Qua mùa giông bão Chương 66 | Ganh ghét
Khả Hân bất ngờ nhìn lên khi thấy Triệu Thảo My đứng ngay trước mặt, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt đầy ánh sáng như đang thâm nhập vào tâm trí cô. Từ cử chỉ của Thảo My, Khả Hân hiểu rằng cô đã biết về việc Khôi Nguyên mua căn chung cư cho gia đình cô. Cô nhận ra điều này không phải là điều khó khăn đối với một người giàu có và có nhiều thời gian như Thảo My nếu cô ấy muốn tìm hiểu. Điều mà Khả Hân từng lo lắng, điều khiến cô tức giận về hành động của Khôi Nguyên, giờ đây lại diễn ra trước mắt cô. Nhưng anh ấy đã sang Hàn Quốc, không ở bên cạnh để bảo vệ cô lúc này. Nghĩ về điều này, Khả Hân nhẹ nhàng mỉm cười và nói:
– Xin lỗi chị Thảo My, nhưng căn hộ đó là món quà sinh nhật mà anh Khôi Nguyên tặng cho bố tôi!
Khả Hân dự định rằng Thảo My sẽ phản ứng bằng cách la mắng hoặc tấn công cô, nhưng không ngờ rằng cô lại rơi nước mắt và nói khó khăn:
– Nếu em không lúc nào cũng nói rằng cần một tổ ấm để ổn định cuộc sống, liệu anh ấy có làm như vậy không? Em có biết em lo lắng cho công ty, cho sức khỏe của anh Khôi Nguyên không? Mỗi đêm em nghĩ về việc anh ấy thức đêm để làm việc cho công ty, trong khi em chỉ biết tận hưởng, em có biết lòng đau của em không? Anh ấy không cần phải yêu em, nhưng em không thể chấp nhận Khôi Nguyên ở bên cạnh một người như em, không có tình cảm!
Khả Hân đang ngạc nhiên trước sự biểu hiện không dễ hiểu của Thảo My thì một giọng nói từ phía sau truyền đến:
– Thảo My, con yên tâm đi, mẹ hiểu con mà. Con lo cho anh ấy, yêu anh ấy, dẹp điều đó, mẹ hiểu rồi. Khôi Nguyên cũng sẽ hiểu tấm lòng của con. Mẹ ở đây, con cứ yên tâm đi, mẹ đã nói rồi, dù sao con cũng là con dâu của mẹ và chỉ có con mới xứng đáng với con trai mẹ!
Ồ, có lẽ Thảo My đã diễn tập vì mẹ của Khôi Nguyên ở đây. Khả Hân chưa kịp phản ứng thì cô lại lên tiếng:
– Mẹ, em xin lỗi, em biết mình vừa nói hơi thiếu lịch sự, nhưng em thực sự…
Cô nàng giữ nguyên tư thế, mẹ của Khôi Nguyên vội vàng đứng dậy, ôm Thảo My vào lòng:
– Mẹ hiểu mà, con tròn, mẹ yêu con. Tất cả đã qua rồi!
Thảo My cảm thấy đau lòng:
– Con đến đây vì nghe mẹ nói mẹ ghé qua, chẳng ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của mẹ và cô ấy, con không có ý đâu ạ!
Mẹ của Khôi Nguyên vỗ về vai Thảo My:
– Ừ, con có học vấn như vậy thì không nên nghe lén chuyện của người khác. Không sao đâu, đừng buồn nữa con!
Khả Hân nắm chặt hai bàn tay, cô đã như đang xem một vở kịch. Thảo My đã lên kế hoạch với mẹ của Khôi Nguyên để tạo ra một bức tranh không công bằng cho cô, và giờ cô ta đã trình diễn một cách hoàn hảo. Dù sao, cô cũng không thể tỏ ra mềm lòng với họ, Khả Hân nói:
– Chị Thảo My, trước đây, bố tôi thường dạy rằng một chiếc áo đẹp và đắt tiền, khi khoác lên một thân hình không được sạch sẽ, thì không thể toát lên cái đẹp. Anh Khôi Nguyên cũng nói với tôi, một con người sạch sẽ, dù mặc áo phức tạp cũng là hoàn hảo. Bây giờ tôi hiểu, vẻ ngoài không thể che đậy bản chất bên trong!
