Qua mùa giông bão Chương 65 | Cuộc đối diện đầy khó khăn
Khả Hân, đầy tò mò, bước ra khỏi phòng bảo vệ và hỏi:
– Thưa bác, có ai đến gặp em không ạ?
Bác bảo vệ gỡ kính, tươi cười đưa một tờ giấy nhỏ cho cô và nói:
– Ôi, Khả Hân à! Lúc nãy có một đứa nhỏ chạy vào và giao tờ này cho tôi, bảo rằng có người muốn gặp con!
Khả Hân hấp hối mở tờ giấy và đọc dòng chữ ngắn gọn:
– “Cô Khả Hân, tôi là mẹ của Khôi Nguyên. Tôi đang chờ cô ở quán cà phê đối diện công ty. Xin hãy đến ngay!”
Cô cảm ơn bác bảo vệ và xin phép ra ngoài. Trái tim cô bỗng đập mạnh. Trong suốt tháng qua, Khôi Nguyên không xuất hiện trước mặt cô, và Thảo My cũng không tạo ra bất kỳ khó khăn nào cho họ. Sáng nay anh đã rời đi, và buổi chiều này lại có cuộc hẹn với cô. Liệu đây có phải là một dấu hiệu không lành? Cô biết rằng một ngày nào đó, cô sẽ phải đối mặt với mẹ của anh, nhưng bất ngờ làm cô cảm thấy hơi lo lắng.
Bước chân của cô trở nên nặng nề khi chạm đến bậc cửa của quán cà phê đối diện công ty. Khả Hân cố gắng kiểm soát cảm xúc, đặt tay lên ngực, thở sâu và lấy lại bình tĩnh. Cô nhớ rằng Khôi Nguyên đã dặn cô luôn phải bình tĩnh và không nên lo lắng. Cô không thể để anh phải lo lắng cho mình. Cảm thấy đã ổn hơn, Khả Hân bước vào.
Vì đã quen biết với bác bảo vệ, Khả Hân không gặp khó khăn để tìm ra mẹ của Khôi Nguyên. Trong lúc này, quán ít khách vì đang là giờ làm việc, và mẹ anh ngồi một mình trong góc nhỏ nhìn ra phố. Phải công nhận rằng bà có vẻ đẹp rất sang trọng và quý phái, nhưng trong đôi mắt lại chứa đựng nhiều nỗi buồn, giống hệt như của Khôi Nguyên.
Khả Hân nhanh chóng tiến lại gần:
– Chào bác!
Bà Thu Lan nhìn cô gái trước mặt và chỉ vào ghế đối diện:
– Ngồi xuống đi!
Khả Hân kéo ghế và ngồi. Bà Thu Lan hỏi:
– Cô uống gì?
Khả Hân cúi đầu:
– Cháu uống nước lọc được không ạ?
Bà Thu Lan gọi phục vụ:
– Mang hai ly nước cam đến đây!
Sau đó, bà nhìn cô thẳng vào mắt và nói:
– Cô chắc cũng hiểu ra mục đích tôi gọi cô đến đây rồi đúng không?
Khả Hân trả lời lễ phép:
– Dạ, cháu không biết bác muốn nói gì với cháu ạ!
Mẹ Khôi Nguyên thở dài:
– Tôi không dám “dạy bảo” cô! Cô có biết Khôi Nguyên sang Hàn Quốc để làm gì không?
Khả Hân gật đầu:
– Dạ, cháu nghe anh ấy nói là sang đó để thảo luận về việc du học và một số dự án của công ty ạ!
Bà Thu Lan mỉm cười:
– Về việc du học, đúng thế! Nhưng về dự án mà anh ấy nói, thì… Cô có biết không, vì yêu cô, anh ấy đã bỏ rơi cô bé Thảo My – đứa bé đã được hai gia đình hứa hôn. Bây giờ nhà Triệu và nhà Hoàng đều muốn rút vốn khỏi công ty. Dù công ty này thuộc sở hữu của Tập đoàn Hàn Quốc, nhưng Khôi Nguyên đã phát triển nó và biến nó thành một công ty độc lập. Cả hai gia đình Triệu và Hoàng đều đầu tư mạnh vào đó. Nếu ông nội của Khôi Nguyên và gia đình Thảo My rút vốn, công ty này sẽ đối diện với nguy cơ phá sản, và Tập đoàn sẽ xem xét lại vai trò của Khôi Nguyên!
