Qua mùa giông bão Chương 68 | Điều cuối cùng mà cha để lại
Khả Hân đứng trước cổng công ty, tâm trạng rối bời với những gì vừa nghe. Sáng nay còn vui vẻ, bố cô còn cười nói bình thường, nhưng giờ đây, tình hình lại đảo lộn đến kinh hoàng. Tiếng bác bảo vệ gọi vang khiến Khả Hân bất ngờ trở mình. Bác hỏi với vẻ quan tâm:
– Khả Hân ơi, có chuyện gì vậy? Điện thoại của cháu hỏng rồi à?
Khả Hân nhìn bác ấy một cách ngơ ngác, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại vỡ tan tành trên nền đất và khóc nức nở:
– Ông ơi… cháu… cháu… phải về… bố cháu… nhập viện ạ…
Bác bảo vệ dường như hiểu ra chút ít về tình hình, ôm Khả Hân và nói:
– Bình tĩnh đi cháu, Gia Linh cũng sẽ đi cùng cháu đúng không? Mọi thứ sẽ ổn thôi, đừng lo quá!
Khả Hân vội chào bác và chạy vào thông báo cho Gia Linh, xin phép nghỉ ngày để đến bệnh viện. Khi cả hai chị em lao tới phòng cấp cứu của bệnh viện X, bà Diễm Lan đang ngồi trên ghế đợi cùng anh Thế Sơn, gương mặt đau đớn đến thất thần. Khả Hân chạy lại và nắm tay mẹ:
– Mẹ ơi, chuyện gì vậy? Sao bố lại ở trong đó ạ?
Bà Diễm Lan không kìm được nước mắt:
– Khả Hân à, bố con đã mắc bệnh tiểu đường hơn hai năm nay rồi, mặc dù đã kiêng khem, tập thể dục và uống thuốc đều đặn nhưng giờ đã có biến chứng. Hai tháng qua, ngoài thuốc của bệnh viện, Khôi Nguyên thường gửi thuốc từ nước ngoài về giúp bố. Nhưng sáng nay, sau khi đưa cậu Bo đi học, ông ấy bỗng ôm ngực khó thở, nên mẹ đã đưa bố vào đây ngay.
Khả Hân thất lặng. Bố cô mắc bệnh hơn hai năm mà cô không hề hay biết. Suốt thời gian qua, sau khi lập gia đình, sinh con, mọi thứ diễn ra xung quanh chỉ là cô bận rộn với công việc, và chỉ có bố luôn âm thầm ở bên cạnh, lo lắng cho cô. Cô nhận ra rằng, cô đã lơ đi những biểu hiện của sự già nua của ông, không để ý tới mái tóc bạc thêm, làn da sạm đi và ông ngày càng yếu đuối. Mỗi khi cô nhắc ông đi khám sức khỏe, ông luôn phản đối rằng, do tuổi già và cân nặng của ông sẽ dễ mắc bệnh. Cô không ngờ ông lại giấu kín tình trạng sức khỏe của mình, và cả Khôi Nguyên cũng không tiết lộ cho cô. Nhớ lại những điều này, cô cảm thấy hối hận và ân hận. Cô yêu thương bố, và cô cảm thấy nợ ông quá nhiều, nợ cả người đàn ông mà cô yêu.
Một hồi sau, cánh cửa của phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Ông bác sĩ đi ra với khuôn mặt mệt mỏi. Bà Diễm Lan và Khả Hân vội chạy lại:
– Bác sĩ, bố của tôi sao rồi ạ?
Vị bác sĩ thở dài và nói:
– Bố của bạn mắc bệnh tiểu đường nhưng có biến chứng sang tim mạch. Sáng nay, ông ấy đã gặp cơn nhồi máu cơ tim. Mặc dù đã cố gắng cứu chữa nhưng tình hình không lạc quan lắm. Gia đình nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Bà Diễm Lan ngồi sụp xuống đất. Khả Hân và Gia Linh chỉ biết im lặng, túm chặt lấy nhau. Mọi thứ diễn ra như một cơn ác mộng không thể tin nổi.
Thế Sơn, với sự điềm tĩnh của mình, lên tiếng:
– Vậy… bây giờ, bố tôi có thể chịu đựng được đến khi nào? Gia đình tôi sẽ hỗ trợ bác sĩ mọi cách, tiền bạc không quan trọng, quan trọng là bố tôi được sống…
Cả Khả Hân lẫn Thế Sơn, nhìn lại những gì ông đã làm cho họ, lòng con người bỗng tràn ngập sự đau đớn. Ngày Thế Sơn gặp tai nạn, ông đã thức trắng nhiều đêm liền. Rồi chính ông đã dẫn Thế Sơn đi chữa bệnh khắp nơi, từ miền Nam đến miền Bắc, thậm chí sang Trung Quốc. Ông vừa làm việc vừa lo lắng, vừa tìm kiếm phương thuốc cho con. Nếu không có ông, có lẽ Thế Sơn đã không còn ở đây nữa, hoặc chỉ là một người sống trong bóng tối không hơn không kém. Lòng biết ơn ấy, làm sao Thế Sơn có thể trả đủ?
