Qua mùa giông bão Chương 53 | Hành trình tại Nha Trang
Khả Hân cảm thấy lòng mình nóng lên nhưng cũng rất vui. Bên cạnh Hoàng Khôi Nguyên, cô cảm thấy hạnh phúc và yên bình. Sự khác biệt giữa một nhân viên mới chỉ ướt chân trong công ty một tuần và vị Tổng giám đốc lạnh lùng trước đó là một điều đáng chán ghét, nhưng giờ đây, Hoàng Khôi Nguyên trở nên dễ chịu, gần gũi và có vẻ trẻ trung, khiến Khả Hân cảm thấy vui vẻ.
Cô nở nụ cười:
– Khi nào có dịp, nếu công ty tổ chức gì đó ở đây, tôi sẽ quay lại Nhà thờ này và cầu nguyện cho anh!
Khôi Nguyên hào hứng:
– Cầu nguyện cho điều gì vậy? Tại sao không cầu nguyện ngay từ lúc này?
Khả Hân cười nhẹ:
– Ôi, tôi đã xa gia đình mấy ngày rồi, nhớ chết đi được! Lần sau tôi sẽ cầu nguyện cho sức khỏe của anh!
Hoàng Khôi Nguyên mỉm cười:
– Chỉ vậy à?
Khả Hân đỏ mặt:
– Tôi sẽ cầu cho anh có nhiều sức khỏe, để anh có thể đưa tôi đi chơi nhiều nơi hơn!
Sau khi nói xong, cô che giấu nụ cười trên môi và nhanh chóng bước ra xe, để lại anh chàng Tổng giám đốc đẹp trai đứng đó, mất mấy giây để hiểu ý nghĩa của những lời Khả Hân vừa nói, rồi sau đó anh bắt đầu mỉm cười quyến rũ và bước theo cô.
Trong khi ngồi yên trong xe, Khả Hân vẫn cảm thấy nóng bừng mặt. Sau một lát, cô nhớ ra một điều:
– Khôi Nguyên…
Hoàng Khôi Nguyên trông lo lắng:
– Có chuyện gì vậy, Khả Hân?
Khả Hân nhẹ nhàng:
– Tôi muốn gọi cho Gia Linh…
Khôi Nguyên vui mừng:
– Trời ơi, em làm tôi nghĩ chuyện gì đó đấy! Hãy gọi đi em!
Khả Hân đỏ mặt, với chiếc iPhone mới nhất, cô ngập ngừng:
– Nhưng… tôi… chưa quen…
Khôi Nguyên cười lớn:
– Thế mà em làm tôi lo lắng! Ở điểm tiếp theo, tôi sẽ chỉ cho em. Bây giờ, Hải Minh đã quay lại công ty từ lâu rồi, tôi không tin Gia Linh để yên cho trợ lý của tôi mà không gọi cho em. Chắc Hải Minh đang rất lo lắng đấy!
Nghĩ đến Gia Linh, Khả Hân bỗng cười lớn khi nhớ đến những lần anh chàng và cô gặp nhau luôn có chuyện để nói. Trong khi đó, Khôi Nguyên nhận ra rằng cô đã quên đi sự lo lắng khi bắt đầu cười, anh hỏi:
– Em đang cười về điều gì vậy?
Khả Hân cười to:
– Đó là về anh và Gia Linh đấy! Họ luôn cãi nhau mỗi khi gặp nhau. Khi anh chuyển Gia Linh sang phòng thị trường, cô ấy còn nói rằng anh có âm mưu “chia rẽ” đấy!
Khôi Nguyên nhìn cô và cười:
– Ai dám “âm mưu” với vợ của anh đâu. Gia Linh là một nhân viên có năng lực. Với một cô gái có bằng đỏ trong ngành Marketing như cô ấy, việc có mặt ở đây là một điều may mắn cho công ty. Tôi đã chuyển Gia Linh sang đó để cô ấy có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình. Về sau, cô ấy có thể trở thành một trong những cán bộ cốt cán của công ty!
