nguyên lóe lên một chút ngạc nhiên rồi biến mất, cậu quay lại tài xế và hỏi:
– Tập vé số đó ở đâu chú?
Tài xế vội vàng đi lại xe và lấy ra tập vé số mua hôm trước:
– Đây chính là tập vé số của cậu chủ. Hôm qua tôi để nguyên ở đây!
Hải Minh ngạc nhiên:
– Cậu không xem kết quả ngày hôm qua à? Trong này có một tờ trúng giải nhất đấy!
Khôi Nguyên đưa tập vé số lại cho Hải Minh:
– Cậu cầm lại, tờ nào trúng giải nhất thì cậu đi nhận giải nhé!
Hải Minh tròn mắt:
– Sao lại là tớ? Cậu…cậu trúng giải sao? Một khoản tiền lớn đấy!
Khôi Nguyên nhìn Hải Minh:
– Tôi cho cậu. Cậu lấy tiền đó để đi học nhé. Cậu thích đi học không?
Hải Minh ngạc nhiên:
– Đi học? Cậu…cậu cho tớ?
Khôi Nguyên gật đầu:
– Nếu cậu muốn!
Hải Minh, đầy ngạc nhiên và hồi hộp, không kiềm chế được bản thân:
– Tôi… Tôi… Muốn… Muốn… Đi học… Đi học…
Khôi Nguyên quay sang tài xế:
– Mua hết vé số của họ hôm nay!
Tài xế lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng làm theo lệnh.
Và vào ngày hôm sau, Khôi Nguyên kỳ lạ biết địa chỉ nhà mẹ con Hải Minh và yêu cầu bố mẹ Hải Minh thuê mẹ anh làm giúp việc. Trong khi đó, Hải Minh cũng được đi học tiểu học nhờ số tiền trúng vé số kia. Từ đó, họ trở thành bạn của nhau. Một điều khó hiểu là Khôi Nguyên ít nụ cười và ít bạn bè. Trong khi đó, ở tuổi đó, mọi người thường muốn giao lưu và vui vẻ với bạn bè trong các trò chơi, nhưng Khôi Nguyên thường tỏ ra kín đáo. Điều này làm cho tình bạn của họ trở nên càng sâu sắc.
Nhớ lại những ngày tháng ấy, Hải Minh luôn cảm thấy xúc động. Nhiều người cho rằng Khôi Nguyên lạnh lùng, khó hiểu, nhưng Hải Minh hiểu rằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng đó là một trái tim ấm áp và tốt bụng. Khôi Nguyên đã giúp Hải Minh trở thành người như hôm nay. Vì thế, những lời Khôi Nguyên nói với Hải Minh không phải là trò đùa.
Trong lúc mê mải suy nghĩ, Hải Minh không để ý rằng Khôi Nguyên đã uống gần hết chai Hennessy. Anh vội vàng cầm ly rượu trên tay của Khôi Nguyên:
– Đủ rồi! Đi về đi!
Khôi Nguyên vẫn ngồi yên như không chút phản ứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm:
– Tôi không sao đâu! Tôi vẫn tỉnh!
Hải Minh nói mạnh mẽ:
– Nếu cậu yêu cô ấy, cậu phải hành động, chứ không phải ngồi đây uống rượu!
Khôi Nguyên dừng lại, từ chối rót thêm rượu, rút ra một xấp tiền năm trăm ngàn và đặt lên bàn. Sau đó, cùng Hải Minh ra xe về biệt thự riêng của mình.
Hải Minh nói đúng, khi yêu, chúng ta không nên im lặng. Vì đã từng im lặng một lần, anh đã bỏ lỡ cơ hội với Chu Khả Hân…