Qua mùa giông bão Chương 5 | Gia đình đối mặt với thử thách

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 152

Bà Diễm Lan mở mắt to ra, ngạc nhiên:

– Bây giờ sao? Anh đã hứa với họ là tối nay chứ không phải bây giờ…

Ông Khải Tâm gật đầu:

– Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng phải đối diện với thực tế. Nếu ở lại đây, tôi lo rằng vào tám giờ sáng mai, nhà này sẽ bị phá hủy!

Mẹ Khả Hân bày tỏ sự lo lắng:

– Nhưng chúng ta sẽ đi đâu trong tối như thế này? Đám đông và đồ đạc nhiều như vậy…

Ông Khải Tâm đặt tay lên vai bà:

– Đừng lo lắng, em ơi. Tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi. Em hãy gọi con dậy và sắp xếp đồ đạc. Tôi đã gọi xe tải, khoảng 30 phút nữa sẽ có xe đến đây. Em chỉ cần chuẩn bị những đồ cần thiết thôi.

Ông Khải Tâm đứng dậy, chuẩn bị đi sang phòng bên cạnh thì nghe tiếng bà Lê Thi la lên:

– Ông có ý định để mẹ con tôi ở lại chịu đòn sao? Ông còn là con người không hả?? Tôi là vợ của ông, hai đứa con này là con của ông đấy!

Ông Khải Tâm nổi giận:

– Bà im lặng đi! Tôi đã từng bỏ mẹ con bà bao giờ chưa? Nếu tôi muốn bỏ, tôi đã làm từ đêm tân hôn với bà rồi. Tôi đã đưa bà vào đây với một quá khứ đầy lầm lỡ, bà phải hiểu điều đó! Nếu không có cô ấy, người đàn ông thứ N của bà đã phá hủy hết rồi. Và về việc những người ở chợ đầu mối đến đây, sự im lặng của tôi không có nghĩa là tôi không biết ai làm. Chuẩn bị đồ đi!

Bà Lê Thi im lặng đi sắp xếp đồ đạc. Vì đi trong đêm, mọi việc diễn ra rất nhanh chóng. Bà Diễm Lan cảm thấy run rẩy, cảm giác trốn chạy đang tràn ngập. Như trong một bộ phim hành động mà bà từng xem, cảm xúc lo sợ, vội vã và hoang mang bao trùm.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, một chiếc xe tải dừng trước cổng. Bảy người lấy lên đồ đạc một cách lặng lẽ, và lên xe. Chiếc xe nổ máy và lao vút vào đêm tối, qua những con đường, những khung cảnh quen thuộc. Bốn đứa con tỉnh táo hơn, không còn buồn ngủ nữa. Khả Hân im lặng nhìn ra cửa sổ, trong lòng tràn ngập nỗi buồn không tên. Một cô bé 14 tuổi, trải qua biết bao cảm xúc, từ vui vẻ đến hồn nhiên, từ bị khinh rẻ đến bị coi thường… Cuộc sống đã dạy cô bé nhiều hơn so với tuổi đời của mình, khiến cô trở nên chín chắn hơn. Khả Hân nhìn bố, ông im lặng, khuôn mặt trầm ngâm như biển hồ lặng lẽ, không thể đoán được ông đang nghĩ gì. Sau một lúc, cô nghe tiếng mẹ:

– Khải Tâm, chúng ta sẽ đi đâu?

Bố cô nhìn mẹ cô:

– Em có tin anh không?

Mẹ cô im lặng nhưng gật đầu, dù trong lòng vẫn còn lo sợ. Bố Khả Hân nói nhẹ nhàng:

– Chúng ta sẽ đến Đồng Nai, anh đã tìm hiểu rồi, và anh tin rằng quyết định của mình không sai.