Tiếng khóc của Thảo My trở nên to hơn:
– Khả Hân, em nghĩ rằng chị xấu xa, ngay cả khi mặc đẹp, thì cũng không làm được gì sao? Chị yêu Khôi Nguyên, lo cho anh ấy, không phải là điều sai chứ?
Khả Hân không đáp lại mà chỉ cúi đầu chào:
– Dạ, đó chỉ là suy nghĩ của em thôi ạ. Cháu xin phép bác, cháu đi trước đây!
Sau khi nói xong, cô quay lưng bước về phía cửa, vẫn nghe thấy phía sau tiếng trách móc của Thảo My và âm thanh dỗ dành của mẹ Khôi Nguyên.
Ra khỏi quán cà phê, Khả Hân thở dài một hơi trước khi mệt mỏi bước về công ty. Cô nghĩ rằng cuộc gặp này không nên thông báo cho anh. Công việc của anh ấy đã đủ căng thẳng, không cần thêm những phiền muộn. Cảm giác ấy làm cho cô muốn giữ cho cuộc trò chuyện của họ luôn vui vẻ và nhẹ nhàng! Lấy lại tinh thần, cô tiếp tục công việc của mình vào buổi chiều.
Khả Hân về nhà cảm thấy vui vẻ hơn một chút vì cô không muốn những lo âu ở bên ngoài ảnh hưởng đến không khí gia đình. Mọi người trong nhà biết rằng Khôi Nguyên đang đi công tác, vì vậy họ cố gắng làm cho Khả Hân vui vẻ hơn.
Khoảng tám giờ tối, sau khi ăn tối, Khả Hân nhận được cuộc gọi video từ Khôi Nguyên:
– Em đang làm gì đó nướng không?
Khả Hân mỉm cười:
– Em vừa ăn xong, đợi anh gọi đây. Anh có mệt không?
Khôi Nguyên lắc đầu:
– Không mệt, chỉ cảm thấy buồn và nhớ em thôi.
Nước mắt cứ tràn dọc theo mi mà Khả Hân vội quay đi để che giấu. Cảm giác nhớ và những bực tức từ cuộc trò chuyện trước đó khiến cô muốn chia sẻ hết mọi thứ với anh, nhưng lại nín lặng giữ lại. Cô chỉ hỏi:
– Công việc của anh có ổn không? Các dự án mà anh đã nói… có gặp vấn đề gì không?
Khôi Nguyên cười:
– Sao thế? Em lo anh nuôi sống mẹ con em à? Em chỉ cần ăn ngon ngủ kỹ và đợi anh về, mọi thứ đều ổn!
Vì những lời từ mẹ anh nên cô muốn hỏi, nhưng có vẻ như Khôi Nguyên chỉ muốn giữ những vấn đề khó khăn cho riêng mình. Vì vậy, Khả Hân chỉ có thể an ủi anh:
– Vậy thì Khôi Nguyên phải cố gắng để sớm trở về với Khả Hân nhé!
Anh gửi một nụ hôn qua màn hình điện thoại, còn cô thì vội vàng nói:
– Anh nên đi ngủ sớm, bên đó đã quá mười giờ rồi phải không? Có lạnh không?
Khôi Nguyên cười:
– Không có em bên cạnh, thì ở đâu cũng thấy lạnh hết!
Khi cúp điện thoại, cô ôm điện thoại vào lòng, trái tim nhỏ bé của cô bỗng cảm thấy một loạt cảm xúc lạ lẫm – một chút thương cảm, một chút lo sợ, và một chút hoang mang. Tình yêu và nỗi nhớ tràn ngập trong cô khiến mọi cảm xúc trở nên hỗn loạn. Cô không biết phải làm gì trong lúc này, nhưng cô không muốn để bố mẹ và Khôi Nguyên lo lắng về mình.