Khả Hân không kìm được cảm xúc:
– Cháu… cháu… không hề biết về việc này ạ!
Bà Thu Lan nhìn cô với ánh mắt mỉa mai:
– Cô chỉ biết vui chơi, không biết rằng anh ta đã phải vất vả thế nào để điều hành công ty này. Nếu không nhầm, cô mới chỉ học xong cao đẳng và đang học Đại học tại chức, làm sao có thể so sánh với Thảo My? Cô nghĩ rằng có thể dùng những lý thuyết tình yêu đó để lừa dối tôi à? Nếu Khôi Nguyên mất mọi thứ, cô còn yêu anh ta không?
Những gì bà mẹ Khôi Nguyên vừa nói, Khả Hân không biết gì về chúng. Mỗi khi gặp anh, anh luôn điềm đạm, vui vẻ và nhẹ nhàng, chưa bao giờ cô thấy anh căng thẳng. Liệu có phải vì cô lạnh nhạt hay vì anh giấu cảm xúc quá kĩ? Khả Hân ngồi thẳng trên ghế, với cốc nước cam trong tay:
– Thưa bác, những vấn đề liên quan đến công ty mà bác vừa nói, thật sự cháu không biết gì cả ạ. Nhưng tình yêu của cháu dành cho Khôi Nguyên là thật lòng. Cháu không yêu tài sản của anh ấy, cháu chỉ yêu con người anh ấy thôi ạ! Bác cũng là một người mẹ, chắc bác cũng sẽ rất vui khi thấy con mình hạnh phúc phải không ạ?
Bà Thu Lan đập bàn:
– Nói dối! Cô có tư cách gì để lên mặt tôi như vậy? Cô có tư cách gì để mang lại hạnh phúc cho con trai tôi? Chỉ có Thảo My mới có thể mang lại hạnh phúc cho con trai tôi. Nếu không có cô, bây giờ hai đứa họ đã sắp tổ chức đám cưới rồi, cô hiểu không?
Khả Hân vẫn kiên nhẫn:
– Thưa bác, nếu Khôi Nguyên thực sự yêu Thảo My, thì không bao giờ anh ấy nói lời yêu thương với cháu đâu ạ!
Bà Thu Lan chỉ thẳng vào mặt cô, giận dữ:
– Đúng là vì cô, chính cô đã đánh bại nó bằng mê hoặc. Con trai tôi suốt ngày chỉ biết công việc, cái lần đi Nha Trang, Thảo My kể với tôi rằng chính cô đã cho nó uống rượu laced và bắt nó phải chịu trách nhiệm. Tôi biết gia đình cô đi du lịch khắp nơi như dân du mục, từng lấy một người chồng tật nguyền, những kẻ đó chỉ dùng ma thuật để làm cho con trai ngu ngốc của tôi mê mệt như vậy!
Hai bàn tay của Khả Hân đã nắm chặt, cô nhắm mắt, cố hít thở sâu và nói:
– Thưa bác, việc này không liên quan gì đến gia đình cháu ạ! Quê cháu cũng ở miền Bắc, và vì hoàn cảnh mới phải di cư khắp nơi, nhưng chúng cháu không bao giờ sử dụng mưu mẹo để đạt được mục đích ạ. Chúng cháu có thể nghèo, nhưng chúng cháu không hèn nhát ạ!
Bà Thu Lan cười khẩy:
– Tôi không xa lạ với ngôn từ của cô. Lừa dối để đi du học, sau đó sống ẩn dật để trốn tránh, phản bội công ty, dùng mưu mẹo để gạt gẫm một người Hàn Quốc tham lam, và sau đó đổi đời. Một số khác như cô, lừa dối các đại gia Việt như con trai tôi để nuôi sống nhóm người hàng lũ của cô. Tôi nói cô nghe, Khôi Nguyên ngốc nghếch nên mới bị cô lừa.
