Qua mùa giông bão Chương 51 | Chạy trốn tình cảm
Bầu ngực này êm ái quá, chắc chắn có một sự an toàn, sự che chở. Khả Hân cảm nhận được điều đó, cảm nhận được sự bao dung ẩn sau. Cô không thể hiểu được cảm xúc này được gọi là gì. Đã từng yêu, đã từng đau, đã từng cảm nhận mọi thứ, nhưng đây là điều mới mẻ. Liệu trên đời này có thật sự tồn tại tình yêu sét đánh? Người đó đẹp trai, giàu có và tài năng, hẳn sẽ rất phong trần. Nhớ đến lời của Thảo My, Khả Hân như được đánh thức, cô vội vã đẩy anh ra:
– Xin lỗi, ngài tổng giám đốc, tôi…
Hoàng Khôi Nguyên nhanh chóng cắt ngang lời cô:
– Tôi tên là Khôi Nguyên!
Khả Hân lại đưa tay ra:
– Nhưng tôi…
Khôi Nguyên không cho cô nói tiếp:
– Nếu em vẫn từ chối, tôi sẽ hôn em đấy!
Khả Hân ngơ ngác:
– Ơ, anh ta thật là quá đáng! Anh phải để tôi nói chứ?
Khôi Nguyên cười nhẹ, vuốt nhẹ mái tóc của cô:
– Vâng, tôi không cấm em nói, nhưng em đừng nói linh tinh được không? Và, nếu không phải ở công ty và chỉ có mình tôi và em, xin em đừng gọi tôi là tổng giám đốc, nghe thật xa xôi, em nhỏ nhắn ạ.
Khả Hân nhếch môi:
– Sao anh lại gọi tôi là “bé nhỏ” thế? Tôi đã là mẹ rồi đấy!
Khôi Nguyên lại kéo Khả Hân vào lòng, lẩm bẩm chỉ cho mình:
– Tôi sẽ giúp em nhớ ra tôi!
Trong lòng Khôi Nguyên, Khả Hân thầm nghĩ:
– Tôi… cần thời gian…
Khôi Nguyên bật cười:
– Vâng, tôi sẽ chờ em! Nhưng em đừng bỏ rơi tôi đấy!
Khả Hân đẩy Khôi Nguyên ra một cách lịch sự:
– Anh nên nói chuyện một cách bình thường hơn chút, không ai sẽ biết anh là ai, có một tổng giám đốc nào mà cư xử như vậy đâu?
Khôi Nguyên thở dài:
– Vì thương trường đôi khi khắc nghiệt hơn cả chiến trường, và tôi cần một trí óc lạnh lùng, bé ngốc ạ!
Khả Hân nhăn mày:
– Thế là từ “bé nhỏ” sang “bé ngốc” rồi à? Liệu anh có nghĩ tôi ngốc đến thế không? Nếu tôi ngốc như vậy, anh tuyển tôi vào công ty làm gì? Anh còn đưa tôi đến Nha Trang để học hỏi làm gì? Anh còn khiến tôi suýt mất mạng vì những trò ghen tuông ngớ ngẩn nữa chứ?
Khôi Nguyên nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô:
– Để “chữa ngốc” cho em!
Khả Hân nhìn chăm chọc vào mắt anh:
– “Chữa ngốc” bằng cách để thư ký của anh đẩy tôi xuống hồ bơi hả?
Khôi Nguyên nhấc cằm của Khả Hân lên:
– Không phải, bằng cách này!
Sau đó, anh cúi xuống và hôn cô. Bờ môi mỏng mềm, nhẹ nhàng thăm dò, lưỡi anh chạm nhẹ vào môi cô, khiến cho cảm giác trong cô bắt đầu nổi lên. Khả Hân tự nhiên ôm anh, đáp lại nụ hôn đó. Hai người ôm nhau và hôn nhau đến khi quên cả thời gian và không gian. Một lát sau, Khả Hân nhớ ra:
– Anh đang ở bệnh viện kìa!
Nhìn thấy đôi môi phồng phềnh của Khả Hân, Khôi Nguyên nhẹ nhàng hôn lên đó và ôm cô nói nhẹ nhàng:
– Xin lỗi em… vì tất cả… Từ nay, tôi sẽ không để em phải chịu đựng bất kỳ uất ức nào nữa, được không?
Trong vòng tay ấm áp đó, Khả Hân chỉ im lặng gật đầu như một cái máy. Chính cô cũng không hiểu vì sao lại để tay mình trong tay anh, để anh chạm vào cơ thể của mình mà không từ chối.
Một lúc sau, Khả Hân nhớ ra:
– Ôi, điện thoại của tôi rơi xuống hồ bơi, Gia Linh sẽ lo lắng nếu không thể gọi được, cả nhà sẽ bắt đầu tìm kiếm!
Khôi Nguyên vuốt nhẹ mái tóc của cô:
– Không sao, tôi sẽ bảo Hải Minh mua điện thoại mới cho em. Khi trời sáng, anh ấy sẽ giúp em làm lại sim để gọi về nhà.