Sáng hôm sau, Khả Hân đến công ty với đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ. Tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn một chút khi đọc những tin nhắn yêu thương từ Khôi Nguyên. Với hai giờ chênh lệch giữa Hàn Quốc và Việt Nam, khi anh đi làm thì cô vẫn đang ngủ. Những tin nhắn ấy giúp Khả Hân quyết tâm tập trung vào công việc của mình, và cô cũng không muốn để tâm trạng cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Trong lúc say sưa làm việc, điện thoại cô báo tin nhắn từ một số lạ:
– Tôi cảnh báo bạn, nếu cái gì đã thuộc về tôi thì đừng có mơ mà chạm vào, hiểu chưa?
Dù không biết đó là số điện thoại của ai, nhưng giọng điệu trong tin nhắn có vẻ giống với của Triệu Thảo My. Tin nhắn đó như một lời cảnh báo, nhưng Khả Hân không sợ hãi. Trước đây, cô lo sợ rằng mẹ của anh sẽ hiểu lầm cô và làm phiền mối quan hệ của họ, nhưng giờ đây, cô hiểu rằng dù cô có cố gắng đến đâu, thì ý kiến của bà ấy về cô cũng không thay đổi. Trong mắt của mẹ của Khôi Nguyên, cô là người nghèo, và nếu là người nghèo thì sẽ bị coi thường, sẽ sử dụng mọi cách để bước vào gia đình giàu có. Bất kể cô làm gì, dấu chân của cô cũng sẽ bị vấy bẩn sàn nhà của họ. Và với bà ấy, còn có Triệu Thảo My, một người mà đủ sức khiến cho các ngôi sao nổi tiếng phải ghen tỵ. Vì thế, cô lựa chọn im lặng, im lặng để yêu anh, để ở bên cạnh anh. Nếu tình yêu của họ thật sự là duyên số, thì mọi rào cản sẽ được vượt qua. Nhưng nếu duyên số của họ bị che lấp bởi vật chất và thủ đoạn, thì tất cả cũng chỉ là hư vô. Nghĩ vậy, Khả Hân không trả lời tin nhắn và tiếp tục làm việc.
Gần trưa hôm đó, trưởng phòng kinh doanh gọi Khả Hân:
– Khả Hân à, em đã xong việc chưa? Có thể đi cùng anh sang công ty C để bàn kế hoạch kinh doanh sắp tới được không?
Với tư cách là người mới, cô rất nhiệt tình. Dự án với công ty C đã được chuẩn bị từ khi Khôi Nguyên chưa đi công tác, và bây giờ đang bước vào giai đoạn thực hiện hợp đồng, vì vậy phòng kinh doanh cần theo dõi tiến độ đó. Khả Hân gật đầu:
– Dạ được ạ!
Khả Hân sắp xếp tài liệu trên bàn và đi cùng trưởng phòng đến công ty C. Khi xong việc, đã đến giờ ăn trưa nên anh trưởng phòng mời cô đi cùng ăn cơm. Khả Hân từ chối:
– Dạ thôi ạ, em về công ty ăn cùng Gia Linh cho vui anh ạ!
Trưởng phòng kinh doanh cười:
– Em có sợ người yêu nhìn thấy hay sao mà có vẻ ngần ngại thế? Thật sự, em đã vào làm việc gần hai tháng rồi mà công việc quá bận, chúng ta chưa có dịp chào hỏi nhau, mời em đi ăn cơm cũng khó vậy à?
Khả Hân suy nghĩ và cảm thấy mình có thể quá cảnh giác. Anh ta là trưởng phòng của cô, cũng rất nhiệt tình, vui vẻ và tận tụy với nhân viên. Cô cũng đã nhờ anh ta giúp đỡ nhiều lần, vậy mà thậm chí một bữa cơm cũng là điều khó khăn. Vì vậy, cô gật đầu:
– Dạ không đâu anh ạ, người yêu em không phải là người ghen tức đâu ạ! Chúng ta đi thôi anh!