Bác sĩ lắc đầu:
– Chúng tôi không thể đưa ra thời gian cụ thể được vì sức khỏe của bệnh nhân đang yếu dần. Tinh thần ông vẫn ổn, nhưng cơ thể đã mệt mỏi. Hiện tại, chỉ nhờ máy móc mà tình trạng của ông ổn định. Chúng tôi sẽ chuyển ông sang phòng hồi sức tích cực. Gia đình cần ở bên cạnh, sẵn sàng phản ứng ngay khi cần thiết.
Hải Minh nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập viện và cùng mọi người đưa ông Khải Tâm vào phòng. Sau khi sắp xếp xong, anh quay lại với Khả Hân:
– Khả Hân, Gia Linh, cô em cần bình tĩnh để bác sĩ có thể điều trị cho anh trai. Tôi phải về họp, nghe tin vội chạy đến đây. Công việc thì cứ để tạm nghỉ đi, anh sẽ báo tin cho Khôi Nguyên!
Khả Hân lắc đầu, tay run rẩy:
– Không cần anh ạ, anh ấy đang căng thẳng quá rồi! Hải Minh thở dài:
– Đúng lúc như thế này lại không có anh ấy ở nhà. Nhưng em đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi!
Khả Hân hiểu rằng Hải Minh đang cố gắng an ủi cô. Mọi chuyện đang rối ren – công việc đang bộc lộ vấn đề, mẹ cô đang cấm cô liên lạc với Hải Minh, bố cô lại nằm trên giường bệnh, không biết sống chết… Tất cả những gì xảy ra làm cho Khả Hân không thể phản ứng kịp. Cô im lặng, cúi đầu:
– Em hiểu rồi! Anh đừng nói gì cho Khôi Nguyên biết nhé! Đừng làm anh ấy lo lắng thêm!
Nhìn bố Khải Tâm nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, bị mắc nội khí quản để thở, Khả Hân cảm thấy lòng đau như bị xé toạc. Cô ước mình có thể thay ông gánh chịu mọi cơn đau ấy, giá như người nằm ấy là cô thì có lẽ cô sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Bà Diễm Lan, mái tóc đã điểm bạc, đang lau đi lau lại trên thân hình người chồng mà bà yêu thương nhất, người đã dành cả cuộc đời để yêu thương, bảo vệ và chở che cho mẹ con bà. Mấy năm qua, bệnh tình của ông ngày càng trở nên nặng nề, chỉ có một mình bà biết. Ông yêu cầu bà giấu kín trước mắt các con. Thế Sơn vừa mới ổn định, Khả Hân lại phải đối mặt với quá nhiều biến cố, Gia Linh bận rộn với việc học, nên hai ông bà luôn dành những khoảnh khắc vui vẻ bên con cháu và bên nhau. Dù biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng lúc này, khi bà lau những giọt nước mắt trên thân hình của người chồng, lòng bà vẫn không muốn tin vào sự thật. Những giọt nước mắt vừa rơi đã được bà lau đi, bởi bà không muốn cho mình phải yếu đuối. Ông Khải Tâm luôn mạnh mẽ và động viên bà phải bản lĩnh, bà không thể khóc lúc này được. Với bà, ông mãi mãi là một hình ảnh mạnh mẽ, như lúc họ gặp nhau trên chiếc sà lan – đẹp đẽ và mạnh mẽ.
Chiều buông, chỉ số sinh tồn của ông Khải Tâm dường như ổn định hơn. Ông từ từ mở mắt và nhìn quanh, thấy vợ con đứa nào cũng dòng nước mắt tuôn trào từ hốc mắt. Ánh mắt ấy chứa đựng biết bao nỗi lo lắng, tiếc nuối và yêu thương. Ông nuối tiếc vợ yêu thương, mẫu mực, bây giờ ai sẽ ở bên bà sớm chiều? Ông nuối tiếc khi nhìn thấy con cái đã lớn nhưng ông vẫn chưa thể làm hết trách nhiệm cha mẹ. Ánh mắt ấy đầy nỗi niềm, khiến Khả Hân đau đớn không thể tả. Cô nắm lấy bàn tay ốm yếu của ông và run run hỏi:
– Bố… bố có mệt không ạ?
Nhưng người bố của cô chỉ lắc đầu nhẹ. Ông vẫn kiên cường, không bao giờ than phiền, không bao giờ muốn trở thành gánh nặng cho ai. Người đàn ông ấy luôn mạnh mẽ, vĩ đại ngay cả khi nằm trên giường bệnh.
Bỗng nhiên, khuôn mặt ông trở nên tái nhợt, ông Khải Tâm thở nhanh hơn, đôi mắt tràn đầy tiếc nuối, tay kia giơ lên. Bà Diễm Lan vội nắm chặt lấy tay ông:
– Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà!
