Qua mùa giông bão Chương 60 | Những bước đi tự do
Sau khi cánh cửa phòng được đóng lại, bà Thu Lan phát biểu với giọng nói tràn đầy căm phẫn:
“Thật là không thể chấp nhận nổi! Một cô gái trẻ mới vào công ty đã muốn trở thành vợ của Tổng giám đốc sao?”
Thảo My tỏ ra lo lắng:
“Dì à, xin dừng lại đi, anh ấy đã không ưng ý, dì đừng ép buộc anh ấy nữa! Chỉ cần em yêu anh ấy là đủ, anh ấy có thể hạnh phúc với bất kỳ ai, dì ạ!”
Bà Thu Lan vỗ nhẹ vai Thảo My:
“Không, con xinh đẹp, tài năng và ngoan ngoãn như con không thể chịu tổn thương như vậy. Con đừng lo, chẳng bao giờ có chuyện cô bé đó bước vào nhà họ Hoàng đâu!”
Sau khi nói xong, bà Thu Lan đi về phòng Tổng giám đốc, để lại cho Triệu Thảo My một nụ cười tự tin trên môi.
Khi bà Thu Lan bước vào phòng, Khôi Nguyên đang trò chuyện với Hải Minh và Khả Hân:
“Anh thấy thế nào? Chúng ta chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch đã đề xuất vì dự án lần này quan trọng, cần phải thận trọng từng bước!”
Hải Minh đồng tình:
“Tôi đồng ý! Dù đây không phải là dự án lớn đầu tiên của chúng ta, nhưng đối tác lần này có vẻ khá khó tính. Khả Hân, em đã nghiên cứu kỹ về sản phẩm chưa?”
Khả Hân gật đầu:
“Dạ, em đã tìm hiểu kỹ về chất lượng sản phẩm và xu hướng hiện nay rồi ạ!”
Bà Thu Lan nhìn chằm chằm vào họ và lưu ý một cách mỉa mai:
“Khôi Nguyên, liệu con có đang cố gắng lừa dối mẹ bằng những chiêu trò đó không? Một cô gái trẻ như Thảo My, không có trình độ gì cả, mà ngồi ở bàn chiến lược kinh doanh à?”
Hoàng Khôi Nguyên đáp lại mắc kẹt:
“Vậy theo mẹ, con nên mời ông tổ tiên từ thế kỷ trước lên để tham gia hội nghị chiến lược hả?”
Bà Thu Lan nổi giận và đập mạnh bàn:
“Con ngày càng vô trách nhiệm! Ai cho phép con làm tổn thương Thảo My và gia đình cô ấy? Cô ấy hiền lành và tài năng, con không yêu cô ấy, lại đi yêu một phụ nữ bỏ chồng và đi cùng đoàn tàu của sự lừa dối?”
Hoàng Khôi Nguyên cố gắng kiềm chế sự tức giận:
“Con không cho phép mẹ xúc phạm đến Khả Hân và gia đình cô ấy!”
Hải Minh cảm thấy tình hình căng thẳng nên lên tiếng:
“Bà ơi, đây là công ty, chúng tôi đang làm việc. Nếu bà muốn giải quyết việc riêng, bà có thể về nhà được không ạ?”
Bà Thu Lan quát lớn:
“Cậu im lặng! Nếu không có gia đình chúng tôi, mẹ con cậu có thể đang phải lang thang ngoài đường kiếm sống bằng việc bán vé số đấy, cậu không được phép lên tiếng ở đây, hiểu chưa? Khôi Nguyên là con của tôi và dù ở đâu, tôi vẫn có quyền dạy bảo con!”
Hoàng Khôi Nguyên đứng lên mạnh mẽ:
“Bây giờ, hoặc là mời mẹ ra ngoài để con tiếp tục làm việc, hoặc là chúng tôi sẽ đi. Mẹ chọn cách nào! Ở nhà, con là con của mẹ, nhưng ở đây, con là Tổng giám đốc!”
