Qua mùa giông bão Chương 64 | Chờ đợi 1 tháng
Trong sân chung cư, xe dừng lại, Khôi Nguyên chăm chú nhìn Khả Hân, rồi mới nói:
– Em à, anh có muốn lên nhà ngủ không?
Khôi Nguyên thơm nhẹ bờ môi đã đỏ ửng của Khả Hân và đùa:
– Anh để em ngủ được không? Để mai anh hôn tiếp!
Khả Hân gật đầu, mỉm cười đáp lại:
– Được rồi, mai em xin nghỉ!
Khôi Nguyên cười vang:
– Em quên ngay ý định đấy đi! Tổng giám đốc của em sắp đi công tác đấy! Em phải tận hưởng thời gian bên trai đẹp!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Thật không? Anh đi đâu? Lâu không?
Khôi Nguyên vuốt nhẹ mái tóc của Khả Hân và giải thích:
– Hai tuần nữa anh đi. Anh sang Hàn Quốc chuẩn bị cho các suất du học và triển khai dự án mới của công ty. Dự kiến sẽ làm việc khoảng một tháng.
Khả Hân mở to mắt:
– Một tháng sao?
Khôi Nguyên ôm Khả Hân vào lòng:
– Ừ, anh muốn nhét em vào va li để mang theo! Trước đây, dù anh đi mấy tháng cũng chẳng sao, nhưng lần này, anh không biết phải làm thế nào để không nhớ em!
Trong lòng ấm áp, Khả Hân ngượng ngùng:
– Anh sẽ nhớ em một mình hả?
Khôi Nguyên hôn nhẹ lên má Khả Hân:
– Nhớ em nhiều lắm. Ở nhà ngoan, đừng nghịch ngợm nghe chưa?
Khả Hân cười:
– Dạ, em biết rồi. Anh mới hay liếc mắt ấy, con gái Hàn xinh lắm!
Khôi Nguyên ôm chặt hơn:
– Ngốc, không ai xinh hơn em. Hai tuần này, anh có thể dành thời gian cho em không?
Khả Hân cười:
– Thế thì mỗi ngày chỉ còn mấy tiếng rảnh rỗi. Buổi tối em phải ở bên anh, ban ngày lại làm việc, còn thời gian nào nữa đâu?
Hoàng Khôi Nguyên đùa:
– Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi!
Khả Hân lắc đầu:
– Không được đâu! Anh biết mà!
Khôi Nguyên gật đầu:
– Anh đùa thôi. Chúng ta còn cả đời để bên nhau. Cuối tuần này, chúng ta sẽ đi mua đồ mùa đông cho Bo nhé!
Khả Hân nhẹ nhàng:
– Cảm ơn anh, luôn quan tâm đến Bo!
Khôi Nguyên nhẹ nhàng:
– Bo cũng là con anh mà. Rõ chưa?
Sau khi về nhà, Khả Hân nhìn thấy ông Khải Tâm đợi cô:
– Con xin lỗi vì đã về muộn, bố ạ!
Ông Khải Tâm mỉm cười:
– Không sao cả. Cứ thoải mái ra ngoài đi. Đừng chỉ ở nhà thôi. Có cãi nhau không?
Khả Hân lắc đầu:
– Không ạ!
Khả Hân kể về chuyện Khôi Nguyên sắp đi công tác ở Hàn Quốc cho ông nghe. Ông Khải Tâm vỗ vai cô:
– Công việc thế đấy, con phải hiểu. Cả hai em có dự định đi du học không?
Khả Hân trầm ngâm:
– Con chưa biết ạ. Trước đây thì con sẽ đi, nhưng giờ…
Ông Khải Tâm gật đầu:
– Bố hiểu, nếu con đi mấy năm, Khôi Nguyên lại chờ đợi, cô Gia Linh khác con… Thôi, nghỉ đi, mấy tuần nữa rồi tính sau!
Khả Hân vào phòng, nhưng không hiểu vì sao cô có cảm giác bất an mơ hồ không rõ…
Trước khi Khôi Nguyên sang Hàn Quốc, họ trở về ngôi biệt thự của anh. Anh không ngừng hôn cô đầy hứng khởi. Khôi Nguyên ôm chặt Khả Hân và nói:
– Anh phải nhịn cả tháng này đấy!