Đồng Nai? Khả Hân biết rõ nơi đó cách Gia Lai hơn năm trăm cây số. Có lẽ bố lo sợ bọn chủ nợ sẽ đến gây rối, nên mới quyết định đi xa như vậy. Nhưng cô tin vào bố, chỉ cần có ông bên cạnh, mọi thứ sẽ ổn.

Đồng Nai đón gia đình cô vào một buổi chiều rộn ràng của ánh nắng. Vì ông Khải Tâm đã từng lái sà lan, nên quen biết rất nhiều người. Ngay khi bước xuống xe, có một người bạn của ông đến đón gia đình Khả Hân tới một nhà trọ gần khu công nghiệp Biên Hòa II thuộc thành phố Biên Hòa. Đây là một khu công nghiệp chiến lược, cần phải gần cửa ngõ của khu vực tứ giác kinh tế Đồng Nai – Bình Dương – Vũng Tàu – Thành phố Hồ Chí Minh. Khu công nghiệp này cũng là nơi thu hút rất nhiều nhà đầu tư lớn như Nestle, Hisamisu, Mabuchi… Những điều mà người bạn của ông Khải Tâm giới thiệu khiến mọi người đều cảm thấy tương lai sáng sủa hơn so với Gia Lai, khi cả ông và hai bà vợ được nhận vào làm công nhân trong khu công nghiệp này.

Sau khi đã ổn định chỗ ở, ông Khải Tâm lại đi xin học cho bốn đứa con. Hàng ngày, bà mẹ đi làm, các em đi học. Buổi chiều, cả nhà bảy người quay quần trong gian nhà trọ chỉ có hai phòng ngủ. Phòng ngủ được gọi là phòng riêng tư, nhưng thực ra chỉ là một vách ngăn chia đôi không gian trọ, với chiếc chiếu trải trên sàn nhà thay vì giường. Để tránh việc phải ngủ chung và hai bà mẹ không muốn gây xích mích, ông Khải Tâm quyết định ngủ dưới sàn, bên cạnh cửa ra vào.

Chị em Khả Hân biết tính cách của bà Lê Thi nên luôn giúp đỡ nhau làm việc nhà, từ việc lau chùi, giặt giũ cho cả bảy người, cho đến việc dọn dẹp chén đĩa. Mẹ luôn nhắc nhở hai chị em phải chăm chỉ, biết kiên nhẫn, không làm phiền ông bố.

Thời gian trôi qua, khi cô 15 tuổi, tuổi đẹp như một bông hoa với làn da trắng mịn, tay chân thon dài và đẹp, khuôn mặt dịu dàng với đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Nhìn Khả Hân, người ta không thể không liên tưởng đến một bức tranh tươi sáng, nữ tính. Mặc dù có nhiều bạn trai trong trường để ý và viết thư để quen biết, thậm chí có người đến tận nhà trọ để cắm cây si, nhưng Khả Hân vẫn giữ sự trong sáng và hồn nhiên, không màng đến chuyện tình cảm mà tập trung vào học hành. Ước mơ của cô là trở thành một cô giáo dịu dàng, đứng trên bục giảng truyền đạt kiến thức cho học sinh. Những lời khen từ nam sinh khiến cho em gái cô, Kim Chi, cảm thấy không thoải mái, và những tờ khen của chị em cô treo khắp phòng khiến bà Lê Thi lười biếng:

– Nhà trọ của họ, không phải là nhà mình mà cứ lôi giấy ra dán tường!

Mặc dù bị trêu chọc rằng tờ khen của mình giống như giấy dán tường, nhưng Khả Hân chỉ cúi đầu im lặng, nhớ lại lời dặn của mẹ và không nói gì. Bà Lê Thi thấy cô im lặng, cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Bà cả làm ở khu công nghiệp được hai tháng, nhưng cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng và không chịu nổi áp lực công việc. Thực tế, làm công nhân ở khu công nghiệp đòi hỏi phải làm việc đúng giờ, tuân thủ các quy định lao động và sẵn sàng làm thêm giờ. Nhưng với bà Lê Thi, những điều này là không thể chấp nhận được. Bà đòi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc gia đình và giáo dục con cái. Ông Khải Tâm cũng nghĩ rằng việc để một người ở nhà làm việc nhà có lẽ là cần thiết, vì vậy ông đồng ý để bà ở nhà.