Không ngờ Hoàng Khôi Nguyên lại nghĩ về Gia Linh như vậy. Trong khi đó, Khả Hân lại cảm thấy ngạc nhiên vì chị em mình chỉ mới làm việc trong vài ngày mà anh đã hiểu rõ về họ. Nhưng vào thời điểm đó, cô chỉ nghĩ rằng anh cần phải tìm hiểu nhân viên mới khi tuyển dụng, hoặc có thể vì anh thích cô nên mới quan tâm đến gia đình cô. Nhưng mãi sau này, cô mới thấu hiểu hết những gì anh đã làm cho cô, đã hy sinh vì cô…
Khôi Nguyên dẫn Khả Hân đến chiếc cầu gỗ Điệp Sơn. Đó là một cây cầu gỗ chắc chắn, dẫn thẳng ra biển mà du khách không cần phải chờ thủy triều rút mới có thể chụp ảnh. Cây cầu này cô từng đọc trên tạp chí, còn được gọi là cầu Ngọc Trai và nổi tiếng với danh xưng “cầu tình yêu”, cầu vô cực, từ bờ phóng tầm mắt ra sẽ không thể thấy được điểm cuối cùng. Cây cầu kéo dài hơn ba trăm mét, từ đường Quốc lộ đi vào cách trung tâm Vạn Giã khoảng ba cây số. Mặc dù đã đọc trên tạp chí, nhưng khi đến đây, Khả Hân không nhịn được:
– Tuyệt vời quá!
Cảm giác nắm tay một người đi trên biển chính là trên cây cầu Điệp Sơn này. Lần đầu tiên tới đây, Khả Hân vừa thấy thú vị lại vừa có chút háo hức, hào hứng nhưng cũng sợ ngã xuống nước. Chiếc cầu tạo sự mát mẻ, dễ chịu lại gợi một sự phấn khích cho những cặp tình nhân, nhìn từ xa cứ như họ đang dập dềnh cùng nhau đi ra biển, đi trên sóng nước vậy. Có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng hiểu được vì sao Hoàng Khôi Nguyên lại đưa cô đến đây.
Vừa đặt chân xuống bờ, cô vội rút máy và gọi cho Gia Linh. Hồi chuông vừa đổ, em gái của cô đã nghe và hỏi liên tục:
– Chị khỏe chưa? Đi một lần với em rồi mà vẫn say máy bay à? Công ty đó lớn lắm hả? Chắc chị căng thẳng lắm khi ký hợp đồng với công ty đối tác đến nỗi ngất xỉu, phải nằm viện thêm nhiều ngày nữa hả chị? Tổng giám đốc thế kia cũng để chị nằm viện à, tâm lý phết đấy? Chị đừng lo ở nhà, gia đình mọi người đều khỏe, cún Bo của chị cũng ngoan lắm!
Gia Linh nói liên tục khiến Khả Hân ngơ ngác không hiểu vì sao, chỉ có Hoàng Khôi Nguyên ngồi bên cạnh cười nên nụ. Khả Hân hiểu rằng Hải Minh đã che giấu mọi chuyện, nói rằng cô bị say máy bay và căng thẳng khi kí hợp đồng với công ty đối tác đến nỗi ngất xỉu, cần phải nằm viện thêm một vài ngày. Khả Hân nghĩ rằng nếu tin đồn này lan rộng trong công ty, sẽ không tốt chút nào. Dù cả phòng kinh doanh hay nhân viên phòng khác có tốt đến đâu, họ đều tôn trọng Hoàng Khôi Nguyên, nếu họ biết Khôi Nguyên yêu một cô gái mới vào công ty như cô, họ sẽ nghĩ gì? Khả Hân không dám tưởng tượng bộ dạng của Gia Linh khi nghe cô kể, nhưng đối với em gái bé nhỏ, Khả Hân sẽ không giấu diếm chuyện gì. Hai chị em trò chuyện một lát rồi Khả Hân tắt máy vì thấy Khôi Nguyên không nhịn được cười:
– Anh cười gì vậy? Anh và Hải Minh có hợp nhau không? Làm em phải bắt chước cả hai đấy!
Khôi Nguyên cười to:
– Tội nghiệp Hải Minh! Chắc sáng nay giống cái cối xay lúa với Gia Linh quá!
Nói xong, anh kéo cô lại gần, nói khẽ vào tai cô:
– Em đã mang tiếng nằm viện, để anh chăm sóc em nhé!
Khả Hân đỏ mặt vì cách “chăm sóc” của Khôi Nguyên, ngay sau đó anh ta trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào ngay giữa trời quang đãng trước khi dẫn cô vào một nhà hàng sang trọng. Anh gọi một bàn đầy ắp hải sản và liên tục năn nỉ cô ăn thêm, trong khi anh… ngồi bóc hải sản:
– Em không ăn à? Em sắp nỡ rồi đấy!
