Qua mùa giông bão Chương 56 | Một ngày trọn vẹn cùng anh

13/03/2024 Tác giả: Hà Phong 502

Khả Hân đã có một giấc ngủ trọn vẹn đến sáng hôm sau. Khi cô mở mắt, cô không thấy Khôi Nguyên đâu nhưng hơi ấm của anh vẫn còn đọng lại. Cảm thấy hạnh phúc, Khả Hân mỉm cười, cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn dù có hơi vội vã.

Khi bước ra khỏi lều, Khả Hân nhìn thấy Khôi Nguyên đang nướng cá, hình ảnh này khiến cô cảm thấy quen thuộc, dù trong ký ức của cô đã mờ nhạt. Có lẽ từ thời thơ ấu, khi bố cô thường nướng cá cho cả nhà ăn, hình ảnh đó đã in sâu vào trí não của cô. Chu Khải Tâm, người đàn ông đã gắn bó sâu sắc với cuộc sống của mẹ và cô, luôn là điều không thể phai mờ.

Nhớ lại đêm qua, Khả Hân không giấu được sự hồ hởi:
– Tổng giám đốc đã thức suốt đêm để canh cho em ngủ hả?

Khôi Nguyên nhìn cô mỉm cười:
– Em con mèo lười đã dậy rồi à? Anh sợ em bị bắt cóc khi anh ngủ say nên không dám ngủ!

Khả Hân hít thở không khí trong lành và mùi cá thơm:
– Vậy tức là anh sẽ canh mỗi đêm đúng không?

Khôi Nguyên cười:
– Không vấn đề! Bây giờ em ăn sáng đi, đừng để anh canh suốt đêm rồi lại bắt cá cho em!

Khả Hân tròn mắt:
– Cá này anh thật sự đi bắt ở suối à?

Khôi Nguyên tỉnh táo:
– Ừ, thực ra đêm qua, anh không thể ngủ vì bị bỏ rơi nên đã định đi bắt cá cả đêm. Nhưng sau này, có một cô gái xinh đẹp và tốt bụng đã đến và mang cho anh một giỏ cá, vì cô ấy nói anh quá đẹp trai mà lại bị tổn thương. Nên…

Khả Hân cười khẩy:
– Không phải có người khen anh ngoan, anh lại thật sự ngoan phải không?

Khôi Nguyên đáp lại:
– Anh ngoan đấy!

Khả Hân vui vẻ:
– Hôm nay em sẽ làm tem “Tổng giám đốc ngoan” cho anh, giống như phiếu bé ngoan của các bé mầm non!

Khôi Nguyên chỉ vào má mình:
– Khi bé, mỗi khi cô giáo tặng phiếu bé ngoan, thường ôm chặt anh và hôn một cái vào má trái!

Khả Hân nheo mắt:
– Thật sao? Điều này em chưa thấy bao giờ!

Khôi Nguyên đùa:
– Có lẽ vì anh quá đẹp trai nhỉ?

Khả Hân vuốt nhẹ bụng:
– Em đói quá rồi! Chàng trai đẹp này có cho em ăn không?

Khôi Nguyên lắc đầu:
– Xin hôn chào buổi sáng của người yêu mà cũng khó quá! Thôi, tự mình làm đi, sau này ăn no rồi trả tiền cá cho cô Tấm kia bằng vài nụ hôn!

Khả Hân đùa:
– Cái này anh nói gì thế? Cái chuyện Tấm và Cám là gì đây? Em chính là mẹ của Tấm!

Khôi Nguyên cười sặc sụa:
– Thôi, anh thua rồi, không dám trêu em nữa!

Khả Hân đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Khôi Nguyên:
– Tổng giám đốc ngoan nhận thưởng này nhé!

Sau đó, cô chạy đi lấy thêm củi cho lửa và cùng Khôi Nguyên nướng thêm đồ ăn. Họ cùng nhau ăn sáng và sau đó đi dạo ở Hồ Ba hùng vĩ.