Khả Hân lườm anh:
– Sao biết được! Anh đào hoa quá!
Khôi Nguyên vội vã gạt bỏ chiếc áo ngoài của cô:
– Đêm nay em hãy làm hết sức, anh chỉ có thể tập trung vào công việc sau này!
Trước khi cô kịp phản ứng, Khôi Nguyên đã thay đổi ánh đèn phòng khách sang màu cam nhạt, tạo không khí ấm áp và gợi cảm. Anh hôn cô nhẹ nhàng như đang thưởng thức ly rượu đắng ngọt. Anh nói:
– Em à, anh nhớ em, dù bên em, anh vẫn nhớ…
Khôi Nguyên nháy mắt cô khiến cô không kìm được:
– Ưm…m…
Tiếng rên của Khả Hân khiến anh càng phấn khích hơn. Anh vô tư xé bỏ mọi vật cản trên cơ thể cô. Khả Hân không thể chống lại sức mạnh và tình yêu nồng cháy của anh, chỉ biết nói:
– Khôi…Nguyên…chúng ta…ở…
Anh không lên phòng ngủ, mà đặt Khả Hân xuống thảm êm ái. Anh nói:
– Anh thích cảm giác này…
Khả Hân ôm lấy anh:
– Với em, chỉ cần bên anh là đủ!
Rồi cô lần mò chiếc áo anh đang mặc. Khôi Nguyên như người mất bình tĩnh, anh vội giúp cô nhanh chóng cởi hết mọi thứ trên người mình. Cả hai lại lao vào nhau, quấn lấy nhau. Khôi Nguyên đặt những dấu hôn xanh đỏ lên người cô, mút mát bầu ngực cô. Anh luôn trân trọng từng tấc da thịt trên người cô. Mỗi lần làm tình, Khôi Nguyên luôn khiến cho Khả Hân cảm thấy cô được tôn trọng, được nâng niu. Cái cách anh vân vê nụ hoa, cách anh trêu ghẹo nơi tư mật khiến Khả Hân chẳng bao giờ ngừng rên rỉ. Cả cái cách anh ngạo nghễ đi vào trong cô, đưa cô đi từ cảm giác đắm chìm dưới vực sâu đến lênh đênh bồng bềnh nơi chốn bồng lai tiên cảnh khiến đầu óc cô mụ mị, mọi dây thần kinh như không thể điều khiển. Bên tai cô chỉ nghe tiếng va chạm của thịt da, tiếng thở hổn hển, tiếng rên đứt quãng của chính mình. Trong mắt cô chỉ thấy duy nhất hình ảnh người đàn ông đẹp như tạc với làn da màu đồng đang vào ra mãnh liệt, mạnh mẽ như chính tính cách của anh vậy. Cô chỉ biết ôm lấy tấm lưng rộng của anh mà phối hợp, mà tận hưởng cùng anh những khoái lạc cực đỉnh chốn nhân gian. Nếu ai đó hỏi tình ái là gì khiến mọi lứa đôi đều thề nguyền sống chết thì giờ đây cô đã hiểu, đó chính là cảm giác không thể tách rời, là sự hòa quyện giữa cảm xúc và xác thịt, là sự đồng điệu giữa tâm hồn và thể xác. Khôi Nguyên đang ở trong cô, mãnh liệt trong cô, những giọt mồ hôi của anh, mùi cơ thể của anh, tất cả sự nam tính của anh đang ở trong cô, mọi thứ của cả anh và cô đang giao thoa một cách tuyệt đẹp. Dòng nước ấm nóng được phóng vào người cô sau tiếng gầm của anh, đưa cô và anh đến một cảm xúc sung sướng đến khoái lạc, không thể nói nên lời.
Sau mỗi cảm xúc mãnh liệt, Khôi Nguyên luôn chăm sóc Khả Hân trước khi ôm cô vào lòng:
– Anh đã đóng dấu chủ quyền trên cơ thể em rồi đấy, em đã nghe chưa?