Thế Sơn hét lên:
– Bác sĩ! Bác sĩ!
Chỉ trong hai giây, phòng đầy người mặc áo blouse trắng. Hải Minh vừa kịp về, cu Bo cũng chạy vào:
– Có chuyện gì vậy?
Bác sĩ trưởng ban sáng cấp cứu cho ông Khải Tâm nói:
– Gia đình ra ngoài đi!
Qua cửa kính, Khả Hân thấy các bác sĩ đang cố gắng cứu chữa bố:
– Bệnh nhân mất ý thức, nhịp tim giảm, huyết áp thấp, có nguy cơ sốc tim!
– Tiến hành sốc điện!
Khả Hân dựa vào cửa kính run rẩy, mắt ướt nhòe, mẹ cô cũng không kém phần lo lắng. Các dây dợ, máy móc cứ liên tục hoạt động trên người bố:
– Sốc điện lần 1!
– Sốc điện lần 2!
– Sốc điện lần 3!
Mỗi lần bác sĩ hô, ông bắt đầu hồi phục, nhưng chỉ số sinh tồn vẫn giảm dần, khiến Khả Hân dần chìm vào tuyệt vọng. Sau ba mươi phút, vị bác sĩ bước ra và lắc đầu:
– Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thành công. Bệnh nhân quá cao tuổi, bị nhồi máu cơ tim nặng, rất khó để cứu chữa. Gia đình vào gặp ông lần cuối đi! Ông chỉ còn tính bằng phút thôi!
Khả Hân nhìn vị bác sĩ, rồi lao vào phòng, nắm chặt tay ông Khải Tâm:
– Bố… không, bố không được rời xa con, đừng bỏ con bố ơi…
Ông Khải Tâm nhìn lượt những người thân yêu, cố gắng nói nhưng không phát ra tiếng. Khả Hân đặt tai gần miệng ông. Một tay ông nắm chặt tay bà Diễm Lan, một tay ông ôm chặt tay cu Bo yêu thương. Miệng ông cố thì thầm vào tai Khả Hân:
– Đừng… xa… Khôi… Nguyên…
Ánh mắt ông lại nhìn mọi người, rồi đầu nhẹ nhàng gật gù và hai bàn tay từ từ nới lỏng, buông ra. Đôi mắt nhân hậu ấy khe khẽ nhắm lại, dòng nước mắt cuối cùng vẫn rơi từ khóe mắt. Khả Hân gục đầu xuống ngực bố:
– Không, không bố ơi. Bố không thể rời đi được. Con xin bố, mở mắt ra nhìn con đi bố ơi…
Gia Linh hét lên:
– Bố, bố đã hứa chờ con lấy chồng mà, bố dậy đi bố…
Thế Sơn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhăn nheo, lạnh lẽo của người bố yêu quý:
– Con xin lỗi bố!
Không khí tang thương lấp đầy căn phòng, cảm xúc đau đớn, hối tiếc lan tỏa.
Chu Khải Tâm – người đàn ông ấy đã sinh ra và lớn lên một cách thẳng thắn, cương trực như cây thông giữa đất trời, đối mặt với bao bão giông sóng gió, chìa những cành cây lá kim đầy mạnh mẽ để tạo ra cả một vùng trời chở che cho người phụ nữ ông yêu và những đứa con thơ. Người đàn ông ấy đã sống lặng lẽ mà bản lĩnh, ra đi bình thản không kêu than. Người đàn ông ấy vĩ đại mà bình yên…
Khả Hân cứ gục đầu mà khóc. Cô khóc cho những gì đã qua, cho những ngày bé thơ vấp ngã được bố nâng đỡ, chở che, những món quà nhỏ đi đâu cũng nhớ đem về cho con. Khả Hân khóc cho những cơ cực bần hàn mà người đàn ông ấy luôn giang rộng đôi cánh để đỡ lấy để mẹ con cô cứ an yên được chở che, dựa dẫm. Khả Hân khóc cho những đớn đau ông âm thầm chịu đựng mấy năm qua mà con cái chưa đủ lớn khôn và tinh tế để nhận ra, để được đỡ đần cùng ông. Những giọt nước mắt ân hận muộn màng, tiếc nuối khôn nguôi, biết ơn vô bờ thi nhau rơi xuống, lăn vào kẽ miệng mặn chát. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nụ cười hiền hậu sáng nay của bố vẫn còn tươi nguyên trong tâm trí cô, những gì ông dành cho mẹ con cô, những lời bệnh vực, cả những kế sách giúp cô thoát khỏi cuộc hôn nhân địa ngục, những hi sinh mà mọi bút giấy đều bất lực không thể ghi chép… Tất cả vẫn vẹn nguyên trong trái tim mà bố giờ đã hóa hư vô. Thân xác bố còn đây mà linh hồn đã trở về miền tiên cảnh mất rồi…
Có lẽ, cả một đời bươn chải với bao sóng gió bão giông, nay bố mệt rồi, cần được nghỉ ngơi, phải không bố???…