Khi họ trở về khách sạn, đã là chiều tà. Khôi Nguyên cởi dây thắt an toàn cho Khả Hân và hỏi:
– Em có mệt không?

Khả Hân lắc đầu:
– Anh lái xe đi, em chỉ muốn ngắm cảnh thôi, lại có trai đẹp dẫn đi chơi, em không mệt đâu ạ!

Khôi Nguyên ôm cô và thơm nhẹ lên trán:
– Sau này, anh sẽ đưa em đi nhiều nơi đẹp hơn nữa, em có muốn không?

Khả Hân bước ra khỏi xe, cười hiền:
– Công việc của anh bận rộn lắm, em không cần đâu. Em chỉ mong được cả gia đình đi du lịch một chuyến. Em và Gia Linh luôn cố gắng học tập vì ước mơ đưa bố mẹ và anh Thế Sơn cùng cu Bo đi chơi. Trong những năm qua, gia đình em, đặc biệt là bố mẹ, chưa có chút thời gian nghỉ ngơi.

Khôi Nguyên nắm chặt tay cô khi đi vào khách sạn:
– Từ nay, anh sẽ luôn ở bên cạnh gia đình em, chia sẻ mọi việc với em, vì chúng ta là một gia đình, có được không?

Khả Hân e thẹn gật đầu. Khôi Nguyên đưa cô lên phòng, hôn lên trán cô:
– Em nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đi ăn nhé. Khả Hân của anh đã từng ngắm biển đêm chưa?

Khả Hân lắc đầu:
– Chưa ạ! Ở Bình Dương, em đã định đi nhiều lần nhưng luôn có việc xảy ra. Đêm nay, Tổng giám đốc phải hứa thức chờ em ngắm biển nhé!

Hoàng Khôi Nguyên đặt ngón trỏ lên môi cô:
– Đương nhiên rồi. Nhưng mùa này biển đêm hơi lạnh, anh chỉ cho em đi dạo một chút thôi. Đổi lại, Tổng giám đốc sẽ cùng em ngắm bình minh trên biển, em đồng ý không?

Khả Hân gật đầu rồi ôm lấy anh:
– Nếu anh không giữ lời hứa, em sẽ giận đấy!

Sau đó, cô chạy vào phòng, để lại nụ cười hạnh phúc trên môi anh.

Tắm xong, Khôi Nguyên đưa cho Khả Hân chiếc áo choàng mỏng và họ đi dạo trên bờ biển. Màn đêm buông xuống, biển vắng người và làn gió từ biển mang theo cảm giác dễ chịu. Cảm giác nắm tay ấm của Khôi Nguyên, tiếng sóng rì rào khiến Khả Hân muốn thời gian dừng lại để lưu giữ những khoảnh khắc này.

Sau đó, họ đến một quán nem nướng nổi tiếng ở Nha Trang. Món nem nướng ở đây được biết đến với hương vị đặc biệt và ngon miệng. Khôi Nguyên cứ liên tục cuốn nem cho Khả Hân khiến cô phải trêu chọc anh.

Khôi Nguyên cười:
– Tròn ôm mới thích!

Khả Hân ngẩn ngơ:
– Thôi đi, đến lúc đấy lại bảo em giống con heo quay, anh thích phụ nữ thắt đáy lưng ong như mấy cô hotgirl hay siêu mẫu cơ!

Khôi Nguyên lắc đầu:
– Đó không phải là gu thẩm mỹ của Hoàng Khôi Nguyên!

Khả Hân cố cuốn một cái nem nhưng bị Khôi Nguyên ngăn lại:
– Ai cho em đụng vào? Hỏng nem bây giờ!

Khả Hân xấu hổ:
– Anh hay nhắc nhở vậy? Em khéo tay lắm đấy! Chín tuổi em đã biết nấu cơm, đã giúp bố mẹ ở quán ăn rồi. Ở Gia Lai, quán ăn của gia đình em đông khách lắm đấy. Chắc do em xinh xắn anh mới nhờ?