Bà Thu Lan đỏ mặt vì tức giận:
“Con nhớ kỹ, khi mẹ và bố Thảo My rút hết vốn, Tập đoàn Hàn Quốc sẽ không bao giờ giao công ty này cho một Tổng giám đốc trẻ tuổi như con mà không có sự ủng hộ từ thế lực nào đó!”
Hoàng Khôi Nguyên cười lớn:
“Ý mẹ là con chỉ tồn tại nhờ vào số vốn đó à? Và mỗi tháng công ty có doanh thu tăng lên, tiền rót vào tài khoản ngân hàng của mẹ để mẹ đi spa và nói chuyện là trời rơi xuống à? Mẹ coi thường con trai mẹ quá rồi đấy!”
Bà Diễm Lan chỉ vào Khả Hân:
“Vậy cô bé này có gì ưu việt hơn Thảo My chứ? Mẹ sẽ nói cho cô biết, Chu Khả Hân sẽ không bao giờ trở thành nàng dâu của gia đình họ Hoàng, không bao giờ bước chân vào nhà họ Hoàng, hiểu chưa?”
Hoàng Khôi Nguyên dắt Khả Hân đi về phía cửa và bắt đầu:
“Thứ nhất, tại đây mẹ không được phép phạm vào nhân viên của con. Hải Minh đã đóng góp rất nhiều cho công ty và gia đình, nếu mẹ không trân trọng, thì thôi, mẹ không có quyền phê phán. Thứ hai, nếu mẹ nói Khả Hân không thể trở thành con dâu của gia đình Hoàng, thì con cũng không cần phải là con trai của họ Hoàng nữa. Con cảm thấy mệt mỏi với danh xưng đó rồi! Và hãy nhờ mẹ nhắn nhủ với cô gái kia, rằng nếu con không phải là Hoàng Khôi Nguyên nữa, không phải là người thừa kế duy nhất của gia đình họ Hoàng nữa, liệu cô ta có muốn yêu và cưới con không? Lúc đó, con sẽ cho mẹ biết rằng, Khả Hân hơn Thảo My ở điểm nào!”
Bà Thu Lan tức giận đến điên đảo, nắm chặt tay:
“Con đứng lại đấy! Nếu con cùng cô ta và Hải Minh ra khỏi đây, mẹ sẽ gạch tên con khỏi gia phả họ Hoàng, con sẽ ra đi trắng tay, không một xu. Lúc đó, hãy thử hỏi cô ta xem liệu có thương yêu con không nhé!”
Hoàng Khôi Nguyên không quay lại, đưa tay vào nắm cán cửa và chỉ nói hai từ:
“Mời mẹ!”
Nói xong, anh dẫn Khả Hân và Hải Minh ra ngoài. Khi đi qua bàn của thư ký, Khôi Nguyên nhìn thấy Thảo My cúi chào:
“Anh Khôi Nguyên, em xin lỗi ạ, em đã khuyên dì đừng đến, chuyện tình yêu, hôn nhân không thể ép buộc, nhưng dì vẫn…”
Hoàng Khôi Nguyên nhếch môi:
“Trước đây cô không chọn ngành Sân khấu điện ảnh thì thật là tiếc nuối!”
Khi đến gần thang máy, Khả Hân vẫn cảm thấy run sợ, cô cố rút tay nhưng Khôi Nguyên không để ý. Khuôn mặt của anh lúc này có vẻ phẳng lặng, mặc dù có chút bực bội nhưng rất điềm tĩnh, ánh mắt không gợn sóng, như một vực sâu không đáy. Nhìn vào ánh mắt của anh, không thể hiểu được Khôi Nguyên đang suy nghĩ gì:
“Em đừng cố tỏ ra hiểu biết, anh không sao cả, anh và cô ta cũng chẳng hứa hẹn gì đâu!”
Khả Hân cảm thấy anh đang hiểu hết tâm tư của mình. Thậm chí Hải Minh, người vốn lúc nào cũng hóm hỉnh, cũng nghiêm túc:
“Khả Hân, hãy bình tĩnh, những gì Khôi Nguyên nói có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề!”