Anh trưởng phòng lại cười:
– Nói như vậy là để anh biết Khả Hân đã có người yêu rồi, anh không nên có suy nghĩ lạc quan phải không?
Khả Hân cúi đầu:
– Dạ, chắc anh cũng đã có người yêu rồi phải không ạ? Anh như vậy chắc không thiếu cô gái nào muốn làm vợ của anh nhỉ?
Anh nhìn sang Khả Hân:
– Ừ, chúng tôi đã yêu nhau được hai năm rồi. Cô ấy đã tốt nghiệp đại học và đang du học ở Hàn Quốc, sau này sẽ quay về công ty của chúng tôi đấy! Hai gia đình cũng đã gặp nhau rồi, chỉ còn chờ cô ấy về và tổ chức đám cưới thôi!
Khả Hân nhẹ nhõm:
– Ồ, vậy mà giữ kín thế!
Trưởng phòng kinh doanh cười lớn:
– Không, vì em mới vào nên chỉ có một số người trong phòng biết về cô ấy thôi. Trên công ty thì không ai biết. Vậy nên em đừng lo lắng khi đi cùng anh nhé!
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, anh trưởng phòng rất lịch thiệp và gần gũi với cô, như một anh trai với em gái.
Khi ra khỏi nhà hàng, hai người đứng chờ nhân viên đưa xe cho anh trưởng phòng thì bất ngờ một chiếc xe phân khối lớn lao thẳng vào Khả Hân. Cô chỉ kịp mở to mắt, miệng há ra nhưng không thể kêu lên. Đúng lúc chiếc mô tô tiến sát, một lực kéo Khả Hân về phía sau. Một cảm giác hoảng sợ lướt qua, Khả Hân thấy mình đang được anh trưởng phòng ôm chặt. Cô run sợ và hốt hoảng khi nghe tiếng anh ấy quát:
– Đi bộ kiểu gì đấy hả?
Anh chàng đi mô tô đội chiếc mũ bảo hiểm kín đầu, loại xe và mũ này dành cho các tay đua, mắt anh ta đeo kính nên không thể nhìn rõ khuôn mặt. Anh ta quay lại nhìn Khả Hân và anh trưởng phòng rồi rồ ga phóng xe đi. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài phút nhưng khiến Khả Hân tái mặt và run rẩy mãi. Một lúc sau, cô vẫn giật mình khi nghe trưởng phòng hỏi:
– Khả Hân, em có sao không?
Lúc này cô mới nhận ra rằng họ đang ở trong tư thế không được minh bạch cho lắm. Cô vội đứng ra và lắp bắp:
– Dạ… không… không… ạ, em… chỉ hơi sợ thôi ạ!
Trưởng phòng lẩm bẩm:
– Các thanh niên bây giờ thấy cuộc sống như phim hay trò chơi của họ vậy à? Suýt nữa đã đâm chết người kia!
Nhân viên nhà hàng cũng chạy ra hỏi han cô nhưng quả thật là người cô không hề xây xát tý gì vì chiếc xe chưa đụng vào cô. Khả
Hân cúi đầu:
– Cảm ơn anh, nếu không có anh…
Trưởng phòng lắc đầu:
– Em không sao là tốt rồi, em mất miếng da nào, anh ân hận chết mất!
Nói rồi, hai người cùng lên xe về công ty.
Tối hôm đó, sau một ngày họp hành căng thẳng với Tập đoàn, Hoàng Khôi Nguyên day day thái dương, tắm táp rồi cố lấy lại vẻ mặt tươi tắn để gọi về cho Khả Hân. Tuy nhiên, vừa mở điện thoại, anh nhìn thấy một tệp tin được gửi tới từ một tào khoản zalo lạ. Vừa bấm vào xem, anh ngỡ ngàng khi thấy một loạt ảnh chụp Khả Hân và trưởng phòng kinh doanh đang ôm ấp nhau rất tình cảm ngay trước cổng một nhà hàng khá sang trọng….
Hai cánh tay của Khôi Nguyên buông thõng xuống..