Khả Hân cảm thấy tức giận. Cô có thể chịu khó nhưng không thể chịu sự bôi nhọ, không thể để gia đình cô bị xúc phạm như vậy. Đây không phải là lúc dễ bị tổn thương, Khả Hân nhìn thẳng vào bà Thu Lan:
– Thưa bác, những điều bà nói không chính xác ạ! Dù có thế giải thích, bà vẫn không tin, nhưng cháu yêu Khôi Nguyên hoàn toàn không phải vì lợi ích vật chất ạ. Cháu không biết tại sao bà lại không ưa cháu, nhưng không thể vì bị ghét mà bà có thể vu oan cho người khác được ạ!
Bà Thu Lan cười phá lên:
– Người ta thường nói người học vấn cao thì ăn nói lịch thiệp, còn người học kiểu “chắp học, vá học” thì cãi lẫn nhau nhem nhẻm. Tôi không trực tiếp gặp cô ở phòng kinh doanh, nhưng lại giao nhiệm vụ cho một người đến từ phòng giày đưa giấy cho bảo vệ mời cô ra ngoài, nhằm bảo toàn danh dự của cô, thế mà cô vẫn không ngừng lên tiếng!
Khả Hân hiểu rằng mẹ của Khôi Nguyên đang so sánh cô với Thảo My. Thảo My luôn làm cho mẹ anh hài lòng bằng sự tử tế và lịch sự của mình, chẳng bao giờ gây phiền lòng. Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh và bất ngờ khiến Khả Hân không thể phản ứng kịp. Cô nhấn chặt ly nước cam và cúi đầu một chút để lấy lại bình tĩnh:
– Thưa bác, cháu chỉ muốn chia sẻ tình cảm của mình, mong bác thông cảm cho cháu!
Bà Thu Lan thở dài:
– Thực sự, tôi cũng không phải là người thù địch. Bác biết đấy, công ty này không phải là cái gì đó nhỏ bé, nếu có vấn đề gì xảy ra, hàng trăm người sẽ bị ảnh hưởng. Gia đình họ sẽ phải trải qua những thời kỳ khó khăn ra sao? Công sức của Khôi Nguyên suốt thời gian qua sẽ trở nên vô ích. Cho dù cô yêu anh ấy thật lòng, liệu cô có thể nhìn thấy người mình yêu phải đối mặt với nguy cơ phá sản chỉ vì cô níu giữ tình yêu ích kỷ của mình không? Hay cô sẽ hy sinh bản thân để người mình yêu đạt được thành công?
Khả Hân im lặng. Rõ ràng, cô nhận ra mình đang trong tình cảnh giống như nữ chính trong những câu chuyện tình cảm, bị mẹ của nam chính ép buộc, bắt rời xa con trai của họ. Câu chuyện về “hy sinh sự nghiệp để giữ tình yêu” luôn đưa đến kết cục là sự chia ly của hai nhân vật chính trong nỗi đau suốt nhiều năm. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp đẽ như trong truyện đâu chứ??
Giọng của bà Thu Lan lại vọng lên:
– Vì thế, Khả Hân à, hãy suy nghĩ kỹ càng. Khi công ty có cơ hội cho đi du học, tôi biết rằng đó là ước mơ của nhiều bạn gái. Về mặt cá nhân, tôi không quan tâm đến em của cô, nhưng về mặt công việc, quá khứ của cô, tôi không muốn nhắc lại. Là một người phụ nữ, tôi thật sự cảm thông đấy! Cô hãy tự tin đi học, có bằng cấp đàng hoàng, khi đó, cô có thể ở lại Hàn Quốc hoặc quay lại công ty với vị trí vững chắc. Tôi thấy trưởng phòng kinh doanh khen ngợi cô có năng lực và chăm chỉ trong công việc, biết đâu sau này, cuộc sống của cô sẽ tốt đẹp hơn?