Thực tế, chưa từng thấy Hải Minh nghiêm túc như vậy. Khả Hân chỉ im lặng. Những giọt nước mắt trước đó giờ đang chực trào ra nhưng cô nuốt nhanh vào trong. Thật ra, lo lắng của mẹ anh hoàn toàn có lý – Hoàng Khôi Nguyên là người thừa kế duy nhất của gia đình họ Hoàng, anh có tất cả, từ vẻ điển trai không góc chết đến sự giàu có và tài năng siêu việt. Anh là ước mơ của bao nhiêu cô gái. Trong khi đó, cô đã trải qua một cuộc hôn nhân với kẻ nghiện ngập lừa đảo, có một đứa con nhỏ và một gia đình bình thường không có quyền lực. So với Triệu Thảo My, cô không giàu có, không trẻ trung, không khéo léo, cấp bằng cũng không cao bằng… Nếu đặt lên bàn cân, cô không phải là đối thủ nặng ký, nếu là một trận đấu, cô đã thấy thất bại trước khi bắt đầu. Ngoài tình yêu chân thành dành cho Khôi Nguyên, cô không còn gì nữa.
Tuy nhiên, nghe những gì mẹ anh nói, cô cảm thấy Khôi Nguyên đáng thương nhất. Anh có tất cả nhưng điều mà anh cần nhất lại không có – SỰ TỰ DO. Khi cảm xúc của mình trở thành điều riêng tư nhất mà anh không được phép quyết định, đó là điều thật đáng thương. Tiền bạc và sự giàu có không thể mua được tự do. Nếu không thể làm những điều mình muốn với người mình yêu, thì sự giàu có trở nên vô nghĩa. Thế giới của những người giàu không hề dễ dàng như cô tưởng, nó áp đặt và căng thẳng. Càng suy nghĩ về điều đó, càng thấy đáng thương cho Khôi Nguyên. Anh có nhiều tiền nhưng lại cô đơn…
Tiếng thang máy kêu “Ting” khiến Khả Hân giật mình, rút tay về và lần này Khôi Nguyên không giữ cô nữa. Ba người bước ra khỏi thang máy, cô cúi chào:
“Tôi xin phép về phòng làm việc ạ!”
Hai người đàn ông gật đầu rồi bước đi. Khả Hân cảm thấy lòng nặng trĩu. Cô không chỉ sợ vì không biết làm thế nào để vượt qua, mà còn thương Khôi Nguyên. Cô không thể không cảm thấy lo lắng khi thấy anh phải gánh nặng lớn như vậy. Nếu mẹ anh đã nói như thế, thì việc anh cố gắng làm mẹ hài lòng chỉ khiến anh mệt mỏi hơn. Tuy nhiên, Khả Hân hiểu rằng, đây là lúc anh cần cô nhất.
Vì không muốn người trong phòng phát hiện tâm trạng của mình, Khả Hân quyết định vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa lại một chút. Sau khi rửa tay, cô nhắn tin cho Khôi Nguyên:
“Anh ơi, em chỉ yêu mình Hoàng Khôi Nguyên, chứ không phải chức danh Tổng giám đốc. Dù anh có thành công hay không, nhớ rằng luôn có Chu Khả Hân ở bên cạnh anh nhé!”
Nói xong, cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Không phải vì cô đang nói những lời ngọt ngào trong tiểu thuyết, mà là vì lúc cô sắp rơi nước mắt trước mặt mẹ anh và Thảo My, anh đã nắm tay cô và kéo đi. Anh đã truyền động lực và sự tự tin cho cô để đối mặt với mọi thứ. Khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, máy báo tin nhắn:
“Khả Hân, anh yêu em!”
Cô mỉm cười. Những từ đó lại có một sức mạnh kỳ lạ giúp cô quên đi tình huống khó khăn trước đó, và cô quay trở lại làm việc với tinh thần vui vẻ.
Trong khi đó, bà Thu Lan bực bội đóng cửa phòng Tổng giám đốc và rời đi. Thảo My thấy bà vừa ra:
“Dì về ạ? Con xin lỗi, con nghĩ dì đến để làm dì vui, không ngờ lại làm dì bực. Dì đừng bực mà ảnh hưởng đến sức khỏe ạ!”