Khả Hân nhếch môi:
– Sau này phải mờ mấy vết đỏ đó để em được nhìn xung quanh đúng không?
Khôi Nguyên lập tức ôm cô lại:
– Em dám hả? Anh sẽ đóng dấu rõ hơn một chút!
Đêm hôm đó, họ thăng trầm qua những khoảnh khắc mãnh liệt. Khả Hân ôm chặt Khôi Nguyên và thú nhận:
– Anh à, em đã sai rồi, sai thật đấy!
Khôi Nguyên vuốt nhẹ tóc cô:
– Em sai ở đâu?
Khả Hân phản ứng:
– Em sai vì thách thức ai không nên thách!
Khôi Nguyên cười, ôm cô chặt hơn:
– Khả Hân, một tháng sẽ qua nhanh thôi, đừng nghĩ nhiều linh tinh. Anh về mà thấy em gầy đi sẽ phạt đấy!
Cô gật đầu rồi hỏi:
– Anh, Gia Linh sẽ đi du học lần này phải không?
Khôi Nguyên suy tư:
– Em, Gia Linh cần học thêm về thị trường. Còn em thì sao?
Khả Hân nhẹ nhàng:
– Em sẽ bàn với Gia Linh, chắc cô ấy sẽ đi. Em cũng muốn học, anh…chờ em được không?
Khôi Nguyên ôm cô và nói:
– Anh luôn ủng hộ mọi quyết định của em. Miễn là chúng ta yêu và tin nhau, anh sẽ chờ đợi em bất kể thời gian. Nếu nhớ em quá, anh sẽ sang Hàn Quốc thăm em, không sao cả!
Khả Hân gật đầu:
– Em muốn học để xứng đáng với anh, không muốn dựa dẫm vào anh!
Khôi Nguyên lại hôn cô và dùng dằng đưa cô về. Hôm đó, anh dẫn cô về nhà rồi đi dạo với ông Khải Tâm trước khi về. Khi ông đi lên, Khả Hân nhận thấy ông cầm một túi thuốc:
– Bố mua thuốc sao vậy?
Ông Khải Tâm cười:
– Của Khôi Nguyên đấy. Nó quên mang lên nên giờ mới đưa cho bố. Thằng nhóc, lần trước mua cho bố mẹ mà hết rồi!
Khả Hân ngạc nhiên. Cô không biết anh vẫn mua thuốc cho bố mẹ cô. Hóa ra anh không chỉ quan tâm đến cô và cu Bo mà còn chu đáo với từng người trong gia đình cô. Người đàn ông này, cô phải cố gắng và yêu anh đến đâu mới xứng đáng với anh?
Buổi sáng tiếp theo, Khôi Nguyên chỉ đến công ty để thảo luận công việc với Hải Minh và chào tạm biệt mọi người. Một số người chế giễu anh:
– Sếp nhớ mua quà đấy nhé!
– Lần này về cưới vợ rồi đấy sếp!
Anh luôn trả lời bằng cách cười hoặc đùa. Anh dừng ánh mắt ở Khả Hân, truyền tải tình cảm yêu thương trước khi ra về sân bay cùng Hải Minh.
Anh vừa ra đi, cảm giác trống rỗng bao trùm Khả Hân. Cô viết tin nhắn trên điện thoại: “Em nhớ anh ngay từ bây giờ!”. Nhưng sợ anh lo lắng, cô lại xóa tin và soạn lại:
– Anh đi cẩn thận, đừng quên mua quà cho em nhé!
Sau vài giây, tin nhắn từ anh đến:
– Chờ em nhé!
Chỉ một câu như vậy cũng đủ làm Khả Hân cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần chờ đợi một tháng thôi, cô và anh sẽ quấn quýt nhau như ngày thường…
Buổi chiều đó, khi đang say sưa làm việc, Khả Hân nghe tiếng trưởng phòng gọi:
– Khả Hân ơi, có người muốn gặp em ở ngoài đấy!
Khả Hân nhìn lên:
– Ai muốn gặp em vậy trưởng phòng?
Anh ấy lắc đầu:
– Anh cũng không biết! Phòng bảo vệ báo lên máy bàn chỗ anh, em ra cổng đi nhé!