Khả Hân nhẹ nhàng:
– Dạ, cháu sẽ tiếp tục học, bác ạ. Dù không có lời khuyên của bác, cháu cũng sẽ không dừng lại vì thời đại này cần chúng ta phải học hỏi ạ!
Mẹ của Khôi Nguyên gật đầu:
– Cô nghĩ đúng rồi! Cứ học đi, đừng nghĩ đến việc phụ thuộc vào đàn ông để sống sót, thật xấu hổ! À, trưởng phòng kinh doanh cũng chưa lập gia đình, tôi có thể giới thiệu cho cô, có lẽ công ty sẽ có một cặp đôi mới đấy nhỉ?
Khả Hân cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Có lẽ có điều gì đó làm cô cảm thấy khó chịu ở đây, khiến cho cô không thể nào thở được. Sao mẹ của Khôi lại nói những điều như vậy với cô chứ? Cố gắng giữ bình tĩnh, Khả Hân nói:
– Thưa bác, cháu nghĩ rằng việc tìm kiếm hạnh phúc gia đình là một duyên số, bác không cần phải mai mối cho cháu ạ!
Bà Thu Lan nghiêm túc:
– Nhưng chắc chắn rằng, cô phải tránh xa con trai tôi, cô và anh ấy không bao giờ hợp nhau!
Khả Hân nhìn vào phụ nữ trước mặt:
– Xin bác cho cháu biết, vì sao bác lại không ưa cháu?
Bà Thu Lan mỉm cười:
– Vì cô không xứng đáng để yêu con trai tôi. Một người phụ nữ đã trải qua nhiều cuộc hôn nhân, bị mê hoặc và lừa dối như cô không phù hợp với anh ấy. Nếu cô thật sự yêu anh ấy, hãy suy nghĩ cho sự nghiệp của anh ấy. Kết hôn với Thảo My, anh ấy sẽ có mọi thứ, củng cố vị thế của mình, hay cô sẽ tiếp tục ôm một tình yêu để anh ấy sống trong lo lắng, lo toan về tài chính?
Khả Hân hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Thưa bác, bác có chắc chắn anh Khôi Nguyên sẽ thực sự hạnh phúc khi ở bên chị Thảo My không ạ?
Bà Thu Lan hơi khựng lại một chút, đáy mắt lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi quay lại vẻ ban đầu:
– Tất nhiên, khi vật chất đầy đủ, ắt sẽ có hạnh phúc. Trong vòng một tháng này, tôi nghĩ cô nên chọn làm thời gian cắt đứt với Khôi Nguyên. Tôi cũng sẽ tạo điều kiện cho Thảo My gần gũi con trai tôi hơn nữa. Đàn ông mà, cô đơn rồi cũng quen và cũng quên cả thôi. Nó còn có gia đình, dòng tộc bạn bè và cả Thảo My nữa, cô không phải lo. Tôi tin rồi Khôi Nguyên sẽ hiểu ai mới là người phù hợp với nó, với cô, chỉ là cơn say nắng mà thôi!
Rồi bà Thu Lan lấy trong túi xách ra một phong bì khá dày đẩy về phía cô:
– Cô đừng nghĩ tôi bồi thường điều gì cho cô vì cô cũng chẳng con trong trắng khuê các để tôi phải áy náy. Số tiền này là lộ phí đi đường, sau này sẽ giúp cô lúc mới sang Hàn Quốc thôi, xem như tình cảm riêng tôi dành cho cô!
Khả Hân đẩy chiếc phong bì lại phía bà và lắc đầu:
– Cảm ơn bác, cháu tự lo được ạ. Cháu đã nói không đến với anh Khoi Nguyên bằng vật chất mà bác! Còn tấm lòng của bác, cháu cũng xin nhận bằng tấm lòng ạ! Xin phép bác cháu về làm việc ạ!
Nói rồi, cô đứng dậy cúi chào và rảo bước đi. Thế nhưng, cô vừa đi được hai bước thì một giọng nói khác vang lên:
– Không vì vật chất, thế căn hộ chung cư cả nhà cô đang ở là cái gì?