Bà Thu Lan vuốt nhẹ lưng Thảo My:
“Con ngoan, đừng tự trách mình. Con hãy yên tâm, dì sẽ làm cho cô bé đó biến mất để Khôi Nguyên có thể tập trung hoàn toàn vào con!”
Thảo My nhẹ nhõm:
“Dì ơi, không cần đâu ạ! Chỉ cần Khôi Nguyên hạnh phúc…”
Bà Thu Lan lắc đầu:
“Con không nên lo lắng về nó. Con xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo lại nhạy cảm như vậy, tại sao nó không nhận ra điều đó? Chỉ có con mới xứng đáng làm vợ của nó, là con dâu của gia tộc họ Hoàng. Con hãy kiên nhẫn thêm một thời gian ngắn nữa, dì sẽ giải quyết hết cho con!”
Bà Thu Lan nói xong rồi đi, còn Thảo My cong môi lẩm bẩm:
“Hoàng Khôi Nguyên, anh chỉ có thể là của một mình em!”
Chiều hôm đó, Khôi Nguyên không về công ty nữa. Gần hết giờ làm việc, anh hẹn Khả Hân ra quán cà phê. Cô nói Gia Linh đi xe máy về trước, còn mình tới chỗ hẹn với anh. Đó là một quán cà phê nằm trong ngõ, khá yên tĩnh, không có nhiều khách. Khung cảnh được trang trí theo phong cách cổ điển, vừa trang trọng vừa cổ kính. Khả Hân không khó nhận ra Khôi Nguyên đang ngồi trầm ngâm trong một góc, anh cười và vẫy tay mời cô:
“Khả Hân, lại đây!”
Cô mỉm cười tiến về phía anh. Khôi Nguyên kéo ghế ngay cạnh cho cô:
“Em uống nước cam nhé!”
Khả Hân gật đầu đáp lại:
– Em dễ tính lắm, uống gì cũng được ạ! Anh gọi em ra đây có chuyện gì vậy?
Khôi Nguyên nháy mắt:
– Chuẩn bị ra mắt gia đình vợ nên hơi hồi hộp thôi!
Khả Hân hiểu rằng không phải lúc này để nhắc lại những chuyện buồn, cũng không phải lúc để đùa giỡn, nên cô chỉ cười và không biết trả lời anh như thế nào. Tuy nhiên, dường như Khôi Nguyên không còn lo lắng hay giận dữ về những chuyện trước đó nữa. Anh thoải mái ngả người ra ghế, xoay chiếc điện thoại và nói:
– Đừng lo lắng nhiều đâu! Anh nói rồi, chỉ cần em tin anh là được, người ta nói gì thì cứ nói, không cần quan tâm!
Khả Hân gật đầu nhẹ nhàng:
– Khôi Nguyên, em không muốn anh căng thẳng với gia đình.
Khôi Nguyên thở dài rồi nói:
– Với anh, họ chỉ là gia đình trên giấy tờ thôi. Dần dần em sẽ hiểu. Vì thế, bây giờ nếu họ rút hết tất cả, anh sẽ đi chân trần đấy! Nhưng anh nghĩ, việc đi một đôi Berluti vào đôi chân trần với Hoàng Khôi Nguyên còn thoải mái hơn là mang cái mác con trai họ Hoàng!
Berluti là một thương hiệu giày đắt tiền hàng đầu thế giới. Khả Hân hiểu ý của anh. Khôi Nguyên thà tay trắng xây dựng sự nghiệp hơn là phải chịu áp lực từ việc trở thành người kế thừa của gia đình họ Hoàng, phải đối diện hàng ngày với những lời đe dọa, những lệnh rút vốn và khóa tài khoản.
Khả Hân đặt sát vào ngực anh:
– Khôi Nguyên, Khả Hân yêu anh, không phải tài sản của anh. Dù anh đi xe ware Tàu hay Mercedes – Maybach Exelero, với em không quan trọng. Anh càng đơn giản, em càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn!
Trong không gian yên bình của quán cà phê nhỏ, hai người ôm nhau lặng lẽ giữa cuộc sống náo nhiệt bên ngoài.