Tuy nhiên, cuộc sống dường như đang trở nên phức tạp hơn với bà Lê Thi, khi bà thường xuyên nghi ngờ ông Khải Tâm và bà Diễm Lan. Một lần, khi bố mẹ Khả Hân vừa trở về từ công việc, bà Lê Thi đã lên tiếng:

– Ông và cô ta đi đâu mà giờ mới về? Tan ca đã kết thúc từ lâu rồi mà?

Ông Khải Tâm mệt mỏi trả lời:

– Đường tắc.

Bà Lê Thi nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ:

– Ông có đang nghĩ tôi là trẻ con à? Đường tắc thì có thể đi bộ lên vỉa hè mà, hay có ý định chờ đường thông suốt để hẹn hò, dạo phố rồi mới về à?

Ông Khải Tâm trấn tĩnh:

– Bà im đi, ở nhà không đi làm, còn không để người khác đi làm cày cuốc. Tôi và cô ấy có cần gì phải vào khách sạn để lãng phí tiền bạc! Tình yêu vợ chồng, khi đã có hai đứa con, có cần phải tranh thủ gì nữa không? Bà đừng nghĩ ai cũng như bà!

Bà Lê Thi tức giận bỏ vào phòng. Thực tế, tình cảm của bà dành cho ông giờ đây càng giống như sự chiếm hữu hơn là tình yêu. Bà đã từng mê mẩn vẻ ngoài lịch lãm của ông, tính cách hiền lành và ôn hòa của ông. Nhưng chưa bao giờ ông dành tình cảm cho bà ngoài việc gọi bà là vợ của ông Khải Tâm – một danh xưng mà bà không muốn nhắc đến, một sự thật mà ông Khải Tâm không có một chút tình cảm nào. Để có được hai đứa con, bà phải thủ đoạn, uống rượu rồi chủ động quyến rũ ông. Sự xuất hiện của bà Diễm Lan, mặc dù không có lý do lẻ loi, nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu rằng ông Khải Tâm đã đánh đổi rất nhiều vì tình yêu ấy.

Càng ngày, bà Lê Thi càng cảm thấy chán chường với cuộc sống hiện tại. Sự căng thẳng này đã làm không khí trong nhà trở nên nặng nề hơn.

Vào một ngày, khoảng mười một giờ trưa, ông Khải Tâm và bà Diễm Lan vừa kết thúc ca làm việc, mệt mỏi bước ra khỏi cổng khu công nghiệp thì điện thoại của ông reo lên. Nhìn vào số hiển thị trên màn hình, ông Khải Tâm nhăn mày – Số lạ! Liệu có phải là bọn chủ nợ không? Nhưng mà ông đã đổi số điện thoại rồi chứ? Cho đến khi điện thoại lại reo lần thứ hai, ông mới từ từ nhấn nút để nghe.

– Alo! Ai đó ạ?

Ở phía kia dây là giọng của một phụ nữ nghe có vẻ hấp tấp:

– Xin lỗi, đây có phải là số điện thoại của gia đình Chu Thế Sơn không ạ?

Ông Khải Tâm vội vàng gật đầu:

– Đúng vậy, tôi là bố của cháu!

Tiếng của phụ nữ tiếp tục:

– Tôi là y tá ở bệnh viện X, con trai của ông gặp tai nạn nặng, bạn của cháu đã đưa cháu vào đây và cung cấp số điện thoại của ông. Ông vui lòng đến bệnh viện ngay!

Ông Khải Tâm giật mình. Chiếc điện thoại trượt khỏi tay và rơi xuống đất…

Bài viết liên quan