Khả Hân từ chối:
– Không cần mua đâu, chỉ cần mượn điện thoại gọi là được. Chuyến bay sau sẽ đưa tôi về nhà.
Khôi Nguyên nhìn cô với ánh mắt âu yếm:
– Nhưng chúng ta chưa về Hà Nội hôm nay!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Ôi, chúng ta không về à?
Khôi Nguyên tỉnh táo:
– Chưa!
Khả Hân bất ngờ:
– Anh không nói là xong việc rồi về à?
Khôi Nguyên tủm tỉm:
– Tôi và em chưa xong việc đâu!
Khả Hân lắc đầu:
– Sao? Chúng ta còn phải làm gì nữa?
Khôi Nguyên cười:
– Đi trốn!
Trong khi Khả Hân còn chưa hiểu, Khôi Nguyên trêu chọc:
– Em lạ thật đấy! Trong truyện của An Yên, người ta gọi nhau là “em”, còn Khả Hân của tôi lại thích gọi là “tôi”, giống như cô Lệ Thủy trong “Ba lần lỡ nhịp”!
Khả Hân kinh ngạc:
– Thế à? Anh nói thế nào?
Khôi Nguyên giải thích:
– Trong truyện đó, người ta gọi nhau là “em” mà, em cứ gọi là “tôi”, giống cô Lệ Thủy!
Khả Hân tươi cười:
– Anh cũng đọc truyện của An Yên à? Không ngờ anh cũng thích truyện của chị ấy như tôi! Vậy mà còn chê tôi vớ vẩn! Tôi đã nói là…
Khôi Nguyên ngắt lời:
– Tôi là tôi, ai giống em đâu?
Khả Hân giải thích:
– Hừ, chúng ta không yêu nhau mà, sao anh gọi tôi là Khả Hân của anh?
Khôi Nguyên ôm cô:
– Tôi yêu em đấy! Chỉ cần em nói yêu tôi, tôi sẽ đợi!
Khả Hân tận hưởng sự ấm áp cho đến khi nghe tiếng gõ cửa, cô đẩy Khôi Nguyên ra:
– Ai đó gõ cửa rồi!
Khôi Nguyên gọi:
– Hải Minh, vào đi!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Ôi, làm sao anh biết được ai đang gõ cửa?
Khôi Nguyên mỉm cười, nắm tay Khả Hân. Cô vẫn chưa kịp rút tay về thì cửa bất ngờ mở ra, Hải Minh bước vào, đang cầm túi điện thoại trên tay và ngạc nhiên nhìn thấy hình ảnh họ đang nắm tay nhau trên giường bệnh.
Khả Hân cảm thấy bối rối và thu tay lại. Hải Minh tiến lại với nụ cười tươi:
– Khả Hân, em đã ổn chưa? Nhìn này, Khôi Nguyên lo lắng cho em đến mức đã bạc tóc đấy!
Khả Hân đỏ mặt và cúi đầu:
– Em đã ổn rồi ạ! Cảm ơn anh Hải Minh!
Hải Minh đưa túi điện thoại cho Khả Hân:
– Đây là điện thoại mới của em! Anh đã làm lại sim cho em rồi đấy. Đây là mẫu mới nhất của iPhone, nếu em không quen, có thể nhờ “anh Tổng giám đốc si tình” hướng dẫn! Thôi, hai bạn hãy thư giãn vài ngày đi, anh có việc phải làm nên phải về trước đây!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Ôi, sao anh mua một cái đắt đỏ thế này ạ? Lương em không đủ để trả cho anh đâu!
Hải Minh cười:
– Em chỉ cần đối xử tốt với anh, không cần phải trả tiền đâu! Em hãy xem như mình trúng số vậy!
Khả Hân lắc đầu:
– Không được ạ! Em thấy ngại quá. Điện thoại của em chỉ là loại bình thường thôi. À, anh nên về sớm đi, em đã khỏe rồi mà. Em còn con nhỏ, và công việc ở công ty nữa. Anh ơi, chị Thảo My…
Hải Minh cắt lời:
– Hãy nghỉ ngơi cho đủ, dù em cảm thấy khỏe nhưng nếu sếp nói em chưa khỏe, thì em chưa khỏe, em hiểu không? Anh sẽ nói với Gia Linh và gia đình em, cậu Bo cũng đã lớn rồi mà! Còn chuyện của Thảo My, cô ấy đã lên chuyến bay đầu tiên sáng nay rồi, em yên tâm điều trị nhé! Anh giao nhiệm vụ cho thằng bạn chí cốt của mình, em muốn xử lý thế nào thì cứ làm.
Khả Hân ngơ ngác:
– Ừ…
Hải Minh chen ngang lời:
– Thế này nhé! Anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Hai bạn hãy vui vẻ nhé! Anh sẽ ra sân bay sớm không muộn!
Khôi Nguyên cười:
– Tôi sẽ đưa anh ra sân bay!
Hải Minh nháy mắt:
– Không cần, tôi đi taxi cho an toàn, tránh trường hợp ai đó lạc đạt trở về làm tôi tổn thương mất! Thủ tục xuất viện đã xong!
Nói xong, Hải Minh cười và nhanh chóng rời khỏi phòng.