Qua mùa giông bão Chương 6 | Tai nạn xảy đến

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 318

Bà Diễm Lan nhìn thấy ánh mắt trầm trồ của ông Khải Tâm, bà không kìm được bản thân, nắm chặt tay ông:

– Anh ơi, có chuyện gì vậy? Anh lo lắng sao?

Ông Khải Tâm hạ gục đầu, nhặt lên chiếc điện thoại vỡ nát, giọng run run:

– Thế Sơn… bị tai nạn… họ nói tình trạng không ổn… Bệnh viện gọi cho anh…

Lần này, bà Diễm Lan cũng bắt đầu run rẩy:

– Ôi trời ơi… làm sao lại xảy ra chuyện này với con trai chúng ta… Chúng ta phải đi Bệnh viện ngay thôi, anh ơi!

Ông Khải Tâm nắm lấy tay của bà:

– Không cần, em ạ. Bây giờ trưa rồi, em về nghỉ đi. Anh sẽ đến một mình được.

Bà Diễm Lan không kìm được nước mắt:

– Con trai của anh cũng như con của em, anh ơi. Để em gọi chị Lê Thi, một là em sẽ đi cùng anh, hai là em về chuẩn bị cơm nước cho mọi người. Thế Sơn là con của chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ đau lòng lắm. Và ngoài ra, khi đã về nhà, chúng ta cũng phải lấy tiền để lo cho viện phí.

Ông Khải Tâm nhìn bà. Dưới ánh nắng gay gắt, ông cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì sự thông cảm của bà Diễm Lan. Bà không sinh ra Thế Sơn, nhưng từ khi sống chung với ông, bà chưa bao giờ để ý đến sự khác biệt giữa con anh và con tôi.

Điện thoại đã hết pin nên ông không thể gọi trước cho bà Lê Thi. Cả hai vội vã rời đi. Khi thấy Bà Lê Thi nằm đung đưa trên võng, ông Khải Tâm nói vội:

– Bữa cơm đã xong chưa mà bà còn nằm đây? Các em đâu rồi?

Bà Lê Thi nhún vai:

– Khả Hân đang chuẩn bị cơm. Tôi lo rằng không phù hợp khẩu vị của mọi người. Còn Thế Sơn chưa về, có lẽ đang gặp sự cố với xe gì đó. Tội nghiệp, lớp 12 mà không có cái xe điện gì cả. Con trai khổ quá!

Ông Khải Tâm cảm thấy lòng nhói lên, lời nói nhanh chóng:

– Thế Sơn gặp tai nạn, bệnh viện vừa gọi cho tôi. Bà chuẩn bị tiền để vào viện với tôi, mau lên.

Bà Lê Thi hét lên:

– Ôi trời ơi, con tôi, ôi trời ơi…

Bà vừa khóc vừa ôm đầu. Ông Khải Tâm giục:

– Nhanh lên, con đang đợi trong bệnh viện, ngồi đây khóc chẳng giúp ích gì! Đừng quên mang theo tiền để đóng viện phí!

Bà Lê Thi vội vàng lấy tiền và đi cùng ông Khải Tâm vào bệnh viện.

Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Người bạn học dẫn Thế Sơn vào, mặt trắng bệch, đứng run rẩy trước cửa:

– Dạ cháu chào hai bác!

Ông Khải Tâm nhìn bạn của con trai một cái, sau đó hỏi:

– Chuyện gì xảy ra với con?

Người bạn cười nhạt:

– Thế Sơn và tôi đang trên đường về từ trường, do nắng nóng nên chúng tôi cũng đi nhanh. Một chiếc taxi ở sau vượt qua chiếc xe tải để nhận khách, đâm vào phía sau xe của chúng tôi… Thế Sơn bị văng ra khỏi xe… Đầu cậu ấy chạm vào cột bê tông… Tôi cũng ngã nhưng không sao… còn Thế Sơn…

Người bạn khuôn mặt trắng bệch, hai tay bấu chặt vạt áo đẫm mồ hôi, mắt đỏ hoe. Ông Khải Tâm vỗ vai cậu bé:

– Được rồi, cảm ơn em nhiều. Nếu không có em, không biết Thế Sơn sẽ ra sao…

Ông ngưng lại, không muốn nghĩ đến những điều tồi tệ. Cuộc sống của ông đã đầy gian nan, nhưng chỉ cần nhìn thấy các con lớn lên là mọi mệt mỏi đều tan biến. Bây giờ, đứa con trai duy nhất của ông có thể ở trong tình trạng nào, ông thấy đau đớn, lòng nặng trĩu…

Ông Khải Tâm khuyên cậu bạn ấy về nhà để thay đồ, sau đó dìu bà Lê Thi đang run rẩy ngồi xuống ghế chờ.

Một lát sau, cửa phòng cấp cứu mở ra. Ông Khải Tâm vội nhảy dậy, chạy lại gần:

– Bác sĩ… con tôi…

Vị bác sĩ tháo khẩu trang, điều chỉnh kính và nói:

– Ông là người thân của bệnh nhân Chu Thế Sơn, phải không?

Ông Khải Tâm gật đầu:

– Chúng tôi là ba mẹ của cháu!

