Qua mùa giông bão Chương 57 | Những kỉ niệm đẹp

13/03/2024 Tác giả: Hà Phong 465

Chu Khả Hân vẫn cảm thấy bồn chồn, quét mắt xung quanh:

– Anh Khôi Nguyên, liệu có khả năng chỗ này…

Trước khi cô kịp hoàn thành câu, anh chàng đẹp trai kia đã kéo cô ngã ra giường:

– Khuya rồi, em không muốn đi ngủ sao?

Bắt gặp nụ cười tươi tắn của Khôi Nguyên, Khả Hân vội vàng đẩy anh ra:

– Ôi, liệu anh có đang chơi trò gì không?

Khôi Nguyên vẫn nhấp nhô miệng:

– Không chút nào, phòng bên kia thực sự rộng lớn!

Khả Hân ngồi dậy một cách quyết định:

– Vậy, tôi sẽ ngủ trên sofa, ông Tổng giám đốc!

Sau lời nói đó, cô nhanh chóng bước đi về phía bộ sofa được đặt ngay trong phòng khách sạn cao cấp. Nhưng Hoàng Khôi Nguyên lại mỉm cười:

– Khả Hân thật xinh đẹp, chiếc giường rộng như thế này, liệu em có thể để anh một mình không? Phòng của em, ai lại để chủ phòng nằm sofa bao giờ!

Khả Hân cảm thấy rằng Khôi Nguyên là người cao quý, nếu phải nằm trên sofa thì quả thật là không công bằng, vì vậy cô lách luật:

– Vậy, chúng ta nên chuyển sang phòng của anh, tôi sẽ ngủ trên sofa và anh nằm trên giường, được không?

Khôi Nguyên gật đầu:

– Được, nhưng giờ này trời lạnh quá, em phải đắp chăn!

Khả Hân cũng gật đầu đồng ý:

– Tất nhiên rồi!

Và rồi, vào lúc mười một rưỡi đêm ấy, hai người yêu nhau đã lục đục chuyển phòng, lần này Khôi Nguyên nằm trên giường trong khi Khả Hân vẫn nằm cuộn tròn trên sofa, ôm gối và phủ lên mình chiếc chăn mỏng. Tuy nhiên, chỉ sau khoảng hai phút, cô đã cảm thấy bản thân mình bị nhấc lên một cách nhẹ nhàng. Khả Hân giật mình, mở mắt ra và nhìn:
Trong ánh đèn mờ vàng, cô nhìn thấy khuôn mặt trái xoan của Hoàng Khôi Nguyên đang cúi xuống, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm nhẹ vào tai cô:

– Cái gối của anh lên giường đi! Anh không quen ngủ trên nền cứng như vậy, cần phải có cái gì đó để ôm mới ngủ được!

Khả Hân hiểu rằng cô đã rơi vào bẫy, nhưng vẫn cố giữ đứng vị trí của mình:

– Vậy trước khi quen biết em, anh thường ôm cái gì?

Khôi Nguyên mỉm cười:

– Một bên là gối, một bên là chăn, nhưng mà cả hai em đều đã có rồi nên giờ anh ôm cả hai đồ vật này cùng một lúc cho dễ ngủ!

Khả Hân tự nhủ, tại sao mình lại quên mất điều đó. Dường như Hoàng Khôi Nguyên đã đồng ý ngay khi cô muốn ngủ trên sofa, nhưng lại lợi dụng để yêu cầu cô phải đắp chăn. Dường như anh Tổng giám đốc này rất quan tâm và lo lắng cho cô, không muốn cô bị lạnh, nhưng cuối cùng, Khả Hân vẫn không thể thoát khỏi cái vòng tròn của anh. Nhưng trong lòng cô, không phải là sự thất vọng, mà là một loại hạnh phúc khó tả, vì vòng tay ấm áp và bảo vệ của Hoàng Khôi Nguyên, cùng với sự an ủi của chiếc chăn và gối ôm, không thể nào so sánh được!

Trong giấc ngủ sâu, Chu Khả Hân bất ngờ cảm nhận một cảm giác mềm mại, mát lạnh trên môi, làm cô lười biếng mở mắt:

– Có chuyện gì thế anh, em vẫn muốn ngủ đấy!

Khôi Nguyên mỉm cười, mút mát bờ môi Khả Hân, đưa lưỡi mình tách nhẹ môi cô. Anh thăm dò từng chút, từng chút một rồi cuốn chiếc lưỡi nhỏ xinh của Khả Hân chu du trong khoang miệng khiến đàuo óc cô từ lơ mơ chuyển sang tỉnh táo để nhận thức được anh chàng bên cạnh đang làm gì rồi lại mụ mị đi vì cảm giác môi lưỡi quấn quýt. Cô quàng tay qua cổ anh, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy.

Khôi Nguyên kéo Khả Hân sát vào người mình rồi ghì lấy cô mà hôn. Môi lưỡi dây dưa, đưa đẩy đến mê muội, đến mức gấp gáp cả hơi thở, Khôi Nguyên lưu luyến rời bờ môi đã sưng lên của Khả Hân, khàn giọng:

– Nem nướng, em quên lời hẹn đi ngắm bình minh cùng trai đẹp hả?

Khả Hân rúc vào vòm ngực của Khôi Nguyên, mè nheo:

– Em không quên nhưng chỗ này ấm quá!

Khôi Nguyên nuốt khan một ngụm nước bọt rồi nói:

– Cô bé ngốc, anh còn cả đời để ôm em ngủ mà!

Khả Hân nói vậy chứ cô biết thời gian rong chơi của hai người đã hết và những ngày qua, Khôi Nguyên đã hi sinh bao thời khắc quý giá của con người suốt ngày tất bật với công việc để đưa cô đi rong ruổi khắp nơi ở Nha Trang rồi. Khả Hân nhoẻn cười rồi vui vẻ hôn lên môi anh:

– Em đùa thôi, anh chờ em chút xíu nha!

Nói rồi, cô chạy biến về phòng, vệ sinh cá nhân, thay đồ và trang điểm nhẹ nhàng để cùng Khôi Nguyên đi ngắm bình minh.
Anh lái xe chở cô tới Hòn Chồng, cách trung tâm thành phố Nha Trang vài cây số về phía bắc. Đây là một bãi đá với những tảng đá lớn nhỏ nằm chồng lên nhau dưới chân đồi La San. Những tảng đá lớn bé chen chúc nhau rải dài từ bờ ra khơi và kết thúc bởi một tảng đá lớn vừa cao vừa rộng tựa như một gò đất nổi. Trên tảng đá to nhất này có một quả đá lớn nằm chênh vênh, mặt hướng vào bờ và nét đặc biệt chính là một dấu bàn tay khổng lồ hằn sâu vào đá hiện rõ năm đầu ngón tay. Và đó cũng chính là hình ảnh dệt nên huyền thoại Hòn Chồng. Đấy là câu chuyện về một đôi vợ chồng trẻ đang đi thuyền lênh đênh trên biển và bất ngờ một cơn sóng dữ đánh trôi chiếc thuyền dạt vào bờ. Thuyền va vào vách đá vỡ tan tành ra trăm mảnh. Nhưng cơn sóng dữ như một con thủy quái uồm lên cuốn theo người vợ xuống biển sâu. Người chồng vì muốn cứu vợ nên đã cố gắng bám vào tảng đá to kia, nhưng sức con người sao có thể đọ lại được sức thiên nhiên. Cuối cùng, cả hai vợ chồng đều bị nhấn chìm dưới cơn sóng dữ. Dấu tay ấy vẫn còn lưu lại cho đến ngày nay nên người ta gọi đây là Hòn Chồng. Cách đó không xa chính là Hòn Vợ cũng với những khóm đá lớn nhỏ nằm chồng lên nhau. Tuy nhiên, nếu Hòn Chồng thường xuyên được sóng biển mài giũa nên trơn nhẵn, tròn trịa và mịn màng thì Hòn Vợ lại có hình thù kiểu khối trụ và nhiều góc cạnh hơn.

Dù Hòn Chồng và Hòn Vợ không gần nhau, nhưng mọi người đều cảm động khi nghe về câu chuyện huyền thoại đó. Chu Khả Hân không kìm được nước mắt khi nghe Khôi Nguyên kể, cô nhìn về phía vẻ đẹp yên bình và huyền bí nơi đây, nơi mà trời, biển và đá hòa quyện trong một không gian tĩnh lặng và thanh bình. Hai người ngồi trên một mảnh đá phẳng, Khôi Nguyên che mặt cô bằng vạt áo, ôm cô chặt hơn vào lòng, cùng ngắm nhìn mặt trời dần dần ló dạng trên dòng biển xanh mát, như một món quà quý giá mà biển ban tặng cho mỗi con người.

Vì là mùa đông, mặt trời lên muộn hơn bình thường. Sau khi ăn sáng, họ vội vàng đi ra sân bay. Khả Hân thắc mắc:

– Xe của anh ở đâu?

Khôi Nguyên nhếch môi:

– Em lo lắng quá, anh không thiếu xe đâu, sẽ có người đưa xe ra Hà Nội cho chồng em!

Khả Hân cảm thấy ngưỡng mộ, đối với người giàu như anh, mọi thứ dường như đều được sắp xếp chu đáo, khác xa so với bản thân cô, luôn phải lo lắng về mọi chi tiết mỗi khi đi đâu.

Tuy nhiên, khi đến sân bay, cô lại bất ngờ khi thấy túi đồ cá nhân của mình, mà Khôi Nguyên từng nói đã quên ở khách sạn khi họ kí hợp đồng với đối tác, vẫn còn đó:

– Túi của em đây! Sao anh không lấy được khi trả phòng khách sạn?