Ánh mắt của Hoàng Khôi Nguyên lóe lên vài tia ngạc nhiên trước sự tự tin của Khả Hân rồi quay lại bình tĩnh:
– Ai biết em nấu ngon không!

Khả Hân nói mỉa mai:
– Được, lúc nào về em sẽ thể hiện tài năng cho anh chứ!

Khôi Nguyên nhìn cô:
– Nói làm gì khi không thể giữ lời?

Khả Hân gật đầu:
– Chắc chắn rồi!

Sau đó, cô nhanh chóng đưa nem vào miệng Khôi Nguyên:
– Còn bây giờ anh hãy ăn ngay, không nói nhiều nữa!

Hoàng Khôi Nguyên đành phải ăn một tay và nắm lấy tay Khả Hân với ánh mắt ngạc nhiên và hạnh phúc.

Tối đó, họ đi dạo chợ đêm Nha Trang và đến quán chè Ba Chàng nổi tiếng. Khả Hân bất ngờ khi thấy Khôi Nguyên vui vẻ và tự tin khi phục vụ cô. Mặc dù là mùa đông nhưng hương vị của chè và sự ngọt ngào của Khôi Nguyên làm cho Khả Hân cảm thấy ấm áp.

Sau đó, anh đưa cô đi mua đồ quà và thể hiện tình cảm với gia đình cô. Khôi Nguyên giải thích rằng anh không mua nhiều vì lòng mình, mà là để chăm sóc sức khỏe cho gia đình cô và anh Thế Sơn, cùng với việc chuẩn bị quà cho cu Bo. Anh nhấn mạnh rằng cu Bo cũng là con của anh từ nay về sau, và cô không cần phải lo lắng về điều đó.

Những lời này khiến Khả Hân cảm động và hiểu rõ hơn về tình cảm của Khôi Nguyên.

Khi quay trở lại khách sạn, Khả Hân đã gọi về nhà và chuẩn bị đi ngủ. Nhưng bất ngờ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên. Vội vàng, cô mở cửa và gặp Hoàng Khôi Nguyên đang trông buồn bã:
– Khả Hân, phòng của anh thế nào rồi!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Sao anh không gọi nhân viên khách sạn vậy?
Không hiểu sao, cô bỗng thấy lo lắng về mấy câu chuyện ma và cảm thấy hơi run rẩy. Khôi Nguyên nhận ra điều này và cố gãi đầu gãi tai:
– Anh cảm thấy phòng cứ như rộng ra vậy, không biết tại sao! Em có thể… cho anh ngủ cùng được không? Hai ta cùng…
Khả Hân cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy. Cô đã từng đọc và xem nhiều truyện ma. Với việc xây dựng khách sạn trên các bãi ma, nhiều người kể về việc gặp hồn ma trong giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên họ ở lại khách sạn này. Dù đã ngủ với Hoàng Khôi Nguyên trong lều đêm qua và anh ấy đã rất lịch sự, nhưng nếu cô ngủ một mình và có chuyện gì xảy ra thì sao?
Nghĩ về điều này, Khả Hân thúc giục Khôi Nguyên:
– Hoặc anh gọi nhân viên khách sạn, nếu có chuyện gì xảy ra thì…
Hoàng Khôi Nguyên lắc đầu:
– Anh rất mệt, đầu cứ nặng nề! Cho anh vào nghỉ đi!
Khả Hân nghĩ rằng cả ngày hôm nay anh đã dẫn cô đi khắp nơi, giờ cũng đã khuya, vậy nên cô vội vã gật đầu:
– Dạ, anh vào trong nghỉ đi!
Với câu trả lời đó, anh chàng liền lao vào phòng, nhanh chóng leo lên giường và giấu đi nụ cười tinh nghịch…

Bài viết liên quan