Bác sĩ nghiêm túc:

– Bệnh nhân bị tai nạn giao thông, đã được đưa vào đây trong tình trạng hôn mê. Hiện tại, sau khi cấp cứu kịp thời, tình hình của bệnh nhân ổn định hơn, các chỉ số sinh tồn bắt đầu cải thiện. Cháu có gãy chân trái, gãy hai xương sườn, tổn thương cột sống và đầu bị va đập xuống đường. Sau khi chụp CT hộp sọ trong 24 giờ tới, chúng ta mới biết rõ hơn. Hiện tại, cháu cần được theo dõi kỹ lưỡng ở khoa hồi sức tích cực.

Ông Khải Tâm lo lắng:

– Vậy là con có thể ổn chứ ạ?

Bác sĩ trầm ngâm:

– Có thể cháu ấy sẽ hồi phục, nhưng liệu có sống thực vật không thì… chúng tôi không thể đoán trước được.

Bà Lê Thi gào lên:

– Ôi trời ơi, tôi là người hiền lành, tôi đã làm gì sai mà con tôi lại trở nên như thế này? Chỉ có một đứa con trai mà giờ lại phải sống thực vật, tôi phải làm sao đây?

Bác sĩ nhắc nhở:

– Hãy bình tĩnh, chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu cháu. Mong bà bình tĩnh!

Ông Khải Tâm động viên vợ:

– Bà hãy bình tĩnh, để bác sĩ có thể làm việc. Tôi sẽ đi đóng viện phí!

Sau đó, ông dìu bà ngồi xuống và ra đóng viện phí. Tài chính sau khi rời Gia Lai vừa mới ổn định, giờ Thế Sơn gặp sự cố, việc điều trị kéo dài và đắt đỏ. Nhưng ông nghĩ, nếu con vẫn còn sống thì đó là phúc lớn nhất của gia đình.

Sau mọi việc, đã qua hai giờ chiều, ông Khải Tâm xin nghỉ cùng bà Lê Thi chuyển Thế Sơn về phòng hồi sức tích cực và sau đó ở lại ở bệnh viện. Đó là phòng không cho phép nhiều người vào, chỉ một người được phép chăm sóc và thay ca mỗi tiếng.

Buổi tối, sau khi lo cơm nước và dặn dò các con, bà Diễm Lan cùng Kim Chi mang đồ cho Thế Sơn và cơm tối cho ông Khải Tâm và bà Lê Thi. Mặc dù biết bà Lê Thi không thích mình, nhưng để Kim Chi đi một mình bà Diễm Lan không yên tâm. Và quan trọng hơn, bà muốn biết tình trạng của Thế Sơn. Khi bước vào, ông Khải Tâm thấy bà ngồi trên ghế chờ, bà Lê Thi đang thay ca. Bà Diễm Lan vội hỏi:

– Thế Sơn sao rồi anh? Bác sĩ bảo thế nào?

Ông Khải Tâm đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn bà:

– Họ nói… lát sẽ cạo đầu để mai phẫu thuật giải quyết ɱ.á.-ύ tụ trong пα̃σ. Hi vọng sẽ ổn… Em và các con ăn chưa?

Bà Diễm Lan ngồi xuống bên cạnh ông:

– Anh đừng lo cho mẹ con em, tập trung lo cho Thế Sơn đi! Em sẽ mang đồ ăn cho anh và chị, và một số đồ cá nhân cho Thế Sơn. Anh hãy ăn đi để có sức lo cho con, có vẻ như sẽ phải điều trị lâu dài vì em nghe nói tổn thương trong não sẽ cần sự kiên nhẫn của anh ạ. Em sẽ để riêng phần cho anh và chị, anh ăn trước rồi chị sẽ đến sau.

Ông Khải Tâm thực sự không có ý định ăn gì vào thời điểm này. Trái tim ông như đang bốc cháy khi nghĩ đến ca phẫu thuật của Thế Sơn vào ngày mai. Tuy nhiên, ông cảm thấy xót xa khi nghĩ đến bà Diễm Lan phải lo cơm nước sau khi làm việc vất vả, vì vậy ông mở cặp lông ra và ăn một ít. Ngoài ra, bà Diễm Lan nói đúng, nếu ông không ăn, làm sao có đủ sức lo lắng cho con. Bây giờ không phải là lúc ông nên bất lực…

Ông chỉ ăn được nửa bữa cơm thì bà Lê Thi từ phòng vô trùng đi ra. Bà Diễm Lan thấy bà đứng dậy chào:

– Em chào chị! Cháu sao rồi ạ? Chị ngồi xuống ăn để lấy sức nhé. Cho em vào thăm cháu một chút ạ!

Tuy nhiên, ngay khi bà Diễm Lan nói xong, bà Lê Thi bất ngờ quăng khay cơm và thức ăn lên người bà Diễm Lan và tát vào mặt bà:

– Đứa không ra gì! Vì mày, cả gia đình tao mới rối bời như thế này, con trai tao mới bị thương như thế này. Nếu không có mày, gia đình tao đã ổn định từ lâu rồi. Đi thôi con dở hơi!

Bà Diễm Lan sững sờ, chỉ còn biết đưa tay lên ôm gò má sưng đỏ, hai dòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi…

Bài viết liên quan