Khôi Nguyên cười:
– Anh nhìn em ăn đủ no rồi! Em gần như nổ bụng rồi, anh chui vào xem tại sao em chưa nói yêu anh!
Khả Hân nhìn đống hải sản trên bàn rồi lườm anh:
– Ai nhìn cũng tưởng em bắt nạt anh đấy! Hay em bóc cho anh nhỉ?
Khôi Nguyên cong khóe môi:
– Cũng được!
Rồi anh chàng này há miệng ra chờ. Khả Hân lúi húi cầm kẹp bóc cua. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì Khôi Nguyên đã vươn thân hình sang ghế của cô, mút lấy môi cô, đồng thời nhanh chóng lấy kẹp bóc cua và cười:
– Đồ ngốc, anh nói thế cũng tin! Để anh tự phục vụ!
Không cần nói, mặt Khả Hân đã đỏ như quả gấc chín. Nhà hàng đang rất đông khách, từ khi Khôi Nguyên bước vào, mọi ánh mắt của các cô gái đã đổ dồn vào anh ta. Hành động vừa rồi, Khả Hân còn nghe thấy mấy tiếng “ồ” nho nhỏ phát ra xung quanh, ngượng chết đi được!
Trưa hôm đó, sau khi ăn no căng, Khôi Nguyên đưa cô đến một khách sạn năm sao rất sang trọng. Vừa vào sảnh, một cô lễ tân xinh đẹp đã tới cúi chào hai người:
– Ông Hoàng, hai phòng ông đặt trước đã chuẩn bị rồi ạ. Chìa khóa đây ạ!
Khả Hân còn đang ngơ ngác thì Khôi Nguyên đã gật đầu cảm ơn cô lễ tân và kéo cô vào thang máy đi lên phòng. Căn phòng này còn tuyệt đẹp và xa hoa hơn cả phòng khách sạn hôm trước khiến Khả Hân ngây ngốc như ngỡ mình lạc vào xứ sở thần tiên. Khôi Nguyên ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô:
– Anh ở phòng kế bên, cô bé nhớ anh quá chỉ cần nháy máy, anh sẽ sang ngay nha!
Khả Hân tròn mắt:
– Anh đã chuẩn bị tất cả à?
Khôi Nguyên hôn chụt lên môi cô và nói:
– Em thích không? Em nghỉ đi, chiều chúng ta sẽ tới một nơi thú vị!
Nói xong, anh chàng đẹp trai ấy lại ôm chặt lấy Khả Hân, mãi mới lưu luyến chịu về phòng. Khả Hân tắm táp, nhìn ngắm phong cảnh lãng mạn xung quanh một lát rồi mới nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chuyến đi bí mật mà Khôi Nguyên nhắc tới. Nụ cười quyến rũ của anh theo cô vào cả trong giấc mơ trưa…
Chiều hôm đó, nơi Khôi Nguyên đưa Khả Hân tới là suối Ba Hồ. Địa điểm này cách trung tâm thành phố Nha Trang gần hai mươi lăm cây số về phía Bắc. Con suối này bắt nguồn từ đỉnh Hòn Son cao hơn sáu trăm sáu mươi mét. Đây là một vùng mang nét đẹp tự nhiên, hiền lành và hữu tình vô cùng. Suối có một cấu trúc rất kì lạ. Từ đỉnh, suối chảy theo sườn núi để đổ ra biển. Tuy nhiên, trên đường chảy lại có tới ba lần suối phình to ra và tạo thành ba cái hồ vô cùng xinh đẹp, rộng lớn và ba dòng chảy hiền hòa. Tên gọi của ba hồ cũng rất bình dị – Hồ Nhất, Hồ Nhì và Hồ Ba. Mỗi hồ mang một nét đẹp riêng. Thiên nhiên bao bọc quanh hồ có khi là một cánh rừng hoang vu, có khi lại là những vách đá cao sừng sững. Phải nói rằng nơi đây tựa một ốc đảo, một vùng đất xa xôi vắng người, mang nét hoang dại đến lạ kì. Ba hồ được nối với nhau bằng khe suối cheo leo vô cùng độc đáo.