Khôi Nguyên hôn lên trán cô:

– Lúc đó anh không nói, em có muốn mặc đồ anh mua không?

Khả Hân chỉ biết ngậm ngùi và đi theo anh vào khoang hạng VIP. Khi máy bay cất cánh, họ kết thúc chuyến công tác đầu tiên của mình với những kỷ niệm đẹp. Chào tạm biệt Nha Trang, cũng như một tình yêu mới đang nảy nở trong cuộc sống của Chu Khả Hân, với tất cả niềm vui và lo toan.

Khi hạ cánh, Khả Hân đã thấy Hải Minh đứng đợi:

– Khôi Nguyên, đây này!

Cô cười:

– Anh Hải Minh, mọi thứ ổn chứ?

Anh trợ lý nhanh chóng đáp:

– Yên tâm, tất cả đều do anh Hải Minh quản lý, từ gia đình đến công việc của em, anh đều lo!

Khôi Nguyên xen vào:

– Đủ rồi, đừng khoe khoang quá! Em đi taxi về nhé, tôi đưa Khả Hân về sau đó quay lại công ty!

Hải Minh liếc Khôi Nguyên rồi quay sang Khả Hân:

– Thôi, đủ rồi, anh đi đây. Nhớ lời tuyên bố của Hải Minh nhé, đứa nào cưới vợ sau sẽ làm cờ hó!

Khôi Nguyên đồng ý:

– Được!

Khả Hân cười rồi lắc đầu:

– Thôi, tôi đi taxi trước để cất đồ, hai anh lãnh đạo cứ về công ty đi!

Hải Minh cười:

– Cứ thảnh thơi, mai đi làm cũng được. Thằng này chỉ làm việc tinh thần, ở đâu cũng tiện, không cần về công ty sớm đâu, nó chỉ cần kí tên thôi. Thấy ngón tay nó thon đẹp không? Bây giờ, tay nó chỉ dùng để kí hợp đồng cho công ty, sau đó kí vào tờ đăng kí kết hôn với em, cuối đời kí di chúc là xong. Còn tôi phải về sớm để chạy đi chạy lại đây! Công việc của em là chỉ cần yêu và chăm sóc nó thôi, đừng để nó lảm nhảm. Tôi đi taxi quen rồi!

Hải Minh cùng Khôi Nguyên xách đồ ra xe và trao chìa khóa cho Tổng Giám đốc, còn anh ta thì vẫy taxi về công ty. Khả Hân nhìn chiếc Mercedes – Maybach Exelero trị giá gần chục triệu đô mà Khôi Nguyên đưa cô vào:

– Đây có phải là xe của anh không?

Khôi Nguyên buộc dây an toàn cho cô:

– Nếu em không thích, anh có thể đổi xe khác cho em.

Khả Hân lắc đầu:

– Em không biết gì về xe cả! Nhưng sao anh lại mua nhiều xe thế?

Khôi Nguyên tủm tỉm:

– Anh cũng không thích! Xe đối với anh chỉ là đam mê, không phải phô trương!

Khả Hân hiểu và gật đầu. Anh chở cô về khu chung cư bình dân, mở cửa xe và nói:

– Em vào chào bố mẹ và anh Thế Sơn nhé!

Khả Hân rụt rè:

– Khôi Nguyên, em… chưa nói chuyện này với gia đình. Vì em mới trải qua một cuộc hôn nhân không trọn vẹn, em nghĩ mình cần nói chuyện trước đã. Anh chờ em nhé!

Khôi Nguyên vén tóc của cô, kéo áo choàng và nói:

– Em, anh hiểu. Nhưng anh mong em kiên nhẫn và tin tưởng vào tình cảm của mình. Với anh, mọi thứ đều nghiêm túc!

Khả Hân gật đầu:

– Dạ, em hiểu. Em tin anh mà, nhưng anh phải…

Khôi Nguyên hôn nhẹ trán cô:

– Dù có chuyện gì, em cũng không phải một mình đối mặt. Từ bây giờ, bên cạnh Chu Khả Hân sẽ luôn có Hoàng Khôi Nguyên, được không? Nhưng, để anh xách hết đồ này cho em nhé!

Khả Hân từ chối:

– Không cần, để em làm. Anh yên tâm, em biết mình cần phải làm gì. Anh về công ty đi, em sẽ gọi cho anh!

Khôi Nguyên chần chừ một chút rồi mở cốp lấy đồ cho cô, dặn cô nhớ gọi cho anh. Anh chờ cô bước vào cửa chính của khu chung cư rồi mới quay xe về công ty với ánh mắt trầm ngâm. Khi chiếc xe của Khôi Nguyên biến mất, Khả Hân sắp bước vào cửa chính của tầng một thì bỗng một giọng nói vang lên:

– Khả Hân!

